PK-V xoay người sang bên cạnh hoảng sợ nhìn Vương Thanh, Vương Thanh đưa tay bóp lấy hai bên má của PK-V lạnh giọng:
“Còn chưa chịu nói?”
PK-V cảm giác được ở phía dưới mông mình có gì đó đang chọc tới, lại nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Thanh rõ ràng đã bị ngọn lửa dục vọng che lấp:
“Em là kẻ phạm tội tử hình, tiến sĩ Most nói nếu như trong vòng 12 tiếng em có thể làm ngài mất đi cảnh giác, làm cho ngài đứng ra bảo vệ em thì em sẽ có thể được miễn tội”
Vương Thanh đưa tay chạm vào yết hầu hơi nhô ra kia của PK-V, ngón tay chạm vào nơi đó khẽ miết lấy:
“Em nghĩ nếu như lừa gạt tôi có thể sống sao?”
PK-V im lặng không nói cũng không né tránh chạy trốn, thật ra lúc đưa PK- V đến máy phá hủy Vương Thanh đã cảm thấy được điều bất thường, lúc nhìn thấy mấy người máy kia trên gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng PK-V thì lại khác, lại nghĩ đến cảm giác lúc trước mà hắn cùng với cậu có được quả thật rất chân thực, cậu có thể đổ mồ hôi, có thể chảy máu, có thể khóc, có thể cười, có thể phóng túng kêu rên không kìm lại được... Cho nên khi ấy Vương Thanh mới đi tới chỗ tiến sĩ Most làm rõ vấn đề, hắn nói hắn không muốn phá hủy PK-V nữa, tiến sĩ Most lúc ấy liền sững sờ mất vài giây. Vương Thanh ra lệnh cho tiến sĩ Most không được phá hủy PK-V, tiến sĩ Most lúc này liền đem sự thật nói cho hắn biết. Khi hắn biết được sự thật, hắn vừa vui mừng vừa tức giận vì thế hắn muốn dạy cho cậu một bài học, mới nói tiến sĩ Most cứ để cho cậu vào chiếc máy đó rồi thả khí gây mê vào.
Vương Thanh đưa tay xoay đầu PK-V đối diện mình, bất ngờ hôn vào đôi môi kia vô cùng dịu dàng:
“Em là người dạy tôi khái hoạt, dạy tôi yêu”
PK-V sững sờ mọi động tác đều đình chỉ lại, cậu không thể ngờ Vương Thanh lại nói ra một câu như vậy, cậu quả thật không thể nào có thể thích nghi ngay được sự dịu dàng này của hắn. Lần đó cùng Vương Thanh phát sinh mối quan hệ, PK-V thật sự đã động lòng nhưng cậu nghĩ Vương Thanh chẳng qua chỉ coi cậu là người mày, muốn hướng cậu kiểm tra đánh giá mức độ mà thôi, cho nên PK-V cũng không dám mơ mộng hão huyền gì thêm cả. Lúc ngồi ở phía sau xe Vương Thanh, PK-V đã biết được rằng Vương Thanh đưa mình đến nơi phá hủy, cũng biết được hắn nhất định sẽ không động tâm yếu mềm. Vương Thanh là chỉ huy trưởng trẻ tuổi nhất của tinh cầu này, còn có thể vì một kẻ bị phán quyết tử hình như cậu mà động tâm hay sao.
Vương Thanh hôn lên môi của PK-V, bàn tay nhanh chóng tiến đến xé rách đi áo sơ mi đang mặc trên người của cậu. Bàn tay to lớn mang theo vết chai sạn xoa nắn hai bên ngực cậu đến khó chịu, PK-V có phản ứng tự động phát ra từng tiếng kêu đứt quãng. Vương Thanh ngẩng đầu nhìn vật nhỏ mềm nhũn trong lòng khàn giọng hỏi:
“Em tên gì?”
PK-V đáp:
“Em là Phùng Kiến Vũ”
Vương Thanh dừng lại mọi động tác, bàn tay cũng buông xuống không chạm vào người cậu nữa, chỉ có ánh mắt mang theo tia dục vọng không thể che giấu luôn dán chặt lên người cậu:
“Em biết tôi đang nghĩ gì không?”
Phùng Kiến Vũ có điểm e dè, hai tay vòng lên cổ Vương Thanh cúi đầu hôn lấy môi hắn. Phùng Kiến Vũ không dám làm điều gì quá phận, cậu rất sợ người này đột nhiên nổi giận muốn giết cậu, cho nên khi Phùng Kiến Vũ hôn môi Vương Thanh, cậu không hề dám làm loạn dùng đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng của hắn, Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh đáp lại nụ hôn của mình, cậu liền rời khỏi môi hắn nhìn hắn sợ sệt.
Vương Thanh vẫn giữ gương mặt không quá nhiều biểu cảm đó quan sát Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ hai tay đang ôm lấy cổ của Vương Thanh cũng chậm rãi bỏ xuống. Khi Phùng Kiến Vũ đang định lên tiếng nói gì đó thì Vương Thanh đã lên tiếng cắt ngang lời cậu:
“Em không biết tôi nghĩ gì sao?”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu:
“Em không thể đoán được suy nghĩ của ngài nữa”
Vương Thanh dùng đầu ngón tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ đối diện mình:
“Em quả thực không đoán ra sao? Tôi cần một người quyết đoán ở bên cạnh, chứ không cần một người dụt dè lo sợ, em bây giờ có thể trở về chỗ tiến sĩ Most được rồi”
Phùng Kiến Vũ nghe đến đây liền giật mình, nếu bây giờ cậu trở về chỗ tiến sĩ Most chẳng khác nào là quay trở về chỗ chết. Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đứng dậy, cậu không biết suy nghĩ của Vương Thanh hiện tại là thế nào, cũng không dám chắc chắn Vương Thanh có thật sự là muốn làm như vậy hay không, nhưng ngoài suy nghĩ đó ra thì Phùng Kiến Vũ quả thật không thể nghĩ ra được điều gì khác.
Phùng Kiến Vũ ngồi lên đùi Vương Thanh, mang áo sơ mi vốn đã bị Vương Thanh xé hoảng hàng cúc cởi sang một bên. Phùng Kiến Vũ giúp Vương Thanh chậm rãi cởi từng hàng cúc, đầu ngón tay thon dài có điểm run rẩy khẽ vuốt ve lên vùng ngực rắn chắc của hắn.
Vương Thanh đột nhiên giữ tay Phùng Kiến Vũ lại trầm giọng nhắc nhở:
“Tôi không đơn giản chỉ muốn như vậy“.