Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 8: Chương 8: Đụng ngã




Hoàng hôn ngày thứ sáu, Sở Sở ở trong nhà ăn của trường học ăn cơm tối, chuẩn bị trở về phòng tự học, mới vừa đi tới bồn hoa nhỏ bên cạnh lầu dạy học thì nhận được điện thoại của Thời Hiểu.

Trong điện thoại, âm thanh của cô ấy có phần rất gấp gáp: “Sở Sở, lúc tan học mình có nhìn thấy Lục Xuyên và Kiều Sâm một trước một sau ra khỏi trường học, tối nay có thể sẽ hẹn đi đánh nhau đấy.”

Sở Sở ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn Trình Vũ Trạch và Tống Cảnh đang chơi bóng trên bãi tập, nhưng lại không thấy Lục Xuyên ở cùng bọn họ.

Cô vội vàng cúp điện thoại, chạy chậm về phía thao trường, tới hàng cây xanh dọc theo thao trường thì dừng lại, chần chừ vài phút, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đi lên phía trước.

Tống Cảnh chuyền quả bóng trong tay đi, giơ tay về phía Sở Sở gọi: “Tiểu Xuyên tẩu.”(*)

Tẩu: chị dâu

Sở Sở đỏ mặt: “...Đừng gọi loạn.”

Trình Vũ Trạch từ bảng bỏng rổ đi đến: “Tiểu tỷ tỷ, cậu có chuyện gì không?”

Sở Sở đã không còn muốn uốn nắn cách gọi loạn của bọn họ nữa rồi, vội vàng hỏi: “Lục Xuyên, cậu ấy...ở đâu?”

Tống Cảnh hỏi: “À, cậu tìm Xuyên ca, có chuyện gì không?”

Trình Vũ Trạch cười cười đẩy Tống Cảnh: “Tiểu Xuyên tẩu tìm Xuyên ca, nếu có chuyện gì thì có thể nói cho cậu biết hay sao?”

Một đám nam sinh đều hiểu ý, một tràng cười hề hề không có ý tốt vang lên.

Sở Sở bị một đám người đùa bỡn như vậy, cảm giác không ổn lắm, gấp gáp đỏ măt: “Cậu ấy...ở đâu vậy!”

Ý cười của Trình Vũ Trạch càng sâu: “Chúng tôi chỉ nói cho duy nhất một mình Tiểu Xuyên tẩu biết Lục Xuyên đang ở đâu, cậu...muốn làm chị dâu nhỏ của bọn tôi sao?”

“Mình...” Sở Sở dừng lại một lát, dồn dập nói ra: “Mình không muốn Lục bị thương, Kiều Sâm từ nhỏ cậu ấy...luyện tập TaeKwonDo, cấp hai thi đấu đạt giải quán quân cả nước.”

Sở Sở mất lượng lớn sức lực mới đứt quãng nói ra rõ ràng.

Bóng rổ trong tay Tống Cảnh rơi xuống đất, kinh ngạc nói: “Nhìn không ra đấy.”

“Không...không thể nào.” Trình Vũ Trạch có chút không thể tin được: “Kiều Sâm trâu bò như vậy? Tên đó tại sao chưa từng nói qua?”

“ Trạch ca, làm thế nào bây giờ?”

Trình Vũ Trạch xoay người quay lại chỗ bảng bóng rổ nhặt lấy cặp sách của mình lên, từ trong cặp lấy ra điện thoại gọi cho Lục Xuyên.

Sở Sở quay đầu nhìn về phía Tống Cảnh: “Hẹn ở đâu?”

“Bọn họ hẹn nhau ở...” Tống Cảnh nhìn bộ dạng nóng nảy của Trình Vũ Trạch, rốt cục vẫn tự quyết định: “Bọn họ hẹn gặp ở ngọn núi nhỏ phía sau trường học.”

Sau khi Sở Sở quay người đi, Trình Vũ Trạch mới để điện thoại xuống, chậm rãi ung dung đi đến: “Tiếp tục chơi bóng nào.”

“”Đánh cái gì mà đánh, chúng ta còn không mau chạy tới giúp Xuyên ca hả?”

“Đi làm cái gì?” Trình Vũ Trạch cười một tiếng: “Đi làm bóng đèn sao?”

Tống Cảnh không rõ ràng cho lắm: “Xuyên ca sẽ bị đánh!”

Trình Vũ Trạch nhảy lên ném bóng, bóng tiến vào rổ, cậu quay đầu lại thoải mái nói: “ Cậu cảm thấy Xuyên ca sẽ đánh không lại Kiều Sâm ư?”

“Không phải Sở Sở đã nói, Kiều Sâm học TaeKwonDo từ nhỏ?” Tống Cảnh không rõ chuyện gì: “Còn giành quán quân nữa.”

Trình Vũ Trạch bình tĩnh mà lạnh nhạt nói: “Lục Xuyên lớn lên trong quân đội, từ nhỏ đã cùng đám lính kia luyện tập rèn luyện, nói thật, không cần biết là chiến đấu kịch liệt hay quần nhau đơn giản, tuyệt đối có thể quét sạch toàn bộ trâu bò quỷ quái, chỉ là một cái quán quân TaeKwonDo, đối tượng lại còn là thanh thiếu niên, có thể so với Xuyên ca của chúng ta sao?”

“Vậy vừa rồi cậu...”

“Giả bộ.” Trình Vũ Trạch cười xấu xa, nhìn đồng hồ trên tay: “Đánh nhau, bây giờ cũng đã xong rồi, vừa lúc để chị dâu nhỏ đi nghiệm thu thành quả.”

Tống Cảnh kinh ngạc nhìn Trình Vũ Trạch, lẩm bẩm một tiếng: “Cậu... đúng là lòng dạ khó lường.”

...

Trời chiều dần ngã về phía Tây, Sở Sở không ngừng hút khí, chạy tới ngọn núi phía sau trường, tìm khắp sườn núi nhỏ, cuối cùng trên mặt sườn cỏ xanh dốc tìm thấy Lục Xuyên.

Anh nằm một mình trên sườn núi, một chân mở rộng, chân khác hơi cong, ánh trời chiều vẩy khắp toàn thân anh, mắt anh hơi lim dim, dường như đang ngủ.

Sở Sở che ngực bình phục hô hấp, đi về phía anh.

Nghe được âm thanh xào xạc của cỏ xanh bị dẫm đạp, Lục Xuyên nhạy bén mở mắt ra, nhìn thấy Sở Sở đi đến trước mặt anh.

Thân ảnh cao gầy ngăn trở ánh nắng trời chiều, ngay trên gò má anh rủ xuống một bóng râm.

Lục Xuyên hơi nheo mắt, kinh ngạc ngồi dậy: “Con thỏ lớn, sao cậu lại đến đây?”

Sở Sở nghiêng đầu quan sát anh, khóe miệng có chút sưng, xem ra là đã bị đánh.

“Mình muốn đến...nhìn một chút.”

Lục Xuyên cười một tiếng ngả ngớn: “Không yên lòng sao?”

Sở Sở cúi đầu nhìn đôi giày vải màu trắng của mình, rút cuộc vẫn gật đầu.

Lục Xuyên không chớp mắt nhìn Sở Sở, ý tứ sâu xa hỏi: “Lo lắng cho Kiều Sâm...hay là, lo lắng cho tôi?”

Đầu ngón tay Sở Sở quấn quấn vạt áo không ngừng: “Cậu...đừng hỏi mà.”

Lục Xuyên cười cười, quả nhiên không hỏi nữa, hai người trầm mặc một lát, Sở Sở vụng trộm nhìn anh một cái, không nhịn được nói: “Có chỗ nào...bị thương nữa không?”

“Xem ra là không yên lòng cho tôi rồi.”

Sở Sở vội vàng phủ nhận: “Không phải vậy!”

Lục Xuyên vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Con thỏ, lại đây ngồi.”

“Mình không phải gọi là con thỏ.” Sở Sở đi tới, ngồi bên cạnh anh, nhưng vẫn nhất định cùng anh bảo trì khoảng cách: “Cậu không thể...giống các bạn học khác....gọi tên bình thường của mình sao?”

“À, tên cậu là gì?”

“Mình là...”

Sở Sở nhìn vẻ mặt cười xấu xa của anh, biết anh lại đang đùa với mình, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.

Lục Xuyên dịch chuyển người về phía cô vài tấc, Sở Sở liền hướng qua bên cạnh vài phân, cuối cùng bị Lục Xuyên trực tiếp bắt lấy cánh tay, không cho phép cô xê dịch ra nữa.

“Sợ cái gì? Tôi cũng đâu có ăn cậu.”

Hai người cách nhau trong gang tấc, Sở Sở tâm hoảng ý loạn, hô hấp có một chút không trôi chảy.

Lục Xuyên buông tay cô ra, lại che che miệng của mình: “Mẹ nó, đau thật.”

Sở Sở nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu đánh thua rồi sao?”

Lục Xuyên hững hờ “Ừ” một tiếng: “Nhìn không ra, tên Kiều Sâm kia thật sự đúng là có tài.”

“Cậu ấy có luyện TaeKwonDo.” Sở Sở có hơi áy náy: “Mình nên nói sớm cho cậu biết, vài ngày trước không có động tĩnh gì, mình cứ nghĩ rằng...hai người sẽ không đánh nhau.”

“Nói sớm cho tôi biết, sau đó tôi nhận thua với tên đó, chuyện này có thể sao?”

Sở Sở cảm thấy, khả năng không được lớn lắm, Lục Xuyên sẽ không dễ dàng nhận thua với người khác.

“Cậu sau này đừng nên như vậy...hành động theo cảm tính.” Sở Sở nghiêm trang nói.

Lục Xuyên hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi hạn với Kiều Sâm, là hành động theo cảm tính?”

Sở Sở biết rõ, anh đánh nhau với Kiều Sâm, là vì cô.

“Mình biết.” Cô cúi đầu, nhỏ giọng đỏ mặt nói: “Thua cũng không sao cả, dù sao...nếu cậu ta quá phận, mình sẽ đi báo với cô giáo.”

“Cậu còn muốn mách giáo viên ư.” Lục Xuyên bật cười một tiếng, giât giật lỗ tai Sở Sở: “Thật sự một một con thỏ lớn, ngốc chết được.”

Sở Sở khẽ giật mình, vô ý thức dịch chuyển sang bên cạnh.

“Sở Sở, chơi với tôi một trò chơi.” Lục Xuyên lúc nào cũng tìm được mấy trò gian trá: “Coi như báo đáp tôi vì cậu mà đánh nhau.”

Sở Sở không hiểu: “Chơi trò gì?”

“Búa kéo bao.”

“Trò này...vui lắm sao?”

“Người thắng hỏi một câu, người thua nhất định phải trả lời ngay, không cho suy nghĩ, không được nói dối.”

Sở Sở suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

“Búa kéo bao!”

Vòng thứ nhất, Lục Xuyên ra bao, Sở Sở ra kéo.

“Hỏi đi.” Lục Xuyên nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Có cái gì tốt hiếm có, thì tận dụng thời cơ, tranh thủ hỏi đi.”

“Trên người cậu, có chỗ nào bị thương hay không?”

Lục Xuyên khẽ mỉm cười: “Không có, tên đó muốn đánh tôi cũng không thể dễ dàng như vậy.”

Vòng tiếp theo, vẫn là Sở Sở thắng.

“Cậu vì sao...lại muốn giúp mình?”

Sở Sở nghĩ mãi vẫn không thông nổi vấn đề này, thế giới này đối với cô mà nói, không có quá nhiều điều tốt lành, còn Lục Xuyên đối với cô mà nói, chính là một điều quá mức tốt đẹp.

Bất kể là trước kia, hay là hiện tại.

Anh đều bảo vệ cô.

Lục Xuyên nhìn Sở Sở, đột nhiên cười, lúc anh cười, khóe miệng câu dẫn lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ ngay má, rất nhạt.

“Cậu chắc chắn, muốn biết đáp án?” Anh dán sát vào người Sở Sở, âm thanh cực kì hấp dẫn: “Biết rồi, cũng sẽ không cần sợ hãi nữa.”

Hô hấp Sở Sở chậm lại, đột nhiên lùi bước, khiếp đảm, cô muốn biết, nhưng lại sợ sẽ biết rõ, cô không phân biệt được mảnh đất hoang vu chưa được khai phá tràn ngập sương mù quanh năm kia, đến khi sinh trưởng sẽ là hoa hồng lộng lẫy, hay là anh túc lấy mạng người nữa rồi.

Sở Sở quay mặt đi, nói: “Vấn đề này...xem như hết hiệu lực.”

Lục Xuyên cười nhẹ, lẩm bẩm: “Tiểu hèn nhát.”

Không sai, cô là kẻ hèn nhát, cô co rút bên trong thế giới của chính mình, tựa như một con nhộng mua dây buộc mình, mặc kệ cô đã từng mong đợi, khát vọng một ngày nào đó, ánh nắng mặt trời sẽ đâm rách màng hắc ám, cô có thể phá kén ra, mở rộng đôi cánh mê người, nhưng mà...

Đây chẳng qua cũng chỉ là có lẽ...

Vòng thứ ba, Lục Xuyên thắng.

Vẻ mặt Lục Xuyên cười đến xấu xa: “Đến phiên tôi, con thỏ lớn.”

“Cậu hỏi đi.” Sở Sở rất sảng khoái.

“Cậu có quen bạn trai không?”

Sở Sở liên tục lắc đầu.

Bạn trai, có nghĩ cô còn chẳng dám nghĩ đến.

Lục Xuyên kinh ngạc: “Không có? Tôi nhớ là trường cấp ba của cậu là thiên đường tình yêu không phải sao?”

Sở Sở bị cụm “thiên đường yêu đường” trong miệng anh chọc cho buồn cười, trước kia ngôi trường đó thật sự có rất nhiều cặp nam nữ sinh nói chuyện yêu đương. Ở vườn nhỏ, trong rừng cây, cô thường xuyên nhìn thấy các đôi tình nhân thân mật đi với nhau, nắm tay nhau, câu vai bá cổ nhau, thậm chí còn có ôm và hôn môi.

Mỗi khi nhìn thấy mấy cảnh ý loạn tình nhân thế này, Sở Sở kiểu gì cũng sẽ đỏ mặt tránh né. Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, những cảnh tượng kiều diễm ướt át kia không khống chế được cứ xuất hiện trong đầu óc của cô.

Có đôi khi, cô kìm lòng không đặng mà mong đợi, mong đợi một ngày sẽ có được một đoạn quan hệ thân mật, giống như trong phim truyền hình vậy, cô sẽ cùng một người con trai hôn nhau nồng nhiệt dưới trời mưa to.

Người con trai kia không cần phải quá đẹp trai, nhưng nhất định phải là người cô yêu sâu sắc.

Ý nghĩ này thường xuyên quấy nhiễu cô, nhưng cô biết mình là người đặc biệt, không có con trai nào thích người quái dị như cô.

Lục Xuyên hói Sở Sở: “Còn chơi nữa không?”

“Chơi.”

Một ván này, Sở Sở lại thắng.

“Vận khí của cậu không tệ nhỉ, nghĩ cho kỹ, một ván cuối cùng.”

Sở Sở quả nhiên nghiêm túc tự hỏi: “Mình hỏi gì, cậu đều...sẽ trả lời?”

“Vào trường mình hỏi thăm một chút, Xuyên ca của cậu lời đã nói, nhất định tin được.”

“Vậy mình hỏi đây!”

Lục Xuyên rất hào sảng: “Hỏi.”

“Có phải cậu còn đang chờ...đợi...Dương....Dương...”

Một chữ Tích đằng sau đó, cô không thể nào nói nên lời, lắp bắp “Dương” nửa ngày, cho đến khi nụ cười trên mặt Lục Xuyên dần dần thu lại, cô sáng suốt thức thời im miệng.

Trong phút chốc, Lục Xuyên lộ ra một nụ cười khinh bạc khẽ khàng, ánh mắt cũng rất sắc lạnh.

“Ai con mẹ nó nói cho cậu biết, tôi đang chờ cô ta?”

Sở Sở nháy nháy con mắt, yên lặng nhìn anh.

“Con thỏ lớn, cậu nhớ cho kỹ, Lục Xuyên tôi thích ai, mạng cũng có thể cho cô ấy. Nhưng nếu chia tay, sống chết tốt xấu, đều không có nửa điểm quan hệ gì với tôi, lão tử tuyệt đối không ăn cỏ nhai lại.”

Ngữ khí của anh, rất quyết tuyệt.

“A.”

“Chuyện vương vấn tình cũ như thế này, không phải là tác phong của tôi!”

“Ừm.”

“Nhìn cậu dường như có vẻ không tin, có muốn tôi móc tim mình ra cho cậu xem hay không!”

Không phải là không tin! Mình rất tin tưởng! Cậu không cần móc tim gì đấy, chuyện này quá máu tanh rồi!

Sở Sở khó chịu không lên tiếng.

Có lẽ cảm thấy giọng nói của mình không được tốt, bầu không khí trong nháy mắt có chút cứng nhắc, Lục Xuyên vì muốn hòa hoãn không khí, nhìn Sở Sở cười nói: “Cậu cũng có khả năng đấy.”

“Hả?”

“Mới đến vài ngày, đã có thể tra ra nội tình bên trong.”

“MÌnh không có...”

“Nói còn chưa được rõ ràng, còn muốn theo người ta nhiều chuyện...?”

...

Mặt trời chiều đã dần trầm xuống, gió lạnh thổi vù vù, xung quanh cũng dần tối đi, Lục Xuyên đứng dậy vỗ vỗ cái mông, sau đó duỗi tay về phía Sở Sở: “Đi.”

Sở Sở không cầm tay anh, ngốc ngốc bò dậy, vỗ cỏ trên đùi, theo anh đi xuống núi.

Sắc trời càng ngày càng tối, Sở Sở không chú ý phía trước đang đi sượt qua một nhánh cây, dưới chân vướng víu, lảo đảo ngã về phía trước, vì vậy trong lúc bối rối vươn tay ra, tùy tiện ôm lấy Lục Xuyên ở phía trước.

Nhưng vẫn té ngã chỏng vó.

Đồng thời còn kèm theo tiếng “Soạt” vang lên, là âm thanh ma sát quần áo.

Ngày hôm đó, Lục Xuyên mặc một cái quần thể thao, ở ngang hông là loại dây thun co dãn.

Mà Sở Sở lúc này đang nằm rạp dưới đất, cầm trong tay là cái quần của Lục Xuyên, cô vừa ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chứng kiến hai cái bắp đùi thon dài, cảm giác vô cùng có cơ bắp, vô cùng có sức lực.

Lại đi lên một chút, ở giữa hai chân là một cái quần lót tứ giác in hình phim hoạt hình, vây lấy hai cái mông căng tròn hai bên.

!!!!!!

Cả người Sở Sở lúc này đều là Sparta!!

Lục Xuyên nhắm mắt lại, giữ lấy hô hấp sâu nặng, cố gắng làm cho bản thân mình trấn định trở lại, ẩn nhẫn đè nén giọng nói: “Con thỏ lớn, xem ra cậu muốn....chịu trách nhiệm với tôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Báo cáo Xuyên ca, Con thỏ lớn muốn phun máu mũi.

Editor có lời muốn nói:

Móa....Quần lót in hình hoạt hình...Moahhh hahahaha

Xuyên ca, ca ca cũng quá là đáng yêu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.