Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Dưới ánh nắng mặt trời cách đó không xa, Kiều Ngôn Thương nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm xong, từ xa vẫy tay với Sở Sở.
Sở Sở cất điện thoại vào trong túi quần, chậm rãi đi về phía ông.
“Bộp” một tiếng, con sâu róm nằm trên đất kia bị đôi giày thể thao của cô nghiền nát, máu me bắn tung tóe.
Kiều Ngôn Thương lái xe, Sở Sở ngồi ở ghế phụ, quay người tự thắt dây an toàn cho mình.
“Sở Sở, ba đã bàn với chủ nhiệm lớp xong rồi, ngày mai con có thể quay lại trường học, đừng có tạo gánh nặng trong lòng nữa nhé, cố gắng lấy việc học là chính, nếu như lên lớp mà có bạn học nào đó ăn hiếp con, thì gọi điện thoại cho ba, nhé.” Kiều Ngôn Thương lại nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Ba sẽ gọi điện thoại bảo Kiều Sâm giúp đỡ, thằng nhóc này tuy mạnh miệng, nhưng lại dễ mềm lòng, nói như thế nào thì con vẫn là em gái của nó, nó nhất định sẽ giúp con thôi.”
Lúc đầu Sở Sở còn buồn bực không lên tiếng, nhưng hai phút sau, cô đột nhiên nói: “Cảm ơn ba.”
Kiều Ngôn Thương đang lái xe ra ngoài, sau năm giây ông vội vã đạp mạnh phanh lại!
Bởi vì quá gấp mà Sở Sở bị nghiêng người về phía trước, may mà được dây an toàn kéo ngược trở về.
Kiều Ngôn Thương nhìn cô, khó tin trợn to hai mắt, hơi há to miệng, rồi lại khlại.
Vì kích động, giọng nói của ông trở nên run rẩy: “Con...con gọi ba là gì?”
Sở Sở nhìn Kiều Ngôn Thương, trấn tĩnh một lát mới gọi ông một tiếng: “Ba.”
Vành mắt Kiều Ngôn Thương có chút ửng đỏ, bờ môi run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói thêm được gì, chỉ có thể “ôi chao” một tiếng.
Hơn mười năm, lần đầu tiên, Sở Sở chịu mở miệng gọi ông là ba.
Tâm tình của ông bây giờ vẫn có đôi chút phức tạp, rất sầu não, ông vô cùng thích cô con gái này, vừa thích vừa rất yêu thương cô, đã không thể cho cô một danh phận vốn có, thậm chí còn không thể bầu bạn cùng cô cho đến khi cô trưởng thành, có trời mới biết trong lòng của ông áy náy biết chừng nào, mà một tiếng “ba” này đã làm cho trái tim ông mềm nhũn, nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông cũng đợi được.
Nhưng mặc kệ cảm xúc của Kiều Ngôn Thương mãnh liệt chập chờn đến thế nào, thì Sở Sở từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, sau khi gọi ông một tiếng “ba” thì im lặng không nói thêm gì nữa.
Xe chạy trên đường không nhanh không chậm, cô nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa xe, ánh nắng hôm nay rất ấm, thế nhưng trong đôi mắt của cô như đang kết băng vậy.
Kiều Ngôn Thương vừa mở kiếng xe xuống, đốt một điếu thuốc, Sở Sở đột nhiên quay đầu lại nói với ông: “Ba, bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Đến bệnh viện?” Kiều Ngôn Thương buông điếu thuốc xuống, nghi hoặc hỏi: “Đến bệnh viện để làm gì?”
“Con muốn nói lời xin lỗi trước mặt bạn học Dương, lúc đó không khắc chế được tính khí, đã hại cậu ấy bị thương.”
Kiều Ngôn Thương nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, gật đầu: “Ừm, cũng nên làm vậy.”
Đến ngã tư đường kế tiếp, Kiều Ngôn Thương chuyển tay lái, chạy về phía bệnh viện.
Sở Sở lấy di động ra, nhấn mở Wechat, số người like bài của cô rất ít, chỉ có mấy người Lương Thiên và Thời Hiểu, còn đại đa số các bạn học khác trong list bạn bè của cô lại lựa chọn trầm mặc, thế nhưng trong nhóm lớp thì đang sôi trào, bởi vì có một người nào đó chụp màn hình bài đăng xin lỗi của cô vào trong nhóm.
“Mình không nhìn lầm đó chứ, cậu ta vậy mà lại đi xin lỗi!”
“Mmmmm, mình cũng nhìn thấy.”
“Trước đó không phải sống chết không chịu thừa nhận hay sao? Còn vu hãm cho Tích Tích nữa, lần này tự vả mặt đấy à?”
Lương Thiên: “Thấy rồi đấy, Sở Sở vì đẩy ngã Dương Tích cũng đã xin lỗi rồi, mấy người đừng độc mồm độc miệng quá có được không?”
.....
Tưởng Lỵ Na và mấy người bạn của cô ta trước đó đã liên tục chỉ trích cô trong nhóm, cũng từng là người ầm ĩ nhất, không hẹn mà gặp lựa chọn trầm mặc, ngay cả những người tag tên cô vào cũng không nói thêm được câu nào nữa.
Sở Sở biết, là Lục Xuyên đã đi tìm bọn họ.
.....
Lúc đi ngang qua cửa hàng hoa, Sở Sở bảo Kiều Ngôn Thương dừng xe, cô đến tiệm hoa mua một bó cẩm chướng.
Hôm nay là cuối tuần, trong phòng bệnh có rất nhiều bạn học đến thăm bệnh, có vài người là đại diện giáo viên, cũng có vài người là bạn tốt của Dương Tích, mà ngay cả ba mẹ của Dương Tích cũng đang ở đó.
Lúc Sở Sở đến mọi người đều cảm thấy là chuyện ngoài ý muốn, các bạn học dùng ánh mắt mang ý tứ sâu xa nhìn nhau trao đổi.
Cô không nhìn bọn họ, đi thẳng đến bên cạnh giường của Dương Tích, đưa bó hoa cẩm chướng trong tay ra, không một chút biểu cảm gì, nói: “Thật sự xin lỗi, Dương Tích, ngày hôm đó mình không nên đẩy cậu bị thương, vô cùng xin lỗi cậu.”
Sắc mặt Dương Tích có chút phức tạp nhìn cô, ánh mắt đó, cũng chỉ có hai người họ mới hiểu được.
Chuyện ngày hôm đó, trời biết, đất biết, tôi biết cô biết. Ngay từ đầu Sở Sở không thừa nhận mình làm sai, nhưng vào lúc này, cô lại chủ động nói lời xin lỗi với Dương Tích!
Dương Tích không biết rốt cuộc là cô tính làm gì, muốn từ trong ánh mắt của cô nhìn ra một chút manh mối nào đó, thế nhưng cô vẫn luôn cúi đầu, mi mắt cụp xuống, không chịu đối mặt với cô ta.
Dương Tích rất không tự nhiên nhận lấy bó hoa cẩm chướng từ trong tay của Sở Sở, đặt nó ở trên tử cạnh đầu giường, để nó song song với những bó hoa mà các bạn học khác tặng, lúc này mới nhận ra là những bó hoa này ngay cả giấy đóng gói cũng giống nhau như đúc.
Sắc mặt của cô ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười miễn cưỡng, nói với cô: “Không sao đâu, chuyện ngày hôm đó mình cũng có chút không đúng, hiểu lầm giữa chúng ta kỳ thật nên sớm giải quyết rõ ràng.”
“Cậu không giận là tốt rồi.”
Hai đứa trẻ xem như đã hòa giải, người lớn tự nhiên cũng không nói thêm gì không tốt nữa, Kiều Ngôn Thương đưa mấy thực phẩm dinh dưỡng đắt đỏ vừa mới mua cho ba mẹ Dương, ba mẹ Dương nhận lấy cũng nói vài khách sáo, chuyện này tựa hồ kết thúc.
Có điều Dương Tích vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, thái độ của Sở Sở đột nhiên thay đổi, khiến cho nội tâm của cô ta trở nên bất an.
Chuyện Sở Sở đi thăm Dương Tích, đồng thời còn nói lời xin lỗi với Dương Tích nhanh chóng được truyền đi.
Dần dần, số người thêm bạn với Sở Sở ngày càng nhiều, bài đăng nói lời xin lỗi Dương Tích kia cũng được nhiều like.
Trong nhóm lớp, ngẫu nhiên sẽ có một hai người chỉ trích nói Sở Sở đóng Bạch Liên Hoa giả bộ đáng thương, nhưng cũng không ít người phụ họa nói đỡ cho cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trình Vũ Trạch đến lớp sớm lại phát hiện Lục Xuyên thế mà còn đến sớm hơn cậu ta, một mình anh ngồi dựa vào ghế, nhìn chằm chằm di động đến ngẩn người,
Trình Vũ Trạch vô ý liếc nhìn điện thoại của anh, phát hiện giao diện đang hiện lên bài đăng của Sở Sở nói lời xin lỗi với Dương Tích kia.
Đối với việc Sở Sở lựa chọn đăng bài xin lỗi trên trang cá nhân thế này, Trình Vũ Trạch cảm thấy siêu kỳ quái, nhìn thời gian đăng bài thì vừa đúng lúc sau mấy phút cậu gọi điện thoại cho Sở Sở nói về tin tức tốt kia.
Cô hoàn toàn không cần phải nói xin lỗi với Dương Tích, bởi vì chân tướng của việc này chẳng mấy chốc sẽ được làm rõ, bọn họ cũng đã an bài rất thỏa đáng rồi.
Sở Sở cơ hồ là sau cuộc trò chuyện, đã chạy ngay tới bệnh viện thăm Dương Tích, hành động này càng khiến cho cậu ta rối loạn như tơ vò, không cách nào hiểu được.
Nếu như cô không biết chân tướng, chỉ muốn dàn xếp cho thỏa đáng thì không nói làm gì, thế nhưng rõ ràng cô đã biết được Lục Xuyên tìm ra người làm chứng rồi, nếu quả thật nói lời xin lỗi, thì nên là Dương Tích nói xin lỗi cô mới đúng chứ.
Càng nghĩ đến chuyện này, Trình Vũ Trạch càng cảm thấy da đầu có chút tê dại, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy thế nào cũng đều là cô cố ý làm như vậy.
Nếu thật sự là cố ý, vậy thì chiêu này quả thật là muốn trực tiếp lôi kéo Dương Tích xuống địa ngục cả đời không ngóc lên nổi, ngay cả cơ hội ngóc đầu cũng không kịp rồi!
Tiểu tỷ tỷ không ra tay thì thôi, một khi hành động....
“Kiều Kiều có biết không?” Lục Xuyên đột nhiên hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Trình Vũ Trạch.
“Gì cơ?” Trái tim Trình Vũ Trạch chịu không nổi run rẩy.
Lục Xuyên thoát khỏi Wechat, hỏi Trình Vũ Trạch: “Cậu có nói cho Kiều Kiều biết chuyện chúng ta đã tìm được nhân chứng chưa?”
Trình Vũ Trạch hiểu rõ, trong lòng của Lục Xuyên cũng có suy nghĩ như cậu ta.
“Vậy Xuyên ca cậu không nói cho cậu ấy biết sao?” Trình Vũ Trạch hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mặt Lục Xuyên trả lời.
“Còn chưa kịp nói, nghĩ rằng muốn đợi hôm nay cô ấy đến lớp sẽ nói, để cho cô ấy có một kinh hỉ.”
“À.”
Trình Vũ Trạch cứ như đang che giấu, lấy quyển sách tiếng Anh ra bắt đầu niệm từ đơn, cũng may là Lục Xuyên không hỏi thêm gì nữa, chuyện này xem như bỏ qua thôi.
....
Sở Sở đến trường học, thái độ của bạn cùng lớp vẫn như trước không thể nào thân mật được với cô, có điều cô cùng sớm quen rồi, không phản ứng với ai, một mình trầm mặc về lại chỗ ngồi của mình.
Góc bên trái của bàn học có một hộp sữa đậu nành nóng hổi, Sở Sở quay đầu, Lục Xuyên cười với cô, dùng khẩu hình nói “uống lúc còn nóng“.
Lớp học vừa tan, chủ nhiệm lớp mặt lạnh tiến vào trường học, cầm một quyển sách trên bàn ném mạnh một cái.
Tim Tưởng Lỵ Na ngồi sau cũng nhảy lên, cúi đầu không ngừng chột dạ.
“Lớp chúng ta có một bạn học, không muốn đoàn kết càng không chịu học hành cho đàng hoàng, suốt ngày đi kéo bè kết cánh thành nhóm nhỏ, ăn hiếp bắt nạt các bạn học khác!”
Trên mặt Tưởng Lỵ Na chảy từng đợt mồ hôi lạnh.
“Tưởng Lỵ Na, em nói cho tôi nghe xem, ngày 17 tháng 12 hôm đó, các em và bạn học Kiều Sở rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lời vừa dứt, dưới lớp không ngừng xôn xao, chụm đầu ghé tai lại nghị luận.
Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?
Trước đó Tưởng Lỵ Na cũng lớn giọng truyền ra trước lớp, hôm ấy là chính Kiều Sở gọi Dương Tích vào trong nhà vệ sinh, rồi bởi vì có chút tranh chấp nhỏ, sau đó cảm xúc của Kiều Sở bắt đầu trở nên kích động nên lôi kéo Dương Tích, cuối cùng thì đẩy Dương Tích ngã sấp xuống cầu thang.
Nhưng nhìn thái độ hôm nay của chủ nhiệm lớp, tựa hồ như chuyện này có vẻ đã bị đảo ngược!
Tưởng Lỵ Na sợ hãi đứng dậy, đồng thời quay đầu lại nơm nớp lo sợ nhìn Lục Xuyên, đáy mắt Lục Xuyên lạnh lẽo rõ ràng không hề để ý đến cô ta.
“Chuyện ngày hôm đó là do Dương Tích gọi bạn học Kiều đến nhà vệ sinh rồi chặn đường lui, có ép hỏi một vài chuyện, nhưng bạn học Kiều không trả lời, Dương Tích rất tức giận, cậu ấy nắm cổ áo bạn học Kiều kéo tới đập vào trên tường.”
Lời vừa nói ra, các bạn học cả lớp đều kinh ngạc hô lên, phiên bản này khác hoàn toàn với lời mà bọn họ nghe được trước kia!
Nhưng mà đoạn kinh khủng vẫn còn ở phía sau, chỉ có thể im lặng tiếp tục nghe Tưởng Lỵ Na trình bày: “Sau đó em tát bạn học Kiều một cái.”
“Má ơi!”
“Tát sao?”
“Thật đáng sợ!”
Chuyện tát người, nhất là ở nữ sinh thật sự là loại chuyện không dễ tha thứ nhất, ánh mắt các cô gái nhìn Tưởng Lỵ Na vô cùng chán ghét.
“Sau đó nữa thì Dương Tích mở vòi nước, bọn em cùng lôi kéo bạn học Kiều nhấn đầu bạn ấy xuống dòng nước lạnh.”
Rất nhiều bạn học không khỏi rùng mình một cái, trời mùa này rất lạnh, bình thường bọn họ chỉ rửa tay thôi cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương, không thể tin được Dương Tích lại làm ra loại chuyện như thế này!
Trình Vũ Trạch nhìn về phía Lục Xuyên, sắc mặt của anh vô cùng khó coi, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cậu ta lại nhớ về cái lúc mà Lục Xuyên nghe cô nữ sinh Như Yên kia kể lại chuyện đã thấy, từ đầu đến cuối cả người Lục Xuyên tựa như một con dã thú sắp phát điên, hận không thể chém cho đám người Tưởng Lỵ Na tan thành trăm nghìn mảnh.
Giờ phút này, anh đang kiềm chế nội tâm muốn phun lửa.
Tưởng Lỵ Na tiếp tục kể lại trong run rẩy: “Sau đó bạn học Kiều Sở tránh thoát khỏi chúng em, lúc lôi kéo lại không cẩn thận đụng vào Dương Tích, mới khiến cho Dương Tích bị dập đầu.”
“Đáng đời!”
“Tự làm tự chịu!”
“Loại người như vậy căn bản không đáng để đồng tình!”
Lúc Tưởng Lỵ Na nói, bởi vì sợ hãi và kích động, nên bắt đầu rối rít khóc lên: “Sau đó bọn em vì sợ bị nhà trường xử lý, cho nên mới cùng nhau nói dối, lúc đầu chuyện này không có ai biết, nhưng mà...nhưng mà....”
Nhưng mà không nghĩ đến lúc ấy ngoại trừ mấy người họ, trong nhà vệ sinh còn có một cô gái, lúc đó đang nơm nớp lo sợ trốn ở nhà vệ sinh kế bên, từ đầu đến cuối đều tận tai nghe được sự kiện bạo lực học đường này.
Sau này Lục Xuyên đến tìm Tưởng Lỵ Na, câu đầu tiên mà anh nói với cô ta chính là: “Cô có tin Lục Xuyên này có thể bảo đảm, cả đời này cô sẽ không bao giờ sống yên ổn được hay không?”
Cả đời này, cô ta sẽ không bao giờ sống yên ổn.
Câu nói này quả thật đã khiến cho Tưởng Lỵ Na hồn bay phách tán.
Tưởng Lỵ Na nghẹn ngào, không nói thêm được nữa, mà các bạn học nghe xong câu chuyện thì toàn bộ đều trầm mặc.
Những người mà trước đó trong nhóm lớp từng châm chọc đả kích Sở Sở, thậm chí còn đứng ở vị trí cao ra vẻ chính nghĩa dùng từ ngữ để chỉ trích cô, giờ phút này đều đỏ bừng mặt mặt, xấu hổ không thôi.
Chủ nhiệm lớp vô cùng phẫn nộ, ông nói: “Chuyện này thầy đã báo với trường học, những bạn nào tham gia vào chuyện bạo lực học đường lần này, trường học sẽ nghiêm khắc xử lý, tuyệt đối không nhân nhượng bất kỳ ai.”
Sau khi tan học, bầu không khí trong lớp 2 hơi vi diệu, không còn sự ồn ào thường ngày, các bạn học đều cố gắng hết sức nhỏ giọng, nhẹ nhàng thầm thì.
Trong dư âm của chuyện bạo lực lần này, mặc dù bọn họ không trực tiếp tham dự, nhưng vô tình hay cố ý cũng đều trở thành đồng lõa, tất cả đều muốn đẩy mọi trách nhiệm lên người Sở Sở, vừa chỉ trích vừa phê phán, thậm chí còn có người chửi rủa.
Cho đến khi chân tướng bất thình lình lộ ra trước mắt bọn họ, vội vàng chưa kịp chuẩn bị gì cả, thế nên bọn họ vô cùng xấu hổ, áy náy và khó xử, trong lòng khó chiu, nhất là khi mà đối tượng bọn họ bắt nạt là là một bạn học có đôi chút thiếu hụt.
Lúc đầu tự cho mình là chính nghĩa, lại không nghĩ rằng kết cục biến trở thành đồng lõa của tội ác.
Khi tan học, Sở Sở nhận được rất nhiều mảnh giấy nhỏ vô danh, viết “Xin lỗi cậu nhiều lắm.”
Mặt Sở Sở không đổi sắc cất kỹ những mảnh giấy ấy.
Mà sống tốt không chết lại là, vừa đúng lúc Tưởng Lỵ Na thẳng thắn nói hết mọi chuyện, thì đồng thời lúc ấy Dương Tích đăng một bài lên dòng thời gian, nội dung là:
Lúc đầu còn nghĩ rằng bài đăng này sẽ làm dậy sóng và được khen ngợi, nhưng không ngờ tới bài đăng này vắng vẻ vô cùng, không có một bạn học nào like bài, tựa như tất cả mọi người đã ẩn bài của cô ta vậy.
Bài đăng này hai giờ sau đã bị chủ bài xóa đi.
Mà xế chiều ngày hôm đó, Dương Tích cũng không có đến trường.
Sở Sở đoán là, chuyện trên lớp sáng ngày hôm nay, chủ nhiệm lớp cũng đã liên hệ với cô ta rồi.
Chuyện nỳ cụ thể được xử lý như thế nào, Sở Sở đã không còn muốn biết nữa rồi.
Mà sau đó, chuyện Sở Sở đăng bài lên dòng thời gian nói lời xin lỗi với Dương Tích, lại được các bạn học đem vào nhóm lớp thảo luận một hồi, lần này dư luận lại hoàn toàn chuyển hướng, các bạn học thiên về khuynh hướng của Sở Sở, chỉ trích Dương Tích, chuyện như thế này nếu là trước kia thì cơ hồ là không thể nào xảy ra nổi.
“Mạnh mẽ yêu cầu Dương Tích cho Sở Sở một lời xin lỗi.”
“Đúng vậy! Các người quá bắt nạt người khác rồi!”
“Nếu như lúc đó không có nhân chứng, vậy thì có phải chân tướng của chuyện này sẽ bị giấu kín vĩnh viễn không?”
“Trời ạ! Đáng sợ thật, mình không dám tưởng tượng nữa luôn!”
“Mình ghét nhất chính là bạo lực trường học, Dương Tích, cậu nên xin lỗi đi!”
“Trước đó Sở Sở còn nói lời xin lỗi với Dương Tích nữa.”
“Lần xin lỗi đó, chắc chắn là bị mấy người ép cậu ấy nói đúng không? Trước kia chính mấy người trong nhóm lớp suốt ngày giả mù sa mưa bức ép người, nói này nói kia, vờ như mình là một người chính trực lắm vậy!”
“Lúc ấy chúng mình cũng chưa biết rõ chân tướng mà!”
“Nếu vậy á, sau này có gặp những chuyện như thế này, không biết chân tướng thì nên ngậm miệng lại đi.”
“Dù sao thì Dương Tích nên xin lỗi.”
“Mình nói thật nhé, lúc cậu ta vẫn còn chưa trở về, lớp chúng ta rất tốt, vừa về đến thì bắt đầu giương đông kích tây, làm cho lớp chúng ta toàn chướng khí mịt mù.”
“Sắp tới sẽ phải thi vào đại học rồi, tự cậu ta không thể thi đậu, còn định kéo theo bao nhiêu người xuống nước với cậu ta đây?”
“Sớm quay lại nước Mỹ đẹp đẽ của cậu dùm đi.”
....
Vốn dĩ nên đến lúc nghiệm thu thành quả, thế nhưng Sở Sở lại ẩn tin nhắn trong nhóm đi, cô không muốn nghe thấy hay đọc được bất cứ tin tức nào liên quan đến chuyện lần này nữa, vô luận là khiển trách, hay vẫn là chửi rủa thậm tệ, thì cũng giống như những lần mà bọn họ chửi cô thôi, một chữ cô cũng không muốn nhìn thấy.
Dương Tích ở trên dòng thời gian đăng một bài xin lỗi với Sở Sở, nhưng Sở Sở không đáp lại cô ta.
Rất nhiều bạn học bình luận dưới bài xin lỗi này của cô ta, nói rằng Dương Tích cần phải đến trước mặt Sở Sở nói lời xin lỗi, bởi vì trước đó chính Sở Sở cũng đã đến bệnh viện xin lỗi cô ta.
Dương Tích nhìn từng dòng bình luận đang chỉ trích cô ta kia, tức giận ném mạnh điện thoại ra ngoài.
Cô ta cuối cùng cũng đã hiểu rõ, lần trước Sở Sở đến bệnh viện nói lời xin lỗi với cô ta là có dụng ý gì, cô sớm đã biết được chuyện lần này đã điều tra rõ ràng, vậy nên cuối cùng tất cả mọi chuyện đều là do cô an bài xếp đặt. Nếu như ban đầu không có chuyện Sở Sở đến tận nơi nhận lỗi với cô ta, thì chỉ sợ là bạn học sẽ không vì Sở Sở mà ra mặt và căm phẫn đến thế, đồng thời mắng cô ta đến không còn mặt mũi.
Bọn họ thích đồng tình cho kẻ yếu, mà đặc biệt là kẻ yếu mà bọn họ đã từng bắt nạt qua.
Mùi vị bị người khác ấn đầu bắt nói lời xin lỗi, cuối cùng thì Dương Tích cũng đã nếm được.
Cô ta vốn cho rằng Sở Sở thuộc về loại người chỉ biết nhịn nhục chịu bị bắt nạt, mà không dám phản kháng như một con thỏ ngu ngốc, nhưng cô ta không thể ngờ được rằng, tâm tư của cô lại có thể thâm sâu đến như vậy.
Cô ta cầm lấy di động lên, mở danh bạ, tìm thấy tên của Kiều Sở, bấm gọi.
Sau khi điện vang lên hai tiếng thì có người bắt máy.
“Muốn chơi với tao sao?”
Giọng nói của Dương Tích run rẩy, ngay cả toàn thân cũng run lẩy bẩy.
“Kiều Sở, mày sẽ phải hối hận!”
Dương Tích kích động, điên cuồng hét vào trong máy để phát tiết cảm xúc của cô ta, mà Sở Sở ở đầu dây bên kia từ đầu đến cuối đều im lặng không nói một tiếng nào, rất yên tĩnh.
“Trước kia mày nói xin lỗi với tao, không phải là có thể không cần nói sao? Bây giờ lại giả bộ đáng thương đúng không? Có phải lại muốn đi tố cáo với Lục Xuyên đúng không, hả? Nói tao bắt nạt mày, nói tao không phải là người tốt!”
“Dương Tích.”
Sở Sở đột nhiên lên tiếng, cắt đứt những lời chất vấn bộc phát liên tiếp của Dương Tích.
“Ngủ ngon, Dương Tích.”