Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
Kỳ nghỉ đông chỉ có mười ngày, lớp mười hai lại phải quay về trường bắt đầu chuỗi ngày khổ cực học bù, học thêm không có cuối tuần, cứ liên tiếp như vậy, đám người ngồi trong lớp học mà tưởng chừng như đang ở lò luyện ngục, một khung cảnh thê lương thảm não.
Hôm trước rằm tháng giêng, sáng sớm trong lớp tự học thây chất đầy đồng, một đám người nằm rạp tử trận.
Duy chỉ một người vô cùng có tinh thần là Lục Xuyên, mặt anh đỏ rần, cầm một quyển văn thơ cổ lớn tiếng đọc chậm, lớn tiếng mang theo mười phần sức mạnh.
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!” (*)
(*) Trích bài thơ Quan thư trong Kinh Thi.
Giọng nói anh vang lên, mạnh mẽ khí phách khiến cho cả nửa phòng học đều có thể nghe.
“Cậu đọc thơ hay đi cãi lộn vậy.” Trình Vũ Trạch mở to đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm vì buồn ngủ, bịt lỗ tai ghét bỏ nhìn anh: “Có thể nói nhỏ một chút được không?”
Lục Xuyên hoàn toàn không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục diễn cảm chầm chậm đọc thơ.
“Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.”
Bạn học chung quanh đang ngủ gà ngủ gật đều phải cầm sách che lại lỗ tai, giận nhưng không dám nói gì.
Sau khi Lục Xuyên đọc xong, anh còn nhắm mắt cảm nhận dư vị thâm tình: “Viết thật sự con mẹ nó quá hay!”
Trình Vũ Trạch bực mình ngồi dậy mơ màng như đi vào cõi mộng, trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Mùa phát tình mỗi năm vài lần của Lục Xuyên lại đến rồi.”
Sở Sở ngồi hàng phía trước cũng đang mơ màng ngủ, đầu gật gù lên xuống mấy lần sắp đụng vào bàn, nhìn chẳng khác nào một con chim gõ kiến.
Nhờ vào các mối quan hệ mà Kiều Ngôn Thương tận dụng, nên Sở Sở được trường học cử đi tham dự kỳ thi kiểm tra chiêu sinh nghệ thuật cả nước của đại học S, vì chuẩn bị cho lần kiểm tra này mà cô đã mấy đêm liền chong đèn thức khuya, ngủ không ngon giấc, cho nên tâm tình lúc này vô cùng khó chịu.
“Sâm si hạnh thái, tả hữu thái chi. Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi.”
Sở Sở bỗng nhiên rùng mình một cái, giật mình tỉnh giấc, toàn thân ngay lập tức mệt mỏi rã rời đổ sập xuống mặt bàn: “Buồn ngủ quá~~”
“Tham soa hạnh thái, tả hữu mạo chi!”
“Yểu điệu thục nữ, chung cổ nhạc chi!”
Lục Xuyên như một cái máy lặp từ, một bài thơ thôi mà đọc lên đọc xuống niệm nguyên một buổi học! Lải nha lải nhải! Không ngừng!
Đọc bài không thì thôi đi, tên này vốn là đang gào thét, cuống họng muốn phá hư thế kia, mặc dù là lớp tự đọc nhưng tốt xấu gì cũng nên nghĩ đến cảm nhận của người khác nữa chứ!
Sở Sở rốt cuộc chịu không được nữa, “rầm” một tiếng đứng dậy, cách nửa phòng học hét lên một tiếng với Lục Xuyên: “Đừng đọc nữa!”
Trừng mắt, bộ dáng nhỏ nhắn nhưng hung dữ, trước nay chưa từng nhìn thấy.
Cả lớp cơ hồ trong nháy mắt đều ngừng đọc bài, ngay cả những bạn học đang nằm sấp ra ngủ cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Sở Sở.
Hóa ra mềm mại yếu ớt cũng có ngày nổi bão nữa sao.
Bạn học bị Lục Xuyên quấy rầy cảm thấy vô cùng sảng khoái, cuối cùng cũng có người trừng trị cậu!
Ngoại trừ cô, trong lớp này nào có ai dám nói những lời này với Lục Xuyên đâu, các bạn học dường như đang chờ xem kịch vui của hai người họ, chờ đợi Lục Xuyên nổi giận.
Sở Sở vừa mở miệng, Lục Xuyên trước đang niệm cũng im bặt, anh mơ hồ nhìn Sở Sở, hơi há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, ngây ngốc không kịp phản ứng.
Trình Vũ Trạch bên cạnh vui mừng khôn xiết, toe toét cười trộm: “Bảo cậu đấy!”
Lục Xuyên nhìn bạn học chung quanh, nhất là những bạn ngồi sau, đều hướng mắt nhìn anh ra hiệu.
Tất cả mọi người lúc này đều đang chờ cậu nổi giận đấy Lục Xuyên, nam tử hán đại trượng phu, hèn nhát hay không đều phụ thuộc vào lần này!
Nữ sinh trong lớp cẩn thận mà khinh thường nhìn bọn họ.
Lục Xuyên gập cong ngón tay lại, chậm rãi hướng về phía cái bình thủy tinh trên bàn học.
Ánh mắt anh vẫn luôn khóa chặt lấy ánh nhìn của Sở Sở, cầm bình thủy tinh lên, nâng cao tay, ra vẻ quyết định chắc chắn, cuối cùng vẫn nặng nề ném về góc tường.
“Choang!” Một tiếng vang to lớn, bình thủy tinh vỡ tan tành tại chỗ.
“Xuyên ca giỏi lắm!”
“Chuẩn mực đàn ông là đây!”
Khí thế của nam sinh trong lớp dâng cao, còn nữ sinh thì nháo nhào trợn trắng mắt nhìn Lục Xuyên khinh bỉ.
Lục Xuyên không đủ khí lực, chột dạ không dám nhìn Sở Sở.
Sở Sở không có biểu cảm gì, chậm rãi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi của mình đi về phía Lục Xuyên.
Lục Xuyên lại càng cảm thấy chột dạ hơn, vùi đầu thật thấp không dám nhìn cô.
Nhưng không hề nghĩ tới Sở Sở thế mà không tìm anh xả giận, thậm chí còn không thèm để ý đến anh, đi thẳng đến góc phòng học, cầm chổi và hốt rác tỉ mỉ cẩn thận quét sạch sẽ những mảnh thủy tinh bị vỡ.
Lục Xuyên cảm thấy có chút không ổn, vừa muốn đứng dậy đi về phía cô, Trình Vũ Trạch nhíu mày cười nói: “Xuyên ca, nghĩ cho kỹ nha! Cả đám đều đang nhìn, nam tử hán đại trượng phu, danh thế một đời đừng vì lần này mà rơi rụng nha.”
Sở Sở trầm mặc, trực tiếp đi thẳng ra nhà vệ sinh rửa tay.
Yết hầu ngay giữa cổ anh trượt lên trượt xuống, lại ngồi về chỗ của mình, sắc mặt bất an.
Hai phút sau, Sở Sở trở về phòng học, trên mặt còn vương mấy giọt nước, hẳn là mới vừa ra ngoài rửa mặt cho thanh tỉnh đầu óc.
Đại biểu môn văn lúc này ôm bài thi về phòng học, chuẩn bị phát ra. Lục Xuyên liếc nhìn cậu ta, đại biểu hiểu ý, tìm ra bài thi của Lục Xuyên từ trong xấp bài thi, đi đến bên cạnh Sở Sở, giả vờ làm bộ thờ ơ đưa cho cô: “Ầy, Lục Xuyên này.”
Bạn học chung quanh đều dừng lại động tác đang làm, vụng trộm nhìn vào từng cử chỉ của Sở Sở.
Sở Sở nhận lấy bài thi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Xuyên.
Lục Xuyên không để ý mà nhìn trần nhà.
Một giây sau, bài thi kia được vo thành một cục, vững vàng ném đúng cái ót của anh, bật ngược trở lại rơi xuống đất.
Chỉ trong một thoáng, cả phòng yên tĩnh.
Lương Thiên giơ ngón tay cái với Sở Sở: “Tiểu tỷ tỷ, lợi hại!”
Lục Xuyên không kịp trở tay bị tờ giấy đập vào đầu, bỗng nhiên đứng bật dậy, khí thế hừng hực đi về phía Sở Sở.
Quá mất mặt, không thể nhịn được!
Sở Sở mím chặt môi không nói một lời, có điều lại không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh.
Đại biểu môn văn muốn làm chuyện tốt nên đưa bài thi của Sở Sở cho Lục Xuyên, vỗ vỗ bờ vai anh: “Người anh em, đừng sợ! Ném lại thôi!”
Lục Xuyên lạnh mặt nhận lấy bài thi của Sở Sở, toàn bộ bạn học dường như ngừng thở, cho là anh muốn ăn miếng trả miếng vo bài thi ném lại Sở Sở.
Nhưng mà một giây sau đó, Lục Xuyên lại dùng cả hai tay nâng bài thi đến trước mặt Sở Sở, nhắm mắt hô lớn một câu.
“Kiều Kiều, anh sai rồi!”
Cả lớp sững sờ.
“Sai ở đâu?” Sở Sở bình tĩnh nhìn anh.
“Không nên làm loạn ném vỡ bình thủy tinh gây nguy hiểm.” Lục Xuyên một mét tám lăm cao to, lúc này lại cúi đầu, cực kì giống một đứa trẻ to xác bị cô giáo phê bình.
“Còn nữa không?”
“Còn có, không nên đọc thơ lớn giọng như vậy.”
Bạn nữ xung quanh che miệng cười trộm.
Sở Sở lấy bài thi từ trong tay anh, quay người rời đi.
Chuông vào học vang lên, Lục Xuyên ủ rũ đi về chỗ ngồi của mình, nam sinh quanh đấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu.
“Xuyên ca, cậu thật hèn!”
“Làm mất mặt đàn ông bọn này quá!”
“Con gái thì không thể chiều, cậu càng chiều thì cậu ấy sẽ càng lớn lối.”
“Cậu nhìn cái tính khí khó ở của chị dâu nhỏ này đi, không phải là do Xuyên ca chiều mà ra sao?”
Lục Xuyên phiền não mở bài thi bị vò thành một cục ra, miệng lưỡi đắng khô, lấy bình nước của Trình Vũ Trạch: “Cho tôi miếng nước.”
“Không cho.” Trình Vũ Trạch vội vàng ôm lấy bình nước của mình.
“...”
Lúc này, nữ sinh ở trước đưa cái bình hình Doraemon của Sở Sở đến trên bàn Lục Xuyên.
“Sở Sở có chuyện muốn nói với cậu.”
Lục Xuyên lập tức chôn đầu lên mặt bàn, hữu khí vô lực thấp giọng nói: “Lục Xuyên tiếp chỉ.”
Nữ sinh trước mặt phì cười một tiếng: “Bảo cậu tan học đừng đi!”
Trình Vũ Trạch nói: “Xong đời, cậu phải quỳ sầu riêng rồi.”
Lục Xuyên xoay mở nắp bình của Sở Sở, ngửa cổ lên uống một ngụm lớn, cười tủm tỉm nói: “Kiều Kiều của tôi vẫn rất thương tôi.”
Sau khi tan học, Lục Xuyên đứng tựa người vào cạnh cửa chờ Sở Sở.
Sở Sở chậm rãi thu dọn sách vở bỏ vào cặp, đi ra khỏi phòng, lướt qua người Lục Xuyên, không để ý đến anh mà dịch người tránh né.
Nhưng đi được vài bước, dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn anh, tức giận nói: “Không bảo anh phạt đứng.”
Lục Xuyên thấy cô như vậy, cười khẽ thành tiếng, chạy chậm đuổi theo, đưa tay nhận lấy cặp của cô vắt lên lưng mình.
“Đừng giận nữa?” Lục Xuyên cúi đầu, đến sát mặt cô: “Xuyên ca nhận lỗi với em.”
Sở Sở đẩy mặt anh ra, lạnh nhạt nói: “Thật ra em cũng có chỗ không đúng, em không nể mặt anh.”
“Không có! Tuyệt đối không có!” Lục Xuyên vội vàng vỗ ngực nói ra: “Kiều Kiều của anh làm gì cũng đúng cả!”
Sở Sở cười nhạo, sau đó kéo lấy tay anh, nói: “Thật ra là vì tâm trạng của em không tốt lắm.”
Lục Xuyên cũng đoán được, hôm nay tâm tình Sở Sở có chút khác thường.
“Tâm trạng không tốt, cũng không nên dùng anh để trút giận.” Sở Sở dụi trán mình vào trong lồng ngực của Lục Xuyên, trầm giọng nói: “Còn muốn anh phải xin lỗi em nữa.”
“Thật ra em không phải như vậy.” Sở Sở nhắm mắt, nhỏ nhẹ nói: “Có chút phiền mà thôi.”
Ôi chao.
Lục Xuyên thật sự không có một chút tức giận nào, anh nâng tay đè lên đầu nhỏ của cô, cười một tiếng: “Không sao đâu.”
“Hả?”
“Em không cáu kỉnh với anh, thì còn muốn cáu kỉnh với ai?”
“...”
“Những lúc không vui, Xuyên ca chính là bao thịt của em.” Lục Xuyên nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Sở Sở: “Dùng sức mà nện, tuyệt đối đừng khách sáo.”
Sở Sở cười thành tiếng: “Đau tay.”
“Vậy nên, đến cùng là có chuyện gì, khiến cho thỏ lớn gấp đến độ đỏ mắt, còn cắn anh một miếng nữa?”
“Trường học đề cử em đi đại học S chiêu sinh.”
“Đây là chuyện tốt mà, đại học S là trường đại học nghệ thuật không tệ, ở Bắc Kinh cũng là chỗ rất tốt.” Lục Xuyên cùng cô đi dưới ánh chiều tà bên thao trường.
“Đúng là trường tốt, cơ hội khó có được” Sở Sở rầu rĩ nói: “Em phải cố gắng.”
“Vậy sao lại không vui hả?”
Vì sao lại không vui á, bởi vì...
“Lục Xuyên, anh có mục tiêu không?” Sở Sở đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh: “Muốn thi đậu đại học nào ấy.”
Lục Xuyên nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là chưa nghĩ đến!”
Sở Sở thấp giọng nói: “Nếu anh chưa nghĩ ra, vậy em thấy đại học B cũng tốt lắm đó.”
Đại học B là trường đại học vật lý công nghệ lớn nhất cả nước, quan trọng nhất chính là, nó cách đại học S chỉ một cái con phố ẩm thực mà thôi, Sở Sở trước đó đã lên mạng tìm hiểu rất kỹ.
Lục Xuyên nhíu mày: “Còn chọn trường học cho anh luôn rồi sao?”
“Nếu như anh không thích...”
“Vậy thì là B thôi.” Lục Xuyên quả quyết nói: “Nghe lời vợ.”
“ Anh không cần suy nghĩ một chút sao? Bàn bạc với ba mẹ một chút?” Sở Sở kinh ngạc khi thấy anh dễ dàng quyết định như vậy.
“Em suy xét rồi, anh cũng đã suy nghĩ kỹ.” Lục Xuyên sờ lên đầu nhỏ của cô: “Khi nào đi thi, anh sẽ đi cùng em.”