Phùng Tiểu Phương ngày hôm nay khi thức dậy liền được một nữ hầu gái mang tới cho một chiếc váy đẹp, còn nói cô mau đi tắm rồi chuẩn bị xuống dưới nhà ăn cơm. Phùng Tiểu Phương đương nhiên rất vui, cô ấy luôn nghĩ Vương Thanh đã để ý đến mình cho nên lúc này đây mới mỉm cười ngây thơ mang một miếng thịt gắp vào trong bát của Vương Thanh:
“Cám ơn ngài đã tặng em chiếc váy này”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu, trong lòng ngổn ngang không thoải mái, cậu nhìn màu sắc trên chiếc áo của mình rồi lại nhìn đến chiếc chuông bạc ở dưới chân, mọi thứ đều là Vương Thanh cho cậu, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại không thể nào mà thoải mái giống như Phùng Tiểu Phương được.
Vương Thanh không đáp lời Phùng Tiểu Phương, mà chỉ quay sang nhắc nhở Phùng Kiến Vũ:
“Em không ăn sao?”
Phùng Kiến Vũ giật mình, hai vai cũng giống như bị giọng nói đó của Vương Thanh làm cho run rẩy một chút, cậu cầm đũa lên tùy tiện gặp một miếng thịt ở trong đĩa thức ăn ngay gần cậu:
“Ân, em có ăn”
Vương Thanh nhìn về phía người đàn ông trước mặt, cả một quá trình từ khi Phùng Kiến Vũ bước xuống, ông ta có vẻ rất si mê vật nhỏ này:
“Ryder, thức ăn không vừa miệng sao?”
Ryder là một người đứng đầu tinh cầu nhỏ, ngày hôm nay gặp Vương Thanh trong bữa tiệc liền ngỏ ý muốn cùng với Vương Thanh trao đổi một số lợi ích, chính vì thế mà ông ta mới có mặt ở chỗ này:
“Ha ha, thức ăn ở chỗ ngài chỉ huy đây làm sao có thể nói không vừa miệng chứ?”
Vương Thanh khẽ mỉm cười nói:
“Ngài cảm thấy em ấy đẹp đúng không?”
Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu kia liền đình chỉ động tác, tay đang cầm thìa cũng ngừng lại ngay giữa không trung. Ryder cũng không có khách sáo gì nữa thẳng thắn nói:
“Rất đẹp, cậu ta tên gì?”
Vương Thanh hướng Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng:
“Ngài Ryder muốn biết tên của em”
Phùng Kiến Vũ sợ hãi, phải mất một chút thời gian cậu mới có thể ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia đáp:
“Tôi là Phùng Kiến Vũ”
Vương Thanh bật cười ha ha:
“Đừng nghe em ấy nói bậy, em ấy gọi là tiểu khoái lạc”
Ryder cũng cười phụ họa theo:
“Tiểu khoái lạc sao? Cái tên này đúng là rất hợp”
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, Vương Thanh hỏi Ryder:
“Ngài thích em ấy rồi đúng không”
Phùng Kiến Vũ đánh rơi thìa sứ xuống dưới sàn, cậu sợ hãi cúi xuống nhặt lên, Ryder đã nhanh hơn một bước giúp cậu nhặt. Vương Thanh nhìn thấy những hành động nhỏ kia cũng làm ra một bộ dạng không quan tâm nhiều lắm.
“Là mùi rượu vang đỏ” Ryder nói đột nhiên nói
Phùng Kiến Vũ vội vã cách xa Ryder một chút, Vương Thanh nâng giọng hỏi:
“Trên người em ấy có mùi rượu vang đỏ sao?”
Ryder gật đầu:
“Đúng vậy”
Vương Thanh quay sang gọi Phùng Kiến Vũ:
“Em qua đây”
Phùng Kiến Vũ đứng dậy bước tới gần chỗ Vương Thanh hơn một chút, Vương Thanh nhẹ nhàng kéo cậu ngồi lên đùi hắn, vòng tay qua eo nhỏ ôm lấy cậu vào lòng, hắn đưa mũi gần sát cần cổ cậu hít nhẹ một hơi rồi nói:
“Em ấy đã tắm bằng rượu vang đỏ”
Vương Thanh hỏi Ryder:
“Ngài có muốn mang em ấy trở về hay không?”
Phùng Kiến Vũ nghe đến đây liền quay sang nhìn Vương Thanh, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên, thật sự là rất muốn khóc. Ryder gật đầu:
“Nếu như ngài cho phép”
Vương Thanh đưa tay chạm vào khóe mắt của Phùng Kiến Vũ:
“Ngài hỏi em ấy đi”
Ryder đưa ra lời đề nghị vô cùng tốt:
“Nếu như cậu theo tôi trở về, tôi đảm bảo cậu sẽ được sống sung sướng hết phần đời còn lại, cậu có muốn hay không?”
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt mang theo ý muốn cậu trả lời. Phùng Kiến Vũ run rẩy đáp:
“Tôi không muốn”
Ryder hướng Vương Thanh:
“Nếu ngài tặng cậu ta cho tôi, tôi sẽ nhượng lại cho ngài khu vực từ trường ở phần cuối tinh cầu chỗ chúng tôi, nơi đó các ngài có thể đặt căn cứ quân sự cũng có thể nghiên cứu”
Vương Thanh im lặng, Phùng Kiến Vũ cũng im lặng đợi quyết định của Vương Thanh, nước mắt dưng dưng chảy xuống, tay nhỏ ở dưới nắm chặt lại với nhau. Lời đề nghị của Ryder vô cùng hấp dẫn, Phùng Kiến Vũ cậu có đáng bằng một khu vực từ trường sao.
Vương Thanh khẽ thở dài một hơi, mang đầu Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực mình, bàn tay ở phía sau lưng cậu vuốt nhẹ:
“Em ấy sức khỏe không tốt, không biết có thể chịu được đường xá xa xôi hay không đây?”
Phùng Kiến Vũ run rẩy nhắm nghiền hai mắt, nghe giọng điệu kia của Vương Thanh quả thật là sẽ để cậu đi rồi. Ryder nhún vai:
“Ngài chỉ huy cứ yên tâm về vấn đề này”
Vương Thanh nắm lấy bàn tay đang siết chặt kia của Phùng Kiến Vũ, mang đầu ngón tay cậu tách ra khẽ cầm lấy chơi đùa:
“Em ấy khóc rồi, em ấy như vậy tôi làm sao đưa ra quyết định đây... được rồi khu từ trường kia tôi không nhận, nhưng mà tôi cũng vẫn sẽ tặng cho ngài...”
Vương Thanh nói đến đây Phùng Kiến Vũ trực tiếp nức nở, ở trong lòng ngực Vương Thanh còn phát ra tiếng khóc nho nhỏ, Vương Thanh làm ra dáng vẻ đau lòng:
“Như thế nào lại khóc, tôi cũng chưa nói cái gì...”