Phùng Kiến Vũ đương nhiên nhận ra được giọng nói trầm khàn kia biểu hiện cho điều gì, càng có thể chắc chắn với suy nghĩ của mình hiện tại là đúng khi cảm nhận được vật cứng nóng rực kia đang cọ vào mông cậu, Phùng Kiến Vũ trong lòng giật thót muốn nhanh một chút cách thật xa người đàn ông này, có điều khi Phùng Kiến Vũ vừa định dùng lực thì hai tay cậu liền bị người đàn ông đó khóa chặt ở phía sau lưng:
“Gấp gáp cái gì? Khắp người không có chỗ nào không lẳng lơ”
Phùng Kiến Vũ không phải chưa bao giờ nghe mấy lời như vậy, Vương Thanh rất thường xuyên mang mấy lời lẽ đó ra nói với cậu, nhưng mà cậu trước sau đều không cảm thấy khó chịu, chẳng hiểu sao bây giờ từ người khác nói ra cậu liền cảm thấy bài xích vô cùng:
“Ngài chỉ huy nhất định...”
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, người đàn ông kia đã mạnh tay mang hai má cậu bóp lấy:
“ÂnNhi, mang rượu đến đây đi”
Cô gái vừa rồi lập tức từ trên tháp rượu lấy xuống một ly rượu cười ha ha đưa tới trước miệng Phùng Kiến Vũ ép buộc cậu uống, người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng bắt đầu đi tới đứng ở xung quanh vây xem, có người trong lòng ôm tâm trạng xem kịch vui, cũng có người cảm thấy khó chịu không hài lòng nhưng mà ngại thân phận của hai người phía trước cho nên không có bất cứ ai dám đứng ra ngăn cản hay giúp đỡ Phùng Kiến Vũ cả.
Cô gái kia dốc ly rượu vào miệng Phùng Kiến Vũ, cậu vốn dĩ đối với rượu không thể thích nghi được cho nên khi cô gái đó mang rượu rót vào miệng cậu, cậu liền nhanh chóng phun ra hết một bên rồi ho sặc sụa. Người đàn ông đứng phía sau thấy cảnh này hai mắt chợt híp lại, cả người đang ép sát Phùng Kiến Vũ cũng muốn ép sát tới càng gần hơn, Phùng Kiến Vũ vì bị hoảng sợ, hơn nữa còn bị sặc rượu cho nên lúc này hô hấp vô cùng khó khăn, miệng nhỏ mở ra cố muốn hít lấy không khí, khuôn ngực bị rượu đổ lên áo sơ mi trắng cũng đang ướt nhẹp phập phồng liên hồi.
Người đàn ông kia nhìn thấy cảnh này ham muốn mãnh liệt cũng giống như lửa cháy lan rộng khắp người, anh ta lập tức dùng sức muốn kéo Phùng Kiến Vũ rời đi, muốn đưa cậu đến phòng của mình từ từ trêu đùa thỏa thích. Phùng Kiến Vũ mơ hồ ho đến hoa mắt chóng mặt một tay bị kéo mạnh đi về phía trước, cậu giật mình dùng sức muốn phản kháng:
“Mau buông tay, thả tôi ra... anh muốn làm gì”
Người đàn ông kia gấp đến độ không một lời giải thích chỉ điên cuồng muốn kéo Phùng Kiến Vũ đi cho bằng được. Phùng Kiến Vũ hướng ánh mắt cầu cứu đến người xung quanh nhưng phát hiện ra không có bất cứ một ai muốn đứng ra giúp cậu cả:
“Làm ơn giúp tôi... làm ơn hãy gọi ngài chỉ huy tới... làm ơn”
Phùng Kiến Vũ bị kéo đi rất mạnh, tuy rằng cậu đã dùng sức muốn thoát khỏi đến mức cánh tay cũng như muốn bị phá hỏng nhưng cho dù có như thế nào thì cậu cũng không thể thoát được khỏi người đàn ông này. Đúng lúc này từ trong tiếng xì xào bàn tán liền có một giọng nam trầm thấp mang theo uy lực, nếu để ý kỹ còn có thể nghe ra được người nọ đang tức giận không vui:
“Đang làm cái gì?”
Phùng Kiến Vũ quay lại phát hiện ra bóng dáng quen thuộc của Vương Thanh, khóe mắt chẳng hiểu sao liền nóng lên, vô cùng ủy khuất dùng giọng mũi nói:
“Ngài chỉ huy”
Người đàn ông đang kéo tay Phùng Kiến Vũ cũng phải dừng bước nhưng mà anh ta thủy chung vẫn không có ý định buông tay Phùng Kiến Vũ ra. Vương Thanh nhìn thấy vật nhỏ kia, hiện tại thế nhưng lại mang một bộ dạng câu nhân dụ hoặc như vậy, chẳng trách lại có người không quản cái gì mà kéo cậu đi, nếu như hắn vừa mới rồi đến muộn một chút chẳng biết chừng người đàn ông kia còn có thể nhìn thấy được thứ mà ngày hôm nay Phùng Kiến Vũ chuẩn bị riêng cho hắn. Vương Thanh càng nghĩ đến đây trong lòng càng thêm tức giận rõ rệt, có điều Vương Thanh lại là người thâm tàng bất lộ cho nên hiện tại mới đứng ở chỗ này thản nhiên nói:
“Có phải cậu Hách đây kéo đi nhầm người rồi hay không?”
Hách Trạch Á là con trai của chỉ huy tinh cầu A, tuy rằng cũng coi như là có một chút đầu óc, nhưng xem ra lúc này đây có vẻ như đều vì Phùng Kiến Vũ mà làm cho lu mờ mất rồi. Hách Trạch Á luôn nghĩ Vương Thanh cho dù có là ngài chỉ huy tinh cầu X đi chăng nữa thì cũng phải ít nhiều nể mặt ba mình, bây giờ anh ta chỉ là đơn giản muốn cùng người của Vương Thanh vui vẻ một chút cũng xem như là chẳng có gì to tát cả:
“Có lỗi với ngài chỉ huy rồi, tôi vừa nhìn liền thấy thích người này, cũng chỉ là muốn cùng cậu ta nói chuyện một chút thôi, muốn đưa cậu ta đến phòng của tôi rồi thì tôi sẽ đến hỏi ý kiến ngài chỉ huy đây, không ngờ ngài chỉ huy thế nhưng đã tới sớm như vậy, ngài không tức giận chứ?”
Vương Thanh ồ một tiếng, đứng ở phía trước chầm chậm đáp lời:
“Thì ra là hiểu lầm rồi hay sao? Được rồi cậu trước cứ mang vật nhỏ này thả ra, nhìn xem người cũng bị dọa sợ đến run rẩy rồi kia”
Tuy rằng đây là địa bàn của Hách Trạch Á, nhưng mà Vương Thanh đã nói như vậy rồi thì anh ta cũng phải để lại cho hắn một chút mặt mũi. Hách Trạch Á vừa buông tay Phùng Kiến Vũ ra, cậu liền thật nhanh chạy tới phía Vương Thanh, cả người hãm sâu vào lòng ngực hắn không ngừng ủy khuất run rẩy.