Tiểu Khoái Lạc Của Ngài Chỉ Huy

Chương 48: Chương 48: Thử rượu




Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ, mang nắp chai rượu mở ra, hắn một tay cầm chai rượu đó, một tay đưa tới khẽ sờ soạng vùng bụng của cậu:

“Mỗi lần em đi tắm sẽ là một bồn rượu vang đỏ rất lớn, sau đó tôi chợt nhận ra rằng em chưa uống thử lần nào, em có muốn thử một chút hay không?”

Phùng Kiến Vũ không uống được rượu, trước đây cũng chưa bao giờ từng uống rượu, bởi vì cậu chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là cả người liền trở nên choáng váng chao đảo không được tỉnh táo nữa:

“Em không uống được rượu”

Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền nhìn thấy được ánh mắt không vui của Vương Thanh, thế cho nên cậu liền vội vã sửa lời:

“Nhưng mà nếu như là rượu ngài nói em thử, vậy thì em cũng muốn thử một chút”

Vương Thanh nhếch môi tháo dây trói ở tay Phùng Kiến Vũ ra, để cho cậu ngồi dậy thật ngay ngắn rồi rót cho cậu một chút rượu vào ly thủy tinh. Đây là một loại ly thủy tinh rất đặc biệt, nó có màu đen bóng trong suốt, cậu vừa chạm tay vào ly rượu này liền cảm thấy có điểm lạnh lẽo, thật sự rất hợp với khung cảnh hiện tại đây:

“Uống đi, sau đó liền nói cho tôi biết nó có hương vị gì”

Phùng Kiến Vũ gật đầu khẽ nhấp một ngụm thật nhỏ, rượu vừa chạm vào đầu lưỡi của cậu liền cho cậu sợ hãi rụt lại, bởi vì nó vừa đắng vừa chát thật sự rất là khó uống. Vương Thanh nâng tay miết thật mạnh môi dưới của Phùng Kiến Vũ hỏi:

“Có vị gì?”

Phùng Kiến Vũ chẳng cảm thấy cái gì ngoài thứ rượu này rất khó uống, như bây giờ Vương Thanh hỏi cậu cho nên cậu cũng cố gắng trả lời:

“Là nho sao?”

Vương Thanh lại rót thêm rượu vào trong ly của Phùng Kiến Vũ, hắn lắc đầu nhìn cậu nói:

“Không có bất cứ trái nho nào trong đó cả, em nên uống nhiều một chút để nói cho thật chuẩn xác”

Phùng Kiến Vũ do dự nhìn ly rượu trong tay, sau đó liền hít một hơi thật sâu rồi nín thở uống thêm một ngụm nữa. Vương Thanh cầm lấy ly rượu trên tay Phùng Kiến Vũ tiếp tục rót đến mức tràn ly:

“Nào nói đi, nó có vị gì?”

Phùng Kiến Vũ nhìn ly rượu bị tràn ra ngoài liền bắt đầu lo lắng:

“Có phải là dâu...”

Vương Thanh lần này đích thân cầm ly đưa tới miệng của Phùng Kiến Vũ ý muốn cậu mở miệng uống nó:

“Cũng không có bất cứ một trái dâu nào, được rồi để tôi giúp em, mau mở miệng ra”

Phùng Kiến Vũ nắm chặt hai tay mở miệng ra cố gắng uống, nhưng không rõ có phải là do Vương Thanh cố ý hay không mà cậu vẫn chưa kịp nuốt xuống số rượu kia thì Vương Thanh đã dốc chiếc ly đó càng ngày càng cao rồi, Phùng Kiến Vũ ho sặc sụa rượu từ trong miệng cũng phun ra một ít chảy xuống khuôn ngực đang phập phồng kia của cậu:

“Bây giờ em đã có thể biết được mùi vị của nó hay chưa?”

Phùng Kiến Vũ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhìn Vương Thanh thành ba người, cậu lắc lắc đầu một chút mới có thể nhìn thấy thật rõ ràng hắn, giọng nói cũng chuyển nhỏ đi rất nhiều:

“Em cảm thấy có vị của đào... cùng mùi hoa cẩm chướng”

Vương Thanh nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ:

“Thì ra phải đợi đến khi tôi đích thân giúp em thì em mới có thể trả lời chính xác được”

Phùng Kiến Vũ nấc một cái, gương mặt cũng rất nhanh ửng hồng giống như màu rượu vang còn sót lại trên khuôn ngực phập phồng kia cậu, Vương Thanh nhìn thấy một màn này liền rơi vào si mê, hắn trầm mặc nhìn người trước mặt lạnh giọng hỏi:

“Em có muốn tôi giúp em thoải mái một chút hay không?”

Phùng Kiến Vũ trong lòng nóng bừng, nóng đến mức cả người cậu cũng giống như muốn bức bối theo, bây giờ thần trí của Phùng Kiến Vũ đã không còn tỉnh táo như lúc đầu nữa cho nên liền khe khẽ gật đầu mà không cần suy nghĩ. Vương Thanh lập tức kéo Phùng Kiến Vũ dậy, nắm lấy cổ tay cậu đi ra ngoài ban công lộng gió. Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng đến khi mở mắt ra đã thấy phía dưới là những ngôi nhà thu nhỏ, cậu giật mình hoảng sợ a một tiếng, Vương Thanh đứng phía sau lưng Phùng Kiến Vũ nhanh chóng dùng tay chế trụ eo nhỏ của cậu lại:

“Nơi này không phải là rất mát hay sao?”

Phùng Kiến Vũ cảm thấy phía dưới mông mình giống như có cái gì đó căng cứng chọc tới, phía trước lại bị bàn tay của Vương Thanh thay phiên nhau xoa nắn điểm nhỏ trước ngực. Phùng Kiến Vũ bắt đầu thở dốc, Vương Thanh ở bên tay cậu vươn đầu lưỡi liếm tới, giọng nói của hắn trầm khàn giống như muốn thôi miên cậu vậy:

“Thoải mái sao?”

Phùng Kiến Vũ gật đầu, Vương Thanh mang nơi căng cứng của mình cọ tới hai bên mông của Phùng Kiến Vũ:

“Sao tôi không cảm thấy thế, em có phải là nên biểu hiện một chút cho tôi thấy hay không?”

Phùng Kiến Vũ đã có men rượu trong người cho nên cũng mạnh dạn hơn rất nhiều, cả người cậu nhu mềm khẽ uốn lắc như muốn dính sát vào Vương Thanh, miệng nhỏ cũng không ngừng phát ra những tiếng kêu dụ hoặc:

“Ân... em muốn nhiều hơn nữa... ưm... ha”

Vương Thanh xoay người Phùng Kiến Vũ lại, một tay ôm lấy eo cậu đưa xuống thăm dò nơi động nhỏ đang không ngừng run rẩy kia, hắn mang một ngón tay đưa vào trong đó, Phùng Kiến Vũ theo đó liền gục đầu vào bên vai Vương Thanh thở dốc. Vương Thanh nhếch môi:

“Muốn như vậy sao?”

Phùng Kiến Vũ điên cuồng ôm lấy cần cổ Vương Thanh cúi đầu hôn lên đó:

“Em muốn ngài tiến vào... ưm... ngài tiến vào có được không... tiến vào... ân...”

Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ:

“Em nói muốn tôi tiến vào thì tôi liền phải tiến vào sao, tôi không có thói quen nghe theo sự sắp xếp của bất cứ ai cả”

Phùng Kiến Vũ líu ríu cầu xin:

“Xin ngài, cầu xin ngài... thực muốn...“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.