“Tôi cho em một cơ hội nhé, em tự mình làm!” Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kia đại biểu cho việc nếu như cậu không nghe theo lời hắn, Vương Thanh nhất định cũng sẽ có cách bắt buộc cậu phải làm theo.
Phùng Kiến Vũ khó nhọc gật đầu, mồ hôi ở bên huyệt thái dương cũng thi nhau chảy ra. Khi cậu đưa tay xuống phía dưới, Vương Thanh liền lên tiếng ngăn cậu lại:
“Xoay người lại”
Phùng Kiến Vũ quay người, hai chân quỳ xuống bồn tắm lớn, một tay bám lấy chống đỡ thành bồn tắm đối diện, một tay đưa về phía sau rãnh mông mình tách ra. Động nhỏ kia phấn nộn sưng đỏ hiện ra rõ ràng trước mặt Vương Thanh, hắn lấy một trái nho vươn người lên phía trước đút vào trong miệng của Phùng Kiến Vũ, khản giọng hỏi:
“Có ngon không?”
Phùng Kiến Vũ ưm một tiếng mang đầu ngón tay tiến vào phía bên trong, động nhỏ phía sau giống như sắp chịu không nổi co rút kích liệt, Phùng Kiến Vũ thở dốc, nho tím ở trong miệng còn chưa ăn xong đã bị Vương Thanh một lần nữa đút thêm vào miệng cậu:
“Tiếp tục đi”
Phùng Kiến Vũ hai tay run rẩy, chân ở phía dưới cũng không còn sức lực, tầm mắt thu dần tối sầm ngã úp mặt xuống dưới bồn tắm. Vương Thanh có điểm mất hứng kéo Phùng Kiến Vũ dậy ôm ở trong lòng, từ trên cao nhìn xuống không vui nói:
“Em không nghe lời có đúng không?”
Phùng Kiến Vũ ho khụ khụ vì sặc nước vẫn cố gắng lắc đầu:
“Không phải...”
Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ ra rồi đứng dậy rời khỏi bồn tắm lớn, Phùng Kiến Vũ cũng chống đỡ cả người đứng dậy bước theo phía sau Vương Thanh. Khi Vương Thanh đi đến tủ quần áo dừng lại, Phùng Kiến Vũ cũng dừng lại đứng ngay ở phía sau hắn lo lắng bất an.
Vương Thanh từ trên ngăn cao nhất lấy ra một tuýp thuốc nho nhỏ không có nhãn mác gì cả, hắn lấy một lượng nhỏ thứ thuốc mỡ trong suốt kia vào đầu ngón tay rồi quay đầu lại nói với Phùng Kiến Vũ:
“Đến đây”
Phùng Kiến Vũ bước tới đứng dán sát vào ngực Vương Thanh giống như là đang muốn cố gắng lấy lòng hắn. Vương Thanh mang đầu ngón tay có thuốc kia chạy dọc theo rãnh mông của Phùng Kiến Vũ xoa xoa bên ngoài động nhỏ của cậu
Phùng Kiến Vũ kinh hô một tiếng, phía bên dưới nóng rát giống như bị hàng trăm con côn trùng cắn, vô cùng đau đớn làm cho tứ chi tưởng chừng phải mất đi cảm giác một thời gian. Mồ hôi bên huyệt thái dương chảy xuống cản trở tầm mắt, Phùng Kiến Vũ không rõ Vương Thanh làm gì ở trên thân thể cậu, cũng không biết thứ thuốc kia có lợi hay có hại, nhưng cậu hiện tại cũng không còn cách nào khác ngoài việc đứng im ở một chỗ cắn chặt môi mỏng chịu đựng.
Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ đứng không vững nữa liền ôm cậu vào lòng, ngón tay ở phía dưới cũng không nhẹ nhàng một chút nào vẫn cứ giữ nguyên lực đạo như vậy vẽ vòng vòng ở cửa động nhỏ, hắn cúi đầu chạm mũi vào tóc của Phùng Kiến Vũ khe khẽ tán thưởng cậu:
“Em biết không, tôi rất thích em đó”
Phùng Kiến Vũ mờ mịt ngẩng đầu lên hả một tiếng, Vương Thanh cúi đầu xuống hôn nhẹ vào môi cậu:
“Bởi vì em rất nghe lời”
Phùng Kiến Vũ hiện tại mới bắt đầu cảm thấy thoải mái một chút, nơi cửa động nóng rát đau đớn vừa rồi không còn khó chịu nữa mà thay vào đó bằng cảm giác mát nhẹ dịu đi rất nhiều. Phùng Kiến Vũ âm thầm thở nhẹ, may mắn là Vương Thanh mang thuốc tốt bôi cho cậu.
Vương Thanh buông Phùng Kiến Vũ ra, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ vest đúng size của Phùng Kiến Vũ. Áo sơ mi trắng được hắn chậm rãi đích thân cài cúc cho cậu, đến khi quần âu kia được xỏ vào hai ống chân cậu rồi, Phùng Kiến Vũ có điểm nghi ngại nhắc Vương Thanh:
“Ngài còn chưa... ưm”
Vương Thanh mang đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của Phùng Kiến Vũ, điên cuồng cắn mút lấy đầu lưỡi đang hoảng loạn kia của cậu, cánh môi mỏng cũng bị hắn dùng răng gặm cắn trêu chọc:
“Không cần mặc, lát nữa cũng không phiền tôi phải cởi nhiều”
Khóa quần được kéo lên, Phùng Kiến Vũ có điểm ngượng ngùng không quen, bởi vì Vương Thanh hiện tại không để cho cậu mặc quần lót, chỉ có duy nhất một lớp quần âu mỏng manh mà thôi. Vương Thanh nhìn người ăn mặc chỉnh tề trước mặt, càng nhìn lại càng cảm thấy vô cùng thuận mắt, hắn đột nhiên đưa tay của mình chạm xuống chỗ đũng quần của Phùng Kiến Vũ, động tác này chính là cố tình trêu đùa cậu.
Phùng Kiến Vũ ô ô thở dốc, khuôn ngực phập phồng lên xuống liên hồi, ngay cả Tiểu Vũ Vũ cũng nhịn không được nữa mà dựng thẳng. Vương Thanh sau khi trêu đùa xong liền xoay người nhanh chóng mặc quần áo vào người, hắn vừa làm vừa nói:
“Tôi đang suy nghĩ có nên để em lại chỗ tiến sĩ Most hay không?”
Phùng Kiến Vũ giật mình, người này đúng là nóng lạnh thất thường, cậu rõ ràng không có làm gì sai tại sao Vương Thanh lại nói như thế. Vương Thanh quay lại phía sau nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ không thể hiện quá nhiều biểu cảm:
“Nếu đưa em cùng đến bữa tiệc, em lại như vậy thì tính sao?”
Phùng Kiến Vũ tiến về phía trước nắm chặt tay Vương Thanh:
“Ngài mang em theo, em sẽ không như vậy”
Vương Thanh cúi người nhìn xuống cổ tay mình, rồi lại chạm vào đũng quần cậu một lần nữa, động tác trắng trợn muốn kích thích Tiểu Vũ Vũ mang Tiểu Vũ Vũ ép buộc phải có phản ứng. Sau khi trêu đùa xong Vương Thanh liền thả tay ra nhìn xuống chỗ đó của cậu hỏi:
“Phải không đây?“.