Ba người đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, trên tầng cao nhất này không có người canh giữ, nhưng các thiết bị chống người lạ xâm nhập lại vô cùng tối tân. Vương Thanh vừa nhìn qua liền biết, Phùng Kiến Vũ căn bản không có khả năng đi vào nơi này lấy trộm viên đá kia. Nghĩ vậy tay của Vương Thanh bất giác liền siết chặt lấy eo của Phùng Kiến Vũ hơn một chút, Phùng Kiến Vũ hơi cúi đầu nhìn xuống phía eo mình rồi lại ngẩng đầu lên tiếp tục bước vào bên trong căn phòng.
Căn phòng không quá rộng lớn, mỗi bước chân tiến vào liền có tiếng vọng lại, có duy nhất một giá đỡ làm bằng kính thủy tinh trong suốt cao khoảng một mét, trên đó đặt hai viên đá màu trắng lấp lánh vô cùng ngay ngắn.
Tỉnh Đạt Kha đứng ở bên cạnh nói;
“Ngài chỉ huy, chính là hai viên đá này”
Vương Thanh thản nhiên quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng hỏi cậu:
“Em chọn đi, em thích viên nào?”
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, Tỉnh Đạt Kha đứng ở bên cạnh sắc mặt trắng bệch:
“Cái này... ngài chỉ huy vật này rất quan trọng đối với tinh cầu Z”
Vương Thanh một tay ôm eo Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Tỉnh Đạt Kha:
“Em ấy cũng đâu có nói sẽ lấy cả hai viên”
Tỉnh Đạt Kha cứng miệng nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, chỉ mong Phùng Kiến Vũ lên tiếng khuyên nhủ Vương Thanh một câu. Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi, cậu cảm thấy viên đá này tuy rằng rất quan trọng với tinh cầu Z, nhưng nếu như cậu có cũng chẳng để làm cái gì cả. Dù sao thì cậu cũng không muốn Vương Thanh vì cậu mà xảy ra chuyện gì đó với ngài thiếu úy, tránh cho hai bên phải bất hòa, vì vậy Phùng Kiến Vũ mới khéo léo từ chối:
“Bỏ đi, dù sao viên đá này em cũng không để làm gì cả”
Tỉnh Đạt Kha nghe vậy thì thở nhẹ một hơi, nhưng giây tiếp theo ông ta liền nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Thanh. Vương Thanh dùng lực siết lấy eo Phùng Kiến Vũ, ánh mắt mang theo tia không vui nhìn cậu:
“Bỏ đi? Quà tôi tặng cho em, em lại muốn bỏ sao?”
Phùng Kiến Vũ giật mình vội giải thích:
“Không có, ý của em không phải như thế”
Vương Thanh híp mắt ra lệnh:
“Chọn đi, nếu không tôi mang cả hai viên về”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn hai viên đá ở dưới, phát hiện ra có một viên to một viên nhỏ, tuy rằng viên đá nhỏ kia chỉ nhỏ bằng một phần ba viên còn lại nhưng có vành đai bao bọc ở xung quanh, rất giống với hình dạng của sao thổ thu nhỏ. Phùng Kiến Vũ sau một hồi nhìn xuống rất nhanh liền chỉ vào viên đá đó:
“Như vậy viên này đi”
Vương Thanh gật đầu thản nhiên cầm lấy viên đá kia lên, Tỉnh Đạt Kha gương mặt nhăn nhó ở bên cạnh cản hắn lại:
“Ngài chỉ huy, đây là viên đá tượng trưng cho ngôi sao Sturn, ngài lấy đi viên đá này chẳng khác nào ngày lấy đi ngôi sao đó của tinh cầu Z”
Vương Thanh mang viên đá kia thả vào trong tay của Phùng Kiến Vũ:
“Nếu như muốn đến nhìn ngôi sao này có thể đến tinh cầu X, tôi nhất định sẽ để ngài thấy, cứ yên tâm đi”
Tỉnh Đạt Kha bước theo Vương Thanh cố gắng nói cho hắn hiểu:
“Ngài chỉ huy, quả thật không thể được, làm như vậy tôi nhất định sẽ bị khiển trách mất”
Phùng Kiến Vũ nhìn Tỉnh Đạt Kha, thấy ông ta quả thật có chút đáng thương, vì thế mà Phùng Kiến Vũ liền ở bên cạnh Vương Thanh nói thế này:
“Hay là...”
Nhưng mà Phùng Kiến Vũ còn chưa nói xong, Vương Thanh đã không vừa lòng nhìn cậu hửm một tiếng. Phùng Kiến Vũ giật mình nuốt lại mấy lời định nói kia vào trong:
“Cám ơn ngài”
Vương Thanh gật đầu hài lòng:
“Được rồi, em vui là được”
Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu kia thì hơi khó thích nghi một chút, cậu không rõ là mình tự sinh ảo tưởng hay là Vương Thanh quan tâm cậu, nhưng mà Phùng Kiến Vũ vì câu nói kia của Vương Thanh cõi lòng cũng nâng nâng.
Tỉnh Đạt Kha đứng ở một chỗ thất thần nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ bước ra bên ngoài, lúc đi ở trên hành lang còn không quên quay sang hỏi cậu:
“Người bên ngoài kia gọi là Khả Khả có phải không?”
Phùng Kiến Vũ nghe Vương Thanh nhắc đến Khả Khả liền bắt đầu bất an, hắn tự nhiên nhắc đến tên người kia làm cho cậu có điểm không được vui vẻ:
“Đúng vậy”
Vương Thanh kín đáo nhếch lên một nụ cười:
“Em nói xem lát nữa có nên mang cậu ta cùng trở về hay không?”
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, bước chân của Vương Thanh càng ngày càng di chuyển nhanh chóng, cho đến khi sắp bước ra ngoài đại sảnh rồi Phùng Kiến Vũ mới lên tiếng nói một câu thế này:
“Ngài có thể làm như thế, em vốn dĩ không thể ngăn được ngài. Có điều em thật sự không muốn như thế”
Vương Thanh nhận được đáp án kia tâm trạng thật sự vui lên không ít, nhưng hắn vẫn làm ra gương mặt lạnh lùng nói chuyện với Phùng Kiến Vũ:
“Vết thương của em rất lâu mới có thể lành, mang cậu ta về có thể để cậu ta thay thế em một thời gian”
Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi, gương mặt cũng ửng đỏ lên, giọng nói còn mang theo tia xấu hổ run rẩy:
“Thuốc bôi của ngài rất tốt, em cảm thấy đã đỡ rất nhiều rồi”
Vương Thanh cười ha ha, khiến cho người đứng bên ngoài đại sảnh cũng phải hướng ánh nhìn về phía hắn. Hắn hơi cúi đầu nhìn Phùng Kiến Vũ rồi đáp:
“Thế sao? Như vậy thì tôi sẽ không mang cậu ta về tinh cầu X nữa“.