Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 9: Chương 9: Em rất thông minh




Vương Thanh im lặng rất lâu nhìn người phía trước, hắn hiện tại vô cùng thoải mái hai tay vắt trên thành ghế sô pha đen làm bằng da cao cấp, ánh mắt mang theo tia vương giả vốn có không phải cố gắng biểu hiện cho người ta thấy, chầm chậm nhếch môi mở miệng:

“Lại đây đi”

Phùng Kiến Vũ cảm giác mỗi bước đi đều giống như là bị kéo căng da, động nhỏ phía sau bắt đầu co rút kịch liệt, dịch nóng từ trong đó cũng tràn ra một chút chảy dọc xuống hai bắp đùi cậu. Vương Thanh nhìn thấy chi tiết nhỏ kia liền híp mắt lại không rõ ý tứ, đến khi Phùng Kiến Vũ chạm đầu gối của cậu vào chân hắn, Vương Thanh liền đứng dậy vòng về phía sau một tay nắm lấy eo của cậu, một tay đẩy lưng cậu xuống dưới. Phùng Kiến Vũ hai tay chống trên thành ghế sô pha, hai chân bắt đầu run rẩy vì bàn tay ma quái kia đang ở giữa mông cậu khẽ chà sát.

Phùng Kiến Vũ vừa đau rát vừa ngứa ngáy, rất sợ Vương Thanh sẽ muốn tiếp tục làm nữa, nếu như vậy nơi đó của cậu quả thật không thể chịu nổi đả kích nặng nề này.

Vương Thanh đột nhiên dùng hai tay tách mở mông của Phùng Kiến Vũ ra, giọng nói mang theo tia lạnh lùng vốn có:

“Tôi nói nhé, nếu như em mang thứ đó chảy hết ra ngoài, tôi nhất định sẽ không cần em nữa”

Phùng Kiến Vũ giật mình cố gắng điều khiển động nhỏ phía sau co thắt liên hồi, nhưng cậu càng cố gắng đến đâu thì lực ở tay của Vương Thanh càng muốn kéo căng nơi đó đến đấy, cậu cảm nhận được dịch nóng tràn ra ngoài chảy xuống bắp đùi rất nhiều.

Vương Thanh đột nhiên hửm một tiếng:

“Em không nghe lời tôi sao?”

Phùng Kiến Vũ cố gắng dùng hết sức lực co rút thật chặt chẽ, Vương Thanh nhìn động nhỏ phía trước kia vừa hồng vừa ướt còn có dịch trắng vẫn còn vương lại đang không ngừng từ bên trong đó chảy ra kia, mỹ cảnh này thật sự làm cho cả người Vương Thanh bắt đầu có phản ứng trở lại.

Vương Thanh đứng thẳng người dậy mang cự vật nóng bừng kia một lần nữa tiến vào, một tay hắn nắm lấy eo của Phùng Kiến Vũ, một tay lại nắm phía sau gáy cậu bắt đầu dùng lực húc vào liên tục:

“Tôi cho em cơ hội, lần này tuyệt không được phép mang thứ đó chảy ra”

Phùng Kiến Vũ sớm đã không còn sức lực gì nữa chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Vương Thanh lúc này liền cúi người khuôn ngực rắn chắc dán sát lên lưng của Phùng Kiến Vũ, môi mỏng cũng chạm vào vành tai cậu lạnh giọng hỏi lại:

“Có nghe rõ chưa?”

Phùng Kiến Vũ gật đầu:

“Đã... nghe rõ”

Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ đứng thẳng dậy, mang đầu ngón tay chai sạn kia nhéo thật mạnh lấy điểm nhỏ trước ngực của Phùng Kiến Vũ:

“Em nghe thấy cái gì?”

Phùng Kiến Vũ khó khăn hô hấp, ngực phập phồng lên xuống vì đau đớn cùng khoái cảm đang bủa vây lấy cậu:

“Em sẽ không mang... của ngài chảy ra ngoài nữa”

Vương Thanh hài lòng tiếp tục đẩy Phùng Kiến Vũ ngã xuống ghế da kia cuồng nhiệt đưa đẩy, Phùng Kiến Vũ cảm giác eo của mình giống như bị ép đến gãy mất, còn có tốc độ phía sau kia mà Vương Thanh tạo ra cậu không tài nào có thể thích nghi ngay được, cả người lúc này giống như là mất đi cảm giác không thể chống vững được nữa, may mắn lúc cậu chuẩn bị ngất đi thì Vương Thanh cũng chịu phóng thích cậu.

Vương Thanh không ngay lập tức rời khỏi nơi đó của Phùng Kiến Vũ mà còn giữ nguyên tư thế thông báo cho Phùng Kiến Vũ trước một câu:

“Em sẵn sàng hay chưa?”

Phùng Kiến Vũ cả người nhiễm đầy mồ hôi bóng loáng gật đầu, Vương Thanh vừa mang thứ kia rút ra, từ động nhỏ của Phùng Kiến Vũ lại đồng loạt giống như trước đây tuôn ra dịch trắng ào ào. Vương Thanh nhếch môi khi nhìn thấy phản ứng hiện tại của Phùng Kiến Vũ, người này quả thật rất nghe lời hắn động nhỏ kia đang cố gắng co bóp mãnh liệt nhưng có vẻ như là miễn cưỡng lắm mới có thể làm cho thứ kia ngừng chảy.

Vương Thanh cúi người mang đôi tay dùng lực tách mạnh hai cánh mông của Phùng Kiến Vũ, khiến cho động nhỏ nơi đó bắt đầu lại bị kéo căng không thể phản kháng:

“Tôi nói em đúng là không nghe lời tôi mà, tôi nói em phải giữ lại bây giờ thế này là thế nào đây hả?”

Phùng Kiến Vũ giọng nói khàn khàn lo lắng:

“Em sẽ cố gắng... em sẽ tập luyện”

Vương Thanh thu tay lại rồi xoay người bước đi:

“Tôi nghĩ em không cố gắng”

Phùng Kiến Vũ sợ hãi nhanh chóng khắc chế cơn đau đớn khắp người đứng dậy bước đi tới chỗ Vương Thanh:

“Xin ngài cho em một cơ hội, em nhất định sẽ cố gắng mà”

Vương Thanh im lặng nhìn người trước mặt, ánh mắt chỉ hơi nhíu lại ý muốn Phùng Kiến Vũ mang cố gắng mà cậu nói thể hiện ra ở trước mặt hắn ngay bây giờ. Phùng Kiến Vũ đưa tay về phía sau chấm lấy dịch nóng vẫn còn vương lại ở nơi đó của cậu rồi đưa vào trong miệng mút lấy, vừa nhìn Vương Thanh vừa nói:

“Nếu không thể giữ được bằng phương pháp đó, em sẽ dùng phương pháp này”

Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ cho cậu một nụ cười nhẹ tán thưởng:

“Em rất thông minh, tôi rất hài lòng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.