Hai đội kia nhanh chóng lao vào tích cực quảng cáo, mời gọi bà con xung quanh bờ biển ủng hộ mình.
Ngôn Án và Thời Khanh đưa mắt nhìn xung quanh chưa biết nên làm thế nào.
“Nhảy múa thì hôm nay anh không có hứng thú”
Thời Khanh nhìn cô nhún vai nói.
“Vậy anh nghe theo em đi...”
Ngôn Án đưa tay sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi kéo Thời Khanh đi.
Bên phía Mặc Đình và Phong Tịch thì một người bán một người nhảy.
Dung Mộc và Bạch Bạch thì một người bán một người hát.
Nhìn chung thì bên Dung Mộc và Bạch Bạch đang chiếm tỉ lệ thắng cao hơn rất nhiều.
Số cá và hải sản trong thùng đã bớt rất nhiều so với lúc nảy.
Bà con đều tụ họp lại chổ họ rất đông.
Dung Mộc nhìn về phía Mặc Đình cười vô cùng đắc ý. Ánh mắt anh đảo một vòng xung quanh tìm kiếm bóng dáng Thời Khanh nhưng mãi chẳng thấy.
Một lúc sau, một giọng nói ngọt ngào truyền vào tai mọi người.
“Nào, mọi người, ở bên kia có một mỹ nam đang chụp hình ngoài biển. Body vô cùng đẹp mắt, chúng ta mau đến đó”
Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác ngoài Ngôn Án. Cô nói xong câu đó liền quay người chạy đi.
Lúc mọi người đến thì xung quanh Thời Khanh tụ tập rất đông người, một số thì lựa cá, đa số thì ngắm nhìn nhan sắc của anh.
Thời Khanh đứng trong nước, quần xoắn lên một đoạn, cúc áo mở hờ hai nút phía trên như ẩn như hiện lộ ra cơ ngực rắn chắc nhưng không phô trương, anh rất siêng tập thể thao nên có cơ ngực là chuyện bình thường.
“Đẹp trai quá”
Một vài cô gái nhỏ tuổi che miệng ngượng ngùng nhìn Thời Khanh đang tạo dáng chụp hình dưới biển.
“Nào, mọi người mua cá ủng hộ giúp chàng trai đó nhé?”
Ngôn Án tranh thủ thời cơ liền lớn giọng kêu gọi mọi người.
Thời Khanh tuy đang chụp hình nhưng tâm trí cứ dán chặt vào Ngôn Án đang bán cá ở bên cạnh.
“Đại thần Hoa Xán, là Đại thần Hoa Xán đó”
Một vài người đã nhận ra Ngôn Án liền bất ngờ thốt lên.
“Đại thần, ở ngoài chị xinh đẹp quá”
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên nháo nhào cả lên. Người càng lưc càng đông.
“Cảm ơn cảm ơn. Nhưng mà đợi một lát nữa ra ngoài mình sẽ kí tặng mọi người nhé. Lúc này vẫn chưa thích hợp”
Thấy có vài người muốn xin chữ kí, Ngôn Án liền khéo léo bảo họ đợi vì chương trình vẫn còn đang quay.
Thời Khanh bên kia ngoan ngoãn chụp hình, Ngôn Án ở đây chăm chỉ bán cá. Màn phối hợp vô cùng ăn ý, thùng cá của cả hai nhanh chóng được rút sạch.
“Nà ní? Trâu bò như vậy?”
Dung Mộc bên kia không nhịn được chạy sang chổ Thời Khanh xem tình hình, nhìn thùng cá của cả hai rồi thầm cảm thán một tiếng.
“Chỉ đứng tạo dáng thôi mà cá bán hết sạch à?”
Bạch Bạch cũng ngây ngẫn nhìn.
“Chúng tôi cả đám nào là hát, nào là nhảy múa, cậu chỉ cần đứng một chổ tạo dáng là có tiền à?”
Dung Mộc đỡ trán cười khổ một tiếng.
Thời Khanh không để ý tới Dung Mộc, anh nhấc chân đi về phía Ngôn Án.
“Xin mời các nghệ sĩ trở về vị trí để công bố kết quả”
Ekip chương trình lần nữa phát loa thông báo kết thúc trò chơi.
“Khỏi cần công bố cũng biết ai thắng rồi”
Dung Mộc bĩu môi vừa đi vừa tỏ ra bất mãn.
“Chẳng phải tại cậu không làm nên trò gì sao?”
Bạch Bạch chịu chung số phận thua thảm thương.
“Tôi cũng đã hát hết sức rồi đấy, chỉ tiếc tôi không đẹp trai bằng cậu ta thôi”
Dung Mộc đá đá viên sỏi nằm dưới chân mình khiến nó lăn vài vòng trên mặt đất.
“Hừ”
Bạch Bạch lườm Dung Mộc một cái rồi bước chân đi nhanh hơn.
Thời Khanh nhận lấy một chai nước của chương trình, vặn nắp rồi đưa cho Ngôn Án.
“Cảm ơn anh”
Ngôn Án mỉm cười đưa tay nhận lấy rồi uống một hơi.
Thời Khanh thấy cô uống xong rồi thì tiện tay lấy chai nước lại uống hết số nước còn lại trong chai.
“Vất vả rồi”
Nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Thời Khanh, Ngôn Án liền rút trong túi ra một bịch khăn giấy đưa cho cậu.
Sau khi thông báo kết quả và đội chiến thắng, cả đám người liền có 30 phút để nghỉ ngơi.
Ngôn Án liền muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút.
Lúc cô đang rửa mặt xong chuẩn bị trở ra thì Phong Tịch nhanh chóng bước vào.
“Cô và Thời Khanh, hai người đang hẹn hò à?”
Phong Tịch đưa mắt nhìn Ngôn Án, trong mắt cô ta không còn bất cứ sự thù địch nào nữa mà thay vào đó là tò mò.
“Liên quan gì tới cô?”
Lúc đầu Phong Tịch đã có ý đối địch với Ngôn Án nên cô cũng không thích đối phương cho lắm.
“Tôi thấy hai người uống cùng một chai nước, còn có hai người đi cùng xe đến đây. Ánh mắt Thời Khanh nhìn cô cũng khác biệt vô cùng nên tôi đoán vậy”
Phong Tịch nhún vai nói ra những gì mình quan sát được.
“Thì sao?”
Ngôn Án tựa lưng vào tường tiếp lời.
“Đừng đối địch với tôi như thế chứ? Tôi cũng không có ý định muốn tranh bạn trai với người khác”
Phong Tịch nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Án hiện rõ sự chán ghét thì nhanh chóng giải thích.
“Cô không thích Thời Khanh à?”
Ngôn Án nghe vậy thì có chút bất ngờ nhanh chóng hỏi ngược lại.
“Không, lúc đầu có tò mò về cậu ta, nhưng không thích”
Phong Tịch lắc lắc đầu kiên định trả lời.
“Vậy thì tôi cũng không có lý do gì để ghét cô cả.”
Ngôn Án gật gật đầu sao đó đưa tay ra trước mặt Phong Tịch.
Phong Tịch cũng nhanh chóng hiểu ý đưa tay ra bắt lấy tay Ngôn Án.
“Rất vui được làm bạn”