Tiểu Khả Ái, Tan Học Đừng Đi!

Chương 74: Chương 74: Người yêu




Edit: Min

Beta: Mini

“Con thỏ.”

Sự trầm tư của cô được một tiếng gọi dịu dàng kia của anh cắt ngang, cô ngẩng đầu.

“Dạ?”

“Anh ngồi đây?” Lục Xuyên chỉ vị trí bên cạnh cô: “Có được không?”

Sở Sở gật đầu, buồn bã nói: “Đây là nhà anh, muốn ngồi đâu cũng được mà.”

Lục Xuyên cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Sở ngồi xuống.

Sô pha bên cạnh thừa nhận trọng lượng của anh mà lõm xuống. Hai người đã rất lâu rồi không ngồi gần sát như vậy, lúc này ngồi chung với nhau, cô lập tức cảm nhận được nhiệt lượng từ cơ thể của anh, gần trong gang tấc.

Nhịp tim của cô không tự chủ được mà đập nhanh như chớp, gương mặt đỏ bừng nóng cháy.

“Con thỏ.”

“Vâng?”

“Anh có thể...”

Lúc hỏi thăm, tay của anh đã đưa qua, mắt thấy tay sắp rơi xuống mu bàn tay của Sở Sở.

Cô chăm chú nắm chặt mép váy của mình, sắc mặt ửng đỏ không thôi, ngay khoảnh khắc cô sắp sửa nói “có thể”, cửa nhà vang lên mấy tiếng “rầm rầm rầm”, Kiều Sâm lớn giọng kêu lên: “Lục Xuyên! Tôi tới đón Kiều Kiều!”

Lục Xuyên nhắm mắt lại, tay cuộn thành nắm đấm, trong lòng thầm mắng một tiếng, đứng dậy đi mở cửa cho Kiều Sâm.

“Sao mà lúc nào cậu cũng nhằm ngay lúc này...”

“Sao?” Thấy bộ mặt khó chịu của Lục Xuyên, Kiều Sâm rất mơ hồ không rõ, nhìn vào trong phòng rồi xông đến ngồi cạnh Sở Sở nói: “Về nhà thôi.”

Sở Sở vội vàng đứng lên, đi đến cửa đổi giày cho mình xong, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua Lục Xuyên. Lục Xuyên vẫn chưa thấy thỏa mãn, nhưng cũng phất phất tay với cô: “Lần sau gặp lại, tâm sự.”

“Vâng.”

“Đi đi đi.” Kiều Sâm lôi kéo cổ tay túm cô ra khỏi phòng, Sở Sở không ngừng quay đầu nhìn về phía Lục Xuyên, hai tay Lục Xuyên hững hờ đút trong túi, khuôn mặt dịu dàng nhìn hai người.

“Quên mất, đồ của em!” Đi rất xa rồi Sở Sở mới nhớ lại chuyện này, nói với Kiều Sâm: “Túi còn ở nhà Xuyên ca.”

“Xuyên ca?”

“Lục Xuyên.”

“Em vừa gọi Xuyên ca đấy.”

“Có thể là anh nghe lầm rồi.”

Dưới ánh trăng, Sở Sở giẫm lên cái bóng của mình.

Kiều Sâm nhìn Sở Sở muốn nói gì đó, nuốt một ngụm nước bọt khó khăn len tiếng: “Em...”

“Sao cơ?”

“Không có gì.”

Hai phút sau, cậu lại hỏi: “Thật sự muốn đổi thành Lục Sở Sở?”

“Ặc.”

....

Cả ngày hôm sau, Kiều Sâm đều phải ở lại quân đội tiếp đón lãnh đạo, năm giờ chiều được nghỉ ngơi một chút thì lập tức gọi điện thoại cho Sở Sở: “Không đổi đó chứ?”

Sở Sở mang tạp dề ngồi bên ban công, phía trước là một cái giá vẽ, ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn về hoàng hôn như máu ở phương xa, trên giấy vẽ là bức tranh vẽ một căn nhà cổ xưa rất nổi bật.

“Không đổi.”

Cả buổi chiều cô đều vẽ tranh, hết sức chú tâm không nghĩ đến chuyện gì khác.

Kiều Sâm che ngực thở ra, nơm nớp lo sợ cả ngày, chỉ sợ cô nghĩ quẩn rồi thật sự chạy đến cục công an đổi tên.

Sở Sở nhúng cọ rồi vẽ lên trên, thản nhiên nói: “Chẳng qua là...”

Kiều Sâm nghe cô nói lại bỗng dưng căng thẳng.

“Chẳng qua là cảm thấy, Lục Sở có hơi khó nghe.”

“Khó nghe muốn khóc!”

Kiều Sâm nghe như mở cờ trong bụng, khởi động xe lái ra ngoài đơn vị: “Bây giờ anh hai đi chợ mua thức ăn về nấu cơm cho em, em muốn ăn gì?”

“Trứng rán rau hẹ, cá viên băm, à, mua thêm hai đầu cá trích, một hấp một nấu canh.” Sở Sở đứng dậy thả cọ vào trong màu vẽ.

“Được.”

Kiều Sâm mang theo bao lớn bao nhỏ, vô cùng hào hứng về nhà: “Kiều Kiều, mau lại đây đỡ cho anh.”

Hình như không có ai trả lời anh, Kiều Sâm mơ màng đổi giàu, mang theo mấy túi đồ ăn vào nhà, vừa đi được hai bước đã cảm thấy có chỗ không được thích hợp cho lắm, vội vã quay đầu, thấy là lạ.

Nhưng lạ chỗ nào nhỉ?

Kiều Sâm đứng ở cạnh cửa nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc phát hiện ra được bên tủ giày lại bỗng nhiên nhiều thêm một đôi!

Cậu ngồi xổm xuống, dùng tay đo đạc độ lớn của đôi giày da bóng loáng kia, số đo này tựa hồ còn lớn hơn cậu một chút.

“Đàn..đàn ông sao?”

Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng nói, mơ hồ còn có cả tiếng cười đùa khach khách.

Trong lòng Kiều Sâm “lộp bộp” một tiếng, cầm giày lên rất khí thể đi về phía phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ khép hờ, cậu xuyên qua khe hở nhỏ nhìn vào bên trong.

Lục Xuyên một thân áo đơn giản ở nhà và quần tây đen, ngồi với Sở Sở trên giường, hình như hai người đang lật xem gì đó, Lục Xuyên thỉnh thoảng còn thì thầm vào tai cô, cô cười khanh khách, nhìn về phía Lục Xuyên, giữa hai hàng lông mày đều là tình nồng ý đậm.

“It is the east, and Juliet is the sun “

Anh thủ thỉ vào tai Sở Sở: “Đây là phương Đông, và Juliet chính là mặt trời.”

“Fair sun, and kill the envious moon, mặt trời mỹ lệ, đấy là người yêu của tôi.” Anh nhìn cô, thanh âm trầm thấp, khuôn mặt dịu dàng, từng tiếng một đọc lên nhưng dòng thơ đẹp nhất thế giới cho cô nghe.

“Chỉ mong rằng em biết ta yêu em.”

“Cô muốn nói lại thôi, thế nhưng trong ánh mắt cô đã nói hết tâm sự của cô mất rồi.”

Gương mặt Sở Sở hiện lên một chút ửng đỏ, xấu hổ và thẹn thùng nhìn anh, đáy mắt đều là mê thích và tình ý.

Kiều Sâm liếc mắt, cầm giày đập bùm bùm vò cửa: “Xin mạn phép hỏi hai vị đây đang làm gì đấy?”

Hai người cùng ngẩng đầu nhìn Kiều Sâm, đều yên lặng không nhúc nhích gì, một lát Sở Sở mới giải thích: “Em đang học tiếng anh với Lục Xuyên.”

“À, học tiếng Anh.” Kiều Sâm gật đầu, học tiếng anh, mà học đến trên giường sao.”

“Ừ, trên giường rất dễ chịu.” Lục Xuyên chậm rãi đóng quyển sách “Shakespeare bi kịch toàn tập” lại, nói với Kiều Sâm: “Cậu cuối cùng cũng chịu trở về rồi, đi nấu cơm đi.”

Kiều Sâm nháy mắt, thất thần không nhúc nhích.

“Nấu cơm? Nấu cơm gì cơ? Một tên khách không mời như cậu đến đây còn dám sai khiến chủ nhà á?”

Sở Sở thấy Kiều Sâm thất thần bất động, cô thúc giục: “Anh hai, Lục Xuyên nói anh ấy đói bụng kia, anh mau đi nấu cơm đi.”

“Tôi nấu cơm cho mấy người?!”

“À đúng rồi, Xuyên ca không thích ăn cá có mùi tanh, khi hấp cá anh nhớ cho thêm chút rượu.”

“Ra ngoài phiền khép cửa lại.”

“...”

Kiều Sâm nghiến răng nghiến lợi ra khỏi phòng, sau lưng còn nghe được tiếng Lục Xuyên nói: “Tiếp tục?”

“Được.”

Trong phòng bếp, Kiều Sâm bỏ con cá đã được rửa sạch sẽ cho vào nồi, đậy nắp lên, lại nhịn không được ngó ra ngoài nhà bếp, bước nhỏ đi đến cửa phòng Sở Sở, nghe lén âm thanh ở bên trong.

Trước đó hai người còn nói nói cười cười, âm thanh rất lớn, nhưng mà bây giờ lại quá yên tĩnh.

Yên tĩnh?

Trong đầu Kiều Sâm “lộp bộp” hai tiếng, cảm giác không ổn, cầm lấy cái muôi chuẩn bị đi vào giết giặc, thế nhưng tay mới với vào tay nắm cửa lại cảm thấy làm như thế này không ổn lắm, lỡ như gặp được chuyện gì không nên nhìn, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?

Cậu đứng cạnh cửa đau khổ hồi lâu, bước tới bước lui mấy lần, cuối cùng đưa ra quyết định chắc chắn, cầm muôi đập đập vào cửa, hắng giọng hô to: “Lục Xuyên, cậu ra đây! Cậu lăn ra đâu cho tôi.”

Có tiếng bước chân từ xa, Kiều Sâm lui ra sau hai bước, cửa được mở ra Sở Sở cong miệng lên ai oán nhìn cậu.

“Nấu cơm xong rồi?”

Kiều Sâm thò đầu nhìn vào bên trong, thấy Lục Xuyên vẫn ngồi trên giường, trong tay đút một cái tai nghe, mà dây tai nghe đang cắm trong một cái điện thoại khác.

Đang nghe nhạc hả ta?

Kiều Sâm vẫn không chút khách khí xông vào phòng hô hào với Lục Xuyên: “Hai đứa ra ngoài ngay, không được ở trong phòng nữa.”

Lục Xuyên cuối cùng vẫn tháo tai nghe cuống, mang dép lê đứng lên, miễn cưỡng đi đến cạnh cửa hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Sâm, Lục Xuyên một mặt mỉm cười, khoát tay lên bả vai Sở Sở, kéo cô cùng ra ngoài.

Kiều Sâm lại lần nữa quay về phòng bếp, xắt hành bỏ vào trong nồi, kìm lòng không đặng ngó về phía hai người kia, họ đang ngồi trên ghế sa lông, ngồi rất gần nhau, Lục Xuyên cầm trong tay một quyển sách lâu lâu lại thân mật ghé tai cô nói mấy lời hạ lưu gì đó.

Sở Sở mỉm cười, từ ngày cô quay về cho đến nay, Kiều Sâm vẫn chưa được nhìn thấy nụ cười bẽn lẽn xấu hổ như thế này của cô.

Không hiểu sao Kiều Sâm lại có chút khó chịu, cậu cầm muôi đứng bên cửa kêu lớn: “Lục Xuyên, đến giúp coi!”

Lục Xuyên bất đắc dĩ đưa quyển sách cho Sở Sở, dịu dàng nói: “Anh đi giúp cậu ta, em tự xem nhé.”

Sở Sở giữ chặt anh: “Anh là khách, nào có ai để cho khách vào phòng bếp bao giờ.”

Lục Xuyên cười thành tiếng: “Anh mà không đi cậu ta sẽ không an tâm, bữa cơm này xem chừng khỏi nghĩ sẽ ăn được mất.”

Lục Xuyên miễn cưỡng bước vào phòng bếp cùng Kiều Sâm, Kiều Sâm sai Lục Xuyên rửa rau xắt thịt, động tác của Lục Xuyên cũng rất thuần thục, mặc dù mười đầu ngón tay chưa từng dính nước nhưng làm cũng rất ra hình ra dạng.

Kiều Sâm ho nhẹ một tiếng, hỏi anh: “Cậu có ý gì?”

“Hả?”

“Cậu và em gái tôi, là sao?”

Lục Xuyên lấy một cây củ cải đã gọt vỏ đi rửa, quay đầu nhìn cậu: “Nhìn không ra à?”

“Sao cơ?”

“Tôi đang dùng hết mọi vốn liếng của mình, quyến rũ cô ấy.”

“...”

Thật ra câu mà Kiều Sâm muốn nói là, phí cái sức đó làm gì, nhìn cái bộ dáng sững sờ ngây ngốc của Kiều Nhị kia cứ khăng khăng đối với anh, một ánh mắt của anh, cô cũng có thể vui vẻ không thôi cúp đuôi theo sau anh rồi.

Thế nhưng cậu vẫn lắc đầu: “Vì sao hai người lại chia tay?”

Không chỉ có Kiều Sâm tò mò mà tất cả mọi người đều rất muốn biết.

Nguyên nhân chia tay, người trong cuộc không ai đề cập tới thì sẽ có người biết được.

Lục Xuyên cúi đầu, trầm mặc một hồi mới nói: “Không phải chia tay, chỉ là gặp phải một vấn đề, trong lòng cô ấy không thể nói ra nên tạm thời tách nhau ra mà thôi, không phải chia tay.”

Không phải là chia tay, anh nhiều lần nhấn mạnh.

Những năm kia ở trường học, cũng có không ít các cô gái ở nhiều quốc gia khác nhau bày tỏ nỗi lòng của mình với anh, có hàm súc viết thư tình, có nóng bỏng thổ lộ trước mặt, thậm chí còn có người ở trước mắt anh nhảy múa mỹ lệ, anh đều lịch sự từ chối, nhiều năm trôi qua vẫn không hề thay đổi.

“Cảm ơn, cậu rất đáng yêu, nhưng thật sự xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.