Vương Thanh nâng mi:
“Vậy sao, như vậy thì chỉ cần uống nhiều nước là môi ai cũng sẽ mềm?”
Phùng Kiến Vũ không suy nghĩ nhiều gật đầu ưm một tiếng. Vương Thanh chậm rãi nói:
“Như vậy ai uống nước môi cũng sẽ mềm, em nói môi em sao lại đẹp hơn môi người khác được?”
Phùng Kiến Vũ nhíu mày ấp úng chưa tìm ra được đáp án:
“Cái này, cái này thật ra... ý em không phải là như thế, ý của em là...”
Vương Thanh vẫn ở sau cánh mông của Phùng Kiến Vũ xoa xoa nắn nắn, vừa làm vừa híp mắt quan sát:
“Vậy ý của em là thế nào?”
Phùng Kiến Vũ không biết giải thích sao cho Vương Thanh hiểu cho nên cảm thấy rất bực mình, giọng có chút nâng lên cao:
“Ai nha bỏ đi, em cảm thấy mình cũng không quá khó nhìn, ngài chỉ cần nhìn em nhiều một chút là sẽ nhận ra được điều đó”
Vương Thanh dừng động tác, mang tay của mình đặt ở trên mông Phùng Kiến Vũ bóp mạnh rồi lạnh giọng:
“Em ra lệnh cho tôi sao?”
Phùng Kiến Vũ giật mình phát hiện ra mình quả thật có chút quá phận rồi, thế cho nên cậu liền xoay người ngồi thẳng dậy hoang mang giải thích:
“A... không phải, ý của em không phải là như thế”
Vương Thanh híp mắt mang tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kia sớm đã bị dục vọng che lấp, hiện tại càng thêm đáng sợ hơn:
“Ý của em rốt cuộc là thế nào? Không thể dùng một lời nói ngắn gọn để giải thích hay sao?”
Phùng Kiến Vũ bắt đầu âm thầm sợ hãi, ngay cả sự lo lắng kia cũng biểu hiện rõ ràng trên gương mặt cậu. Môi mỏng mím lại, ánh mắt e sợ nhìn Vương Thanh:
“Em cũng chỉ là muốn... ngài nhìn em nhiều một chút”
Vương Thanh nhếch môi:
“Vậy từ lúc bắt đầu tới giờ, em cảm thấy tôi nhìn em rất ít sao?”
Phùng Kiến Vũ cảm thấy Vương Thanh nói thật sự rất đúng, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không hợp ý của cậu:
“Chính là... em muốn hỏi là ngài có chán ghét em hay không?”
Vương Thanh khàn giọng đáp:
“Có!”
Phùng Kiến Vũ mở lớn hai mắt ngẩng đầu nhanh chóng hỏi:
“Vì sao chứ?”
Vương Thanh híp mắt:
“Không có lý do!”
Phùng Kiến Vũ trong lòng vô cùng bất an, bởi vì Vương Thanh không nói lý do cho cậu biết, cho nên cậu không biết mình sai ở đâu để có thể sửa. Phùng Kiến Vũ im lặng, sau đó giống như là lấy hết sự dũng cảm chầm chậm tiến về phía Vương Thanh thật gần, mang tay của mình vòng lên cổ hắn, ngẩng đầu đặt vào môi hắn một nụ hôn thật nhẹ rồi rời ra. Vương Thanh không có phản ứng gì cả, cả một quá trình đó chỉ im lặng nhìn Phùng Kiến Vũ.
“Ngài có thích như vậy hay không?” Phùng Kiến Vũ có chút mất tự nhiên.
Vương Thanh vẫn như một cỗ máy đáp lời:
“Không thích”
Phùng Kiến Vũ hai tay xoắn lại để ở trên bắp đùi:
“Như vậy tại sao ngài lại tặng em nhiều món đồ quý giá như vậy?”
Vương Thanh thờ ơ:
“Đối với tôi nó cũng không quá quan trọng”
Phùng Kiến Vũ xụ mặt nhìn xuống dưới nho nhỏ lên tiếng:
“Em luôn nghĩ mấy thứ đó thật sự rất quý giá”
Vương Thanh buồn cười:
“Là em tự nghĩ, cũng như chuyện em tự nghĩ rằng mình rất đẹp”
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu phủ nhận:
“Em không có nói mình đẹp... chính là em nói mình thật ra nhìn rất thuận mắt”
Vương Thanh nhếch môi:
“Có khác nhau sao?”
Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi:
“Bỏ đi, chúng ta đừng nhắc đến vấn đề này nữa”
Vương Thanh xoay cằm Phùng Kiến Vũ đối diện mình:
“Có phải em muốn tôi nói rằng em nhìn rất đẹp hay không?”
Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một lúc rồi dè dặt gật đầu, Vương Thanh cũng không cảm thấy câu nói này có gì quá mức khó khăn cho nên hắn liền lên tiếng:
“Em rất đẹp!”
Phùng Kiến Vũ không biết là Vương Thanh nói có thật hay không, nhưng hiện tại trái tim cậu cũng bắt đầu nhảy nhót, gương mặt trong phút chốc nóng bừng lên, nụ cười ở bên khóe môi cũng kéo rộng:
“Cám ơn ngài”
Vương Thanh nhíu mày khó hiểu:
“Chỉ như vậy cũng vui vẻ sao?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu không một chút giấu giếm:
“Đúng vậy, cho dù em không biết ngài nói có thật hay không nhưng mà em thật sự cảm thấy rất vui vẻ.”
Vương Thanh hỏi lại:
“Thật sự?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu ưm một tiếng, Vương Thanh thấy người trước mặt cao hứng như thế cũng không ngại nói thêm vài câu:
“Tôi còn có thể nói nhiều hơn thế, vì như em bây giờ nhìn rất trêu người”
Phùng Kiến Vũ không hiểu ý của Vương Thanh:
“Hả? Ý của ngài là?”
Vương Thanh đột nhiên trầm xuống, ánh mắt không kiêng kỵ nhìn một lượt từ đầu xuống chân Phùng Kiến Vũ:
“Chính là, đặc biệt quyến rũ tôi”
Phùng Kiến Vũ mất vài giây mới có thể thích nghi được lời nói này của Vương Thanh, ánh mắt kia mở lớn nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc Vương Thanh liền nhận được một nụ hôn dè dặt ở trên má. Phùng Kiến Vũ đưa mặt mình về phía trước, mang môi mỏng mềm mại chạm vào má của Vương Thanh rồi tách ra:
“Cám ơn ngài”
Vương Thanh hơi nhíu mày:
“Em đang muốn tự mình tìm chết sao?”
Phùng Kiến Vũ a một tiếng, có phải hay không người này nổi giận nữa. Cậu thật ra chỉ muốn cám ơn Vương Thanh bằng nụ hôn này, cũng không nghĩ hắn sẽ vì như thế mà tức giận, Phùng Kiến Vũ luống cuống cách xa Vương Thanh một chút, ở một bên lo lắng liên tục xin lỗi:
“Em không cố ý, ngài đừng tức giận, ngài đừng tức giận”
Vương Thanh liếc mắt nhìn vật nhỏ đang không ngừng run rẩy đối diện, hắn khẽ thở dài một hơi rồi kéo Phùng Kiến Vũ đứng dậy, mang quần áo mặc vào người giúp cho cậu. Tay lớn kia chính là vô cùng trắng trợn sờ soạng khắp người cậu không biết xấu hổ, thỉnh thoảng còn để ở động nhỏ của cậu rất lâu:
“Có phải em muốn tôi bây giờ mang em ăn sạch sẽ, cho nên mới giả bộ như thế đúng không?”
Phùng Kiến Vũ nghe thấy lời này mới hiểu ra ý tứ trong câu nói kia của Vương Thanh, khóe miệng lại bất giác nhếch lên cao một chút:
“Em sẽ chú ý một chút, để cho nơi đó nhanh chóng tốt trở lại”
Vương Thanh ngừng lại động tác, mang cằm Phùng Kiến Vũ xoay ngược về phía mình:
“Đúng là rất biết cách làm tôi vui“.