Tiếu Khuynh Nữ Phụ

Chương 35: Chương 35: Không thấu nổi tương tư




“Như vậy đấy...” Em ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi, khí thế quật cường mà bất bại, sự hổ thẹn cùng tội lỗi trong tôi như mây đen ồ ạt kéo đến che lấp cõi lòng. Rõ ràng hốc mắt em đã muốn đỏ bừng, nhưng em không rơi lấy một giọt nước mắt nào, cánh môi tôi liên hồi run rẩy, chờ đợi câu nói tiếp theo của em: “... Anh đã hủy hoại một người con gái như vậy đấy!”

Phải, tôi đau khổ thừa nhận, tự tay tôi đã hủy hoại cả cuộc đời em như vậy đấy!

----

Hoàng Cung nước G.

“Biến đi cho khuất tai ông!” Khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu, Lăng Băng Kỳ chỉ hận rèn sắc không thành thép: “Trăm ngàn lần đừng để ông đây nhìn thấy cậu, nếu không dù có còn nửa cái mạng ông cũng phải giết cậu đấy.”

“...” Dung Phượng Khuynh thật sự muốn hỏi: Cậu đánh lại tôi sao? Thì bên tai đã vang lên một loạt thanh âm... Tút! Tút! Tút!

Nhìn điện thoại trên tay, Lăng Băng Kỳ thật sự muốn lôi cậu ta ra mà đập một trận.

Thằng ranh này, dạy mãi cũng không khôn lên được. Bộ ba mẹ nó nuôi nó trong chuồng heo hay sao mà ngu dữ vậy?

...

Thủy tạ bên hồ ngàn hoa khoe sắc, hai bờ liễu xanh ngắt uống lượn theo gió thoảng trong veo như ngọc bích điểm xuyến sắc xuân, làn nước xa xăm, xá tử thiên hồng, mờ ảo tựa thiên đường trên mặt đất.

La Lan Uyển, Lăng Ba Đình, lụa mỏng tung bay, nổi bật lên sắc tử đằng hoa ẩn hiện mơ hồ giữa những làn lụa mong manh. Huân hương lượn lờ, thấm nhập tâm can, trong phút chốc thâu tóm cả lòng người.

“Này Lilly, chẳng phải ngươi nghe được tin bệ hạ thường tản bộ ở nơi này sao? Như thế nào vẫn mãi không thấy vậy?”

Dưới vòm hoa Tử Đằng, trăm ngàn chuỗi hoa buông rủ mềm mại tựa dải mây bồng bềnh trôi trong gió, ẩn trong bạt ngàn sắc tím như một thảm hoa trải dài miên man, nổi bật lên trong gam màu lạnh này là hình ảnh váy lụa đỏ thắm của một thiếu nữ, tuổi mới đôi chín, mâu hàm thu thuỷ, mi liễu tựa yên, xinh xắn động lòng người.

“Nô tì, nô tì cũng không biết.”

“Hừ, đúng là vô dụng, vậy mà dám làm mất thời gian của ta.”

Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà nhăn nhó như khỉ đột, tâm tình trở nên buồn chán cáu gắt, bấy giờ thấy cái gì cũng ngứa mắt vậy là cô ta bèn phát tiết lên đám hoa Tử Đằng đang rũ xuống đung đưa bên cạnh mình.

“Cho ngươi đung đưa này!” Tử Đằng thuộc loại cây thân leo, cành mềm, thế là rất hoa đã bị cô ta một phát kéo đứt.

Cô tì nữ thấy tiểu thư nhà mình làm như vậy thì không được hay cho lắm, vội bước lên khuyên ngăn.

“Tiểu thư, đây là hoa của La Lan Uyển, không thể tuỳ tiện hái xuống, huống chi...” Huống chi chúng ta là hối lộ gác cổng mới đi vào được nha~

Nhưng cô ta lại không thể nói tiếp câu cuối, bởi vì đã bị vị tiểu thư kia hung hăng ngắt lời.

“Hừ, tì nữ của ta bây giờ cũng muốn hơn cả chủ nhân mình rồi? Còn muốn cấm cản bản tiểu thư nữa hay sao? Bọn chúng chỉ là một đóa hoa vô tri vô giác, không phải chỉ để làm cảnh thôi sao, bản tiểu thư chơi đùa thì có sao nào?”

Đại khái là muốn ra vẻ ta đây không sợ trời không sợ đất, thái độ điêu ngoa tuỳ hứng này cũng là vì được cha mẹ cưng chiều quá mà thành hư. Thế là ả coi như đây là nhà của mình luôn, trở tay ngắt xuống vô số nhành hoa Tử Đằng đương mùa nở rộ, rồi xé vụn chúng ra thành từng mảnh nhỏ đem vứt xuống đất.

“Có chuyện gì ở đây vậy?” Một giọng nói hốt hoảng xen lẫn kinh ngạc vang lên từ đằng xa. Cả hai giật mình quay người lại, cũng liền nhanh chóng nhận ra, người này không ai khác ngoài vị Quản gia chưởng quản toàn bộ nội vụ trong Hoàng cung - tâm phúc bên cạnh hoàng đế bệ hạ - Ôn Du!

Nếu như Ôn Du cũng ở đây, vậy chẳng lẽ?!

Ánh mắt của cả hai không tự chủ được mà nhìn sang người đàn ông uy phong lẫm liệt bên cạnh ông ta.

Ánh nắng xen qua giàn hoa chiếu xuống, như có ai đó dùng bàn tay tài hoa phát họa ra ngàn vạn cánh hoa lên y phục trắng tuyết của anh bằng mực tàu.

Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu tựa gió bay làn tuyết. Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm. Tới gần nhìn kỹ, lại rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.*

* Bốn câu này trong bài Lạc Thần Phú.

Tựa như... thiên sứ?

Caridwen từ ngẩn ngơ chuyển sang mừng rỡ như điên, chậm chí còn muốn hét lên thật to, trái tim nhộn nhạo đập liên hồi không ngừng nghỉ trong l*ng ngực. Mắt đẹp nhìn người ở phương xa từ mơ màng bỗng trở nên cực kỳ si mê, cũng cực kỳ thèm khát.

Gò má thiếu nữ nóng ran, thật sự muốn nhảy cẩn lên vì toan tính thành công của mình. Nhưng Caridwen vẫn giữ phong tư xước ước, cử chỉ duyên dáng, yêu kiều cúi người hành lễ:

“Kính chào hoàng đế bệ hạ!”

“Ngươi là ai?” Thanh âm giáng xuống từ thiên đường, như rượu tiêu hồn say đắm lòng người.

Caridwen thẹn thùng đứng lên, gò má trắng nõn chợt ửng đỏ mê người, dung mạo thoát tục nở một nụ cười tựa như hoa Hàm Tiếu: “Thiếp * gọi là Caridwen, con gái của Hầu tước Sharon, ngự trị tại phía Bắc vùng Sirie.

(* Không biết xưng hô thế nào, nên kệ đi ha~)

Lăng Băng Kỳ cười híp mắt nhìn về phía Caridwen: “Vậy Caridwen, giải thích xem, nhành hoa trong tay ngươi là như thế nào đây?”

Nghe được đấng quân vương vậy mà gọi tên mình, Caridwen hưng phấn đến mức nào nhận ra hư tình giả ý trong ngữ điệu của anh, ngượng ngùng lên tiếng: “Thiếp là thấy loài hoa này đẹp mắt, sinh lòng si mê mà hái xuống...”

“Ai cho ngươi hái?”

Dứt lời, thân hình anh khẽ động, trong chớp mắt đã đứng ngay trước mặt Caridwen. Từ trên cao nhìn xuống cô ta, nụ cười trên môi của Lăng Băng Kỳ trở nên vặn vẹo đáng sợ, hơi thở lạnh lẽo u ám, từ trong cặp mắt băng lam bắn ra cái nhìn khiến người ta run sợ.

Caridwen mặt mày trắng xanh, đến thở mạnh cũng không dám.

Bạc môi anh cong lên, như đóa băng liên nở rộ giữa thiên sơn vạn tuyết, thân hình Lăng Băng Kỳ phủ xuống, cách hai má cô ta rất gần, tản ra uy áp mãnh liệt như núi cao làm người ta hít thở không thông.

Ôn Du tận lực làm giảm bớt giá trị tồn tại của bản thân, trong lòng mặc niệm. Bệ hạ thoạt nhìn là đang cười, bất quá hơi thở quanh thân lại trở nên lạnh lẽo đáng sợ, ông biết, người đang rất tức giận.

“Là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy? Lại dám tuỳ tiện ngắt hoa của ta?”

“Thiếp... thiếp... “ Tầm mắt Caridwen tối sầm.

Caridwen lần đầu tiên cảm nhận được một loại áp lực khủng bố như vậy. Ánh mắt người này sắc lạnh cực hạn, lạnh lẽo như băng xuyên hàn tuyền, âm u cùng cực xuyên qua da thịt, cảm giác ớn lạnh từ tận sâu trong thâm tâm rồi lan toả đến cơ thể.

Cô ta sợ đến câm nín, cơ thể như đang bị đun trong chảo dầu. Caridwen trưng ra bộ mặt khiếp đảm nhìn Lăng Băng Kỳ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên tán loạn.

Đôi mắt đáng sợ ấy một lần nữa nhìn xuống đám hoa đã bị xé tan nát thành từng mảnh dưới chân cô. Ánh mắt trở nên dữ tợn hơn, một tia tàn bạo quét ngang khiến cơ thể như muốn đứt lìa: “Rồi lại dẫm đạp nó dưới chân thế hửm?”

Con đàn bà đáng ghét này! Đóa hoa này anh yêu thích đến mức còn suýt chút muốn biến nó thành quốc hoa.

La Lan Uyển canh giữ nghiêm ngặt, là kẻ nào dám để cho lũ chuột nhắt này ngang nhiên xuất hiện ở đây?

Thật thể tha thứ được!

Lăng Băng Kỳ trong mắt tràn đầy tia máu mắt, ánh lên vẻ tuyệt tình tàn nhẫn: “Về nói lại với hầu tước Sharon, rằng con gái của ngươi, bị phán án tử hình. Tội danh...” Anh dừng lại một chút, nhếch môi nói tiếp: “... Không có.”

Tội danh: Không có.

Này có khác nào lạm quyền giết người mà không cần đến lý do?

Từng lời nói ra đều như đến từ âm tào địa phủ, làm cho người ta không rét mà run, như một con rắn độc đang trong thời kỳ ngủ đông, không có một tia tình cảm của nhân loại.

Caridwen hai chân bủn rủn, cả người mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất, thần sắc mê man hồn xiu phách tán, liều mạng túm lấy ống quần trắng ngà của Lăng Băng Kỳ, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Không! Bệ hạ, chỉ vì vài đóa hoa này, mà người nhẫn tâm bức tử thiếp sao? Bệ hạ, không nên đối xử với thiếp như vậy, thiếp không muốn chết!”

Vì sao? Chỉ là vài ba đóa hoa tầm thường thôi mà, chỉ cần trồng chúng lại là được vậy? Hoặc lại đợi ngày khác ra hoa thôi? Vì sao mà chỉ là một chút chuyện nho nhỏ, mình đã phạm phải tội chết rồi?

Thiên sứ? Thiên sứ cái gì chứ? Rõ ràng là bạo vương, đây rõ ràng chính là bạo vương!!!

Thấy cô ta khóc đến tan nát cõi lòng, xác thực khiến người khác muốn đem phủng trong lòng bàn tay mà yêu thương. Lăng Băng Kỳ tròng mắt sắc bén loé lên một tia suy tính. Nhưng mặt vẫn không đổi sắc, quay sang ra lệnh cho Ôn Du: “Tạm thời cứ giam cô ta lại trước.” Anh nói tiếp, sát khí ngợp trời: “Cho người kéo xuống hai tên gác cổng, mười ngày sau chém đầu làm gương.”

“Tuân.”

...

Lăng Băng Kỳ nhìn xác hoa bị dẫm nát nằm lẳng lặng dưới nền đất. Một cơn gió bất chợt thổi đến, cuốn chúng bay lên tạo thành những vòng xoáy hoa đẹp mắt, sau đó tan ra như bồ công anh trong gió, trôi đến phương nào không hay.

Tầm mắt anh ảm đạm không nói nên lời, trước ngực lại thấy rất đau như vừa mới mất đi cái gì đó quý giá lắm. Chính mình trong lòng là ngũ vị tạp trần.

Tang Hoạ, thứ duy nhất mà anh có thể giữ lại để tự an ủi cuộc đời lạnh lẽo của mình, sưởi ấm bản thân trên vươn tọa thấm đẫm máu tươi, cũng chỉ có bấy nhiêu này thôi, mà người ta lại đành lòng dẫm nát.

Đã có lúc anh không thể phân định được, mình đối với em đến tột cùng là loại cảm giác gì? Cứ lẩn quẩn trong cái vòng tròn bế tắc, sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng lại không muốn làm sáng tỏ.

Bởi vì sợ, sợ cơ đồ của bản thân, vì cái sự thật kia mà đứt gánh giữa đường.

Chỉ cầu mong cô đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, được ngày nào hay ngày đó, anh chỉ mong như vậy thôi. Rồi đến một năm nào đó, anh sẽ quên mất tên họ cô là gì, quên mất dung mạo cô ra sao, quên đi giọng nói cô thế nào?

Chúng ta vẫn tồn tại, chỉ là không tồn tại trong cuộc đời nhau. Khoảng cách giữa chúng ta không phải chỉ là chín trăm chín mươi chín bước hay một nghìn bước, mà là xa, xa đến cả vạn cuộc đời.

Bởi vì, không có giấc mơ nào dành riêng cho hai chúng ta cả.

Cũng may, anh... có lẽ chỉ là hơi thích cô một chút thôi, còn chưa có phải là yêu nhỉ, chưa đến mức khiến cho anh bị huỷ diệt hoàn toàn đâu. Anh muốn tiêu sái mà xoay người, e là cũng có thể đi!

Có thể Tang Họa là đặc biệt, Tang Họa là duy nhất. Nhưng cô ấy lại không phải là lựa chọn cuối cùng của anh.

Vĩnh viễn cũng không phải.

- ---

Trên đời này, sẽ có một người như vậy, người đó giống như một trái táo trong vườn địa đàng, không ngừng toát ra vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, nhưng bạn lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Một khi nảy sinh lòng tham, chính là lúc bạn vĩnh viễn rơi vào cảnh khổ ải tù đày.

Người đàn ông bước ra từ ánh trăng này, là một ví dụ điển hình của sắc đẹp phi phàm ấy.

“... Đây... đây...” Nguyên Mỹ Mỹ không thể tin nổi vào mắt mình, cô ta bối rối quên cả thở.

Không phải là do cô ta mơ mộng dữ quá mà thành ra ảo giác rồi đấy chứ?

Bộ Ái mặt đơ như con rối gỗ, lắp ba lắp bắp: “Mỹ Mỹ... hướng mười hai giờ... cậu có thấy gì không?”

“Cực... cực phẩm... đại mỹ nam!!!” Nguyên Mỹ Mỹ than khẽ.

Nếu như không phải là ảo giác, vậy...

Rầm!

Ta ngất!!!

Cha mẹ ơi, người ở đâu mà đẹp trai dữ thần thế này!!!

Còn muốn để cho chị em phụ nữ trong thiên hạ sống nữa hay không đây?!!

Lam Nhu nhìn biểu tình ngu ngốc của hai người kia, khinh bỉ lắc đầu một cái, an phận uống vào phần thức uống của mình. Trong đầu thầm nhủ: Mình không quen biết hai cô ta.

...

Người đàn ông này, nét đẹp của anh ta so với Ánh Trăng lại càng mỹ lệ hơn, nét cao ngạo so với Mẫu Đơn còn muốn bắt mắt hơn vạn phần.

Người tới chẳng ai khác ngoài Dạ Diễm.

Tang Họa bất động thanh sắc nhìn Dạ Diễm, có điểm ngoài ý muốn. Quần áo anh ta có hơi xốc xếch, nhịp hô hấp dồn dập tán loạn, giống như, vừa mới chạy một quảng đường dài để tới được đây vậy?

Một kẻ lúc nào cũng để ý hình tượng như anh ta lại sẽ xuất hiện với bộ dạng này?

“Tang Họa.” Dạ Diễm ổn định hơi thở, ban nãy vừa thấy Tang Họa lên xe, thề có chúa là anh đã hoảng sợ cỡ nào. Thế rồi chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, anh lao người đuổi theo, chật vật một hồi, anh hẳn nên thấy mình may mắn vì điểm đến này không xa xôi.

Anh cẩn trọng nhìn sắc mặc cô, nhưng không nhìn ra được gì: “...Chúng ta nói chuyện một chút được không?”

“Tôi không muốn nghe.” Cô thản nhiên liếc anh một cái, điềm nhiên như không nói: “Lời anh nói ra hệt như kim đâm vào người, một lần thôi là đủ rồi.”

Vẻ mặt anh cứng đờ.

Nguyên Mỹ Mỹ cùng Bộ Ái quay ngoắt sang nhìn Tang Họa, ánh mắt như nhìn một đứa ngốc!

Siêu cấp đại mỹ nam đơn thương độc mã đến tận nơi đề nghị gặp mặt nói chuyện mà người ta lại lạnh lùng làm cao mở miệng từ chối!?

Bộ cô ta bị điên à???

Vốn đã đoán trước Tang Họa sẽ không dễ dàng gì mà đồng ý. Nhưng sự thẳng thắng này của cô khiến tâm tình anh như bị cái gì đó buộc lại, anh nghe tiếng trái tim mình thít chặt, co thành một khối, đau đớn...

Dạ Diễm nóng lòng giải thích: “Tang Họa, thật sự lúc đó tôi hoàn toàn không có ý định sẽ nói ra những lời làm tổn thương cô, tôi không cố ý...” Đến tận bây giờ anh vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại có thể phẫn nộ như vậy?! Tức giận là thế nhưng sợ hãi lại càng nhiều hơn.

Dù thái độ Dạ Diễm có thành khẩn cỡ nào thì Tang Họa vẫn là mắt điếc tai ngơ: “Anh cố ý hay không cố ý thì cũng chẳng can dự gì đến tôi, ở cùng anh thì lúc nào cũng là ngày cá tháng tư hết.”

Dứt lời, Tang Họa quay mặt đi, không thèm nhìn anh. Thật sự cô chẳng muốn dây dưa gì với Dạ Diễm cả. Nghĩ mà xem, mới vài tiếng trước vốn không tiếc lời sỉ vả cô đến miệng lưỡi trơn tru như vậy, thế mà vài tiếng sau liền chạy đến nói rằng mình không cố ý?

Chẳng lẽ anh ta nghĩ rằng nếu như mình tỏ ra đáng thương thì bất cứ ai cũng đều phải lựa chọn tha thứ cho anh ta ư? Sao lại có lắm người cứ thích dát vàng lên mặt mình vậy nhỉ?

Càng nghĩ cô lại càng chán ghét Dạ Diễm tột đột. Thế là ánh mắt Tang Họa ngày càng lạnh đi, phớt lờ coi anh như không khí.

Thân hình cao lớn của anh thoáng qua một tia run rẩy khó phát hiện.

Trước kia, cô ấy tuy tính cách có lạnh lùng, nhưng vẫn khiến anh cảm nhận được sự tồn tại của mình trong mắt cô. Chứ không phải giống như bây giờ, từ vẻ mặt, ánh mắt, đến nội tâm, hoàn toàn là một mảnh tĩnh lặng, như một khoảnh nước tù đọng, bốn bề yên tĩnh.

Anh hiểu rồi, anh hiểu được cảm giác của Dung Phượng Khuynh lúc đó rồi.

Vũ khí lợi hại nhất của Tang Họa, không phải là nụ cười châm chọc chế giễu, hay là ánh mắt trào phúng khinh thường, mà chính là vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ đến phát sợ này, khiến cho người khác nhịn không được mà nội tâm khủng hoảng.

Anh vừa rồi còn mới cười cợt Dung Phượng Khuynh, chính mình hiện tại lại là nạn nhân tiếp theo cho ánh mắt này.

Ngón tay anh xoắn xuýt lại với nhau, anh cảm nhận được, Tang Họa thật sự chán ghét anh, chán ghét đến mức thà rằng móc con mắt mình xuống cũng không muốn thấy anh chút nào.

Nếu như hôm nay anh thật sự rời đi thì mọi chuyện coi như đặt xuống dấu chấm hết.

Anh không muốn!!!

Nếu đã vậy, thì đành phải dùng đến cách này thôi.

“Tang Họa, cô hẳn hiểu con người tôi mà nhỉ, nếu như cô cứ tiếp tục từ chối lời đề nghị của tôi. Thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì đâu.” Dạ Diễm dung nhan tuyệt sắc lộ ra nụ cười âm hiểm, ngữ điệu không chút che giấu sự uy hiếp cùng xen lẫn vài phần thách thức rõ mồn một.

Hèn hạ! Tang Họa rủa thầm một câu.

...

Cảm thấy mình như đang ngồi trên quả bom nổ chậm, Nguyên Mỹ Mỹ liền chẳng còn lòng dạ tha thiết mỹ nam được nữa, cô ta cũng không hi vọng mình bị nổ chết đâu. Quả thật bản thân là sắc nữ chính hiệu, bỏ qua cực phẩm như này là luyến tiếc lớn nhất trong cuộc đời của cô ta. Nhưng là dù sao cũng phải giữ lại cái mạng thì mới ngắm được chứ. Thế là Nguyên Mỹ Mỹ nhanh chóng thức thời, bèn tìm cách chuồn nhanh: “A mọi người này, tôi đột nhiên nhớ ra là hôm nay CLB của tôi có tổ chức cuộc họp quan trọng, tôi cùng Bộ Ái đi trước nhé.”

Nói xong liền không đợi mọi người đáp lại đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay người bạn, lôi đi xềnh xệch không chút thương tiếc.

Bộ Ái say mê đến quên trời quên đất, vị mỹ nam trước mắt này đã khiến cho cô ta thần hồn điên đảo không còn để ý đến bất cứ thứ gì nữa. Bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa mình với mỹ nam ngày càng cách xa, thế là cô ta mới giật mình chực tỉnh: “Ơ! Cậu làm cái quái gì vậy? Mau thả ra nào, tôi còn đang bận...” Ngắm mỹ nam mà~

“Câm mồm!” Nguyên Mỹ Mỹ tức tối ngắt lời, con sắc nữ ngu ngốc này, đến giờ phút này mà vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra à? Không tháo chạy trước, chẳng lẽ ngồi đợi bom nổ cho tan xác sao chứ? Ngu ngốc!

Lam Nhu bất lực vỗ trán, thầm nghĩ tại sao mình lại có thể làm bạn được với hai con người này chứ? Cảm nhận không khí xung quanh ngột ngạt đè nén đến khó thở, Lam Nhu không an tâm quay sang trao cho Tang Họa một ánh mắt.

Hai người kia đã đi rồi, Tang Họa cũng không muốn Lam Nhu phải khó xử trong tình cảnh này, chỉ có thể tạm thời thoả hiệp với anh ta thôi: “Cậu cứ về trước đi.”

...

Cây kim giây trên đồng hồ cứ liên tiếp nhích từng chút rồi từng chút.

“Anh quả là chuyện gì cũng làm được. Tôi phục anh rồi!” Thanh âm châm biếm, nhưng thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ: “Có gì muốn nói thì nói đi, dù sao cũng không còn cách nào ngoài việc nghe anh nói cả.” Vẻ mặt tựa hồ cũng chẳng mấy chuyên tâm, như là nghe cho có vậy.

Dạ Diễm yên lặng nhìn Tang Họa, vẻ mặt như là cam chịu.

“Anh muốn nói cái gì?” Thấy Dạ Diễm vẫn không nói lời nào, Tang Họa miễn cưỡng nâng mí mắt: “Nếu như anh muốn đem cái bí mật rũ rích đó ra uy hiếp tôi thì cũng không cần phải phí sức làm gì. Anh cứ việc tố cáo với thiên hạ, Tang Họa tôi dù sao cũng chẳng còn gì để phải lo sợ nữa cả. Nhưng tôi muốn nhắc cho anh biết, tôi không phải là loại người sẽ cam nguyện chịu thiệt một mình. Tới lúc đó hai chúng ta đành cùng nhau ngọc thạch câu phần vậy...”

Dạ Diễm, nếu như có chết, tôi cũng sẽ kéo theo anh cùng đi.

“Tôi không có ý này!”

Dạ Diễm nhận ra, anh không tài nào chịu nổi việc Tang Họa hiểu lầm mình, anh mím môi mỏng, hàm răng cắn chặt vào nhau, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, rèm mi dài kịch liệt run rẩy giống như cánh bướm kiên trì bay trong giông bão.

Thật ra có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng không biết nên mở lời như thế nào? Lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu?

Dù sao trước mặt Tang Họa anh cũng chẳng còn gì để giữ lại nữa, chi bằng hôm nay vứt hết luôn đi. Trong đầu không ngừng đấu tranh tư tưởng, giọng anh toát lên sự thành thực xen lẫn một vài tia vô lực yếu ớt: “...Tang Họa, tôi phải làm thế nào, mới có thể khiến em bớt giận đi một chút?”

Chưa bao giờ anh nghĩ, mình sẽ lại có bộ dạng như ngày hôm nay. Loại sự tình này, đến nằm mơ anh cũng không ngờ tới.

Anh ta là đang xuống nước nhường nhịn mình sao? Tang Họa có hơi choáng, chẳng lẽ Dạ Diễm đổi tính rồi? Trong ấn tượng, thì anh ta chưa bao giờ ăn nói cẩn thận cùng nhỏ nhẹ như vậy.

Cứ như... nàng dâu nhỏ bị mẹ chồng la rầy vậy?! Thật CMN mở mang tầm mắt mà!

Bên ngoài, trời lại đổ cơn mưa.

Đưa mắt lặng nhìn mưa tan ngoài cửa sổ, đối với tiết trời ẩm ướt giá lạnh này, Tang Họa vô thức sờ lên đỉnh đầu một chút, vết thương cũ đã bắt đầu đau râm ran.

Đúng là, chẳng thể nào quên được.

Trong cái tĩnh mịch này, anh nghe thấy Tang Họa nhỏ giọng gọi tên anh: “Dạ Diễm... “ Rồi cô nhìn anh, để chắc rằng anh đang lắng nghe cô nói, giọng cô ôn tồn và dịu dàng như biển cả, còn anh thì lại như một con tàu cũ nát, chìm dần dưới đáy đại dương: “Anh giống như một hạt cát, từ đầu đến cuối cứ vướng víu nơi đáy mắt tôi vậy, tôi dụi mãi mà chẳng có cách nào lấy xuống được, lại chỉ khiến cho con mắt ngày càng trở nên đau đớn. Cho nên, tôi chỉ mong anh tận lực đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.”

“Tang Họa...” Dạ Diễm ngập ngừng, cúi đầu ủ ê: “... Xin lỗi em.”

Anh biết mình sai rồi, sai ngay tại thời điểm mình buông xuống lời nói làm cô tổn thương. Nhưng bản tính anh như vậy, đời nào nhìn nhận lỗi lầm. Nhưng là, kể từ khoảnh khắc những tưởng cả đời sẽ mất đi Tang Họa vĩnh viễn. Chút ít tự tôn này anh đành lòng buông bỏ, chỉ cần cô có thể ở lại. [Này thì chút ít:)]

Giờ phút này anh không biết phải nói gì thêm nữa cả, liệu có đủ để nhận về dù chỉ là một phần nhỏ nào đó sự khoan dung ít ỏi của cô?

“Dạ Diễm.” Rồi giọng Tang Họa lại truyền đến, nghe có vẻ đè nén và nặng nề, lòng anh cũng theo đó mà muốn rơi xuống đáy vực sâu.

Không hiểu từ đâu, anh lại chẳng hề muốn nghe cô nói tiếp những điều sắp tới. Sợ trông chốc lát, loại dự cảm dự tối tăm trong mơ hồ của mình sẽ biến thành sự thật. Cái loại sự thật khiến cho mình cả đời cũng đừng mong rút chân ra khỏi vũng bùn.

Như có cái gì đó đã chết vào buổi tối hôm trước đột nhiên sống dậy. Hai tiếng “xin lỗi” của Dạ Diễm nhẹ nhàng là thế, tưởng chừng như chẳng có chuyện gì, lại không hề đơn giản chút nào.

“Tôi lớn đến từng này rồi, nhưng chưa bao giờ thấy một ai trơ trẽn như anh cả. Dạ Diễm đại nhân lần đầu tiên nói lời xin lỗi với người khác, trông khổ sở khó khăn biết chừng nào? Nếu như đã không thể thì cũng đừng gượng ép chính mình như vậy. Tôi thấy thắc mắc một điều, sau khi nói xong ba từ đó, anh không nhớ chút gì sao?” Giọng cô đột ngột trở nên cao vút, sắc bén như lưỡi dao: “Từ xưa đến nay cũng chỉ có kẻ khác quỳ gối dập đầu xin lỗi anh, nào có ai được anh tận mặt xin lỗi bao giờ. Tiếng xin lỗi này của anh, Tang Họa tôi nhận không nổi!”

Dạ Diễm đến lúc này, hận không thể bịt lại hai tai của chính mình.

Giọng nói lạnh tanh từ cánh môi đỏ au của cô tràn ra, lạnh lẽo bao trùm lên không khí ngột ngạt và đặc sệch như một vũng bùn: “Là ai năm xưa, khi tôi tìm anh muốn giải thích, nhưng ngay cả mặt anh cũng chưa thấy liền bị người của anh đá văng ra ngoài? Còn bây giờ, anh bộ dáng cao cao tại thượng ra lệnh liền không cho người khác nửa câu từ chối. Tại sao lời xin lỗi tôi hướng anh nói tổng cộng là hai trăm bảy mươi tám lần, nhận lại được chính là con chó anh thả ra ngoài dọa tôi sợ đến mức ngất đi tại chỗ? Còn anh, có lẽ anh nghĩ mình hẳn phải uỷ khuất cùng nhục nhã lắm khi phải thốt ra câu đó với một kẻ hèn mọn như tôi? Dạ Diễm, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi chẳng làm gì có lỗi với anh cả. Đừng khiến tôi phải đeo thêm tội danh vào người, khiến cho đám người cuồng quyến anh cứ hễ thấy mặt tôi là kêu đánh, kêu giết.”

Nhẹ nhàng nói ra toàn bộ, giọng điệu Tang Họa nhàn nhạt như sương khói, mà tay chân Dạ Diễm lại lạnh như băng.

Ngày hôm ấy, sau khi bị đám bảo tiêu của Dạ Diễm đuổi đi, cô lại bắt đầu trốn chui trốn nhủi chạy về nhà vì sợ đám fan cuồng của anh ta trông thấy. Về đến nơi, lại bị Tang Minh lôi lôi kéo kéo đi đến đó lần nữa, không nói không rằng liền bắt cô quỳ xuống tại đó, dập đầu xin lỗi. Mỗi lần trán đập xuống đất, một tiếng xin lỗi lại vang lên. Tang Họa tổng cộng dập đầu hai trăm bảy mươi tám lần thì cũng liền có hai trăm bảy mươi tám lời xin lỗi được nói ra. Nếu như cô không vì con chó hung dữ kia mà sợ hãi ngất đi, hẳn là con số cũng chẳng dừng lại ở đó.

Trước khi chìm vào mê man, Tang Họa lúc đó khuất nhục cùng hận thù lên đến đỉnh điểm, trong lòng không ngừng quanh quẩn một câu. Rồi sẽ có một ngày, cô cũng sẽ khiến cho Dạ Diễm trả lại cả vốn lẫn lãi.

Nhưng bản thân đến lúc chết vẫn không thực hiện được nó.

“Như vậy đấy...” Cô ấy ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, khí thế quật cường mà bất bại, sự hổ thẹn cùng tội lỗi trong anh như mây đen ồ ạt kéo đến che lấp cõi lòng. Rõ ràng hốc mắt Tang Họa đã muốn đỏ bừng, nhưng cô vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, cánh môi anh liền hồi run rẩy, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô: “... Anh đã hủy hoại một người con gái như vậy đấy!”

Dạ Diễm như chết lặng đi, cảm thấy trước mắt mình toàn là màu đen, cơ thể lảo đảo, anh vội vàng bám vào thành bàn bên cạnh, rồi gắt gao nắm chặt lấy như thể nó là một cọng cỏ cứu mạng, mạnh đến mức lộ ra khớp xương trắng hếu, cổ họng lại như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến mức cả người gần như tê liệt.

Hồi ức kinh khủng này đến quá bất ngờ, anh không biết nói gì? Không biết phải hành xử ra sao?

Tang Họa nhắm mắt lại, giây phút chính miệng mình nói ra chân tướng năm xưa, vậy mà mình lại không thấy đau đớn chút nào. Hoặc có lẽ, chỉ có người sống mới cảm nhận được nó, còn mình đã chết từ rất lâu rồi...

Mở mắt ra lần nữa, tử mâu đã trở lại dáng vẻ cô quạnh trầm lắng như lúc ban đầu, cơ hồ vẫn chưa có gì xảy ra: “Tôi hẳn nghĩ chúng ta nên chung sống hoà bình, cái gọi là chung sống hoà bình này chính là nước sông không phải nước giếng, không ai nợ ai, không ai làm khó ai, nếu như cả hai có tình cờ thấy nhau ở đâu đó, cũng xin chầm chậm mà đi qua.”

Dạ Diễm hết há miệng rồi lại ngậm miệng muốn nói gì đó, nhưng thanh âm duy nhất mà anh có thể thốt ra được, chính là sự im lặng...

... Một sự im lặng đến trơ trọi.

Tang Họa nhẹ nhàng rời khỏi ghế, đi ra khỏi quán.

Mà Dạ Diễm giờ đây cũng chẳng còn can đảm giữ cô ở lại nữa. Nói đúng hơn, chính là không dám!

Anh bỗng thấy đời mình bất lực. Tinh thần cứ thế suy sụp đi.

Dạ Diễm bần thần ngồi ngây ra ghế, khí lực như thể đã bị rút cạn. Xung quanh giờ đây chỉ còn lại là một vùng tối tăm, hoang vắng và điêu tàn, bao vây lấy tầm hồn mục nát của chính mình.

Anh dùng một đôi mắt trống rỗng thu vào những khoảnh khắc động lòng của thế gian. Những chiếc ô với đủ màu sắc bình thản đi qua nhau giữa một ngày mưa tầm tã, như một điệp khúc dai dẳng không có hồi kết. Hạt mưa đục ngầu bám vội vào thành kính đã không còn trông rõ được dung mạo. Vậy mà, lại không thể không nhìn thấy được sự hoang tàn đổ nát của mình tại nơi này.

Trên đời này, đau đớn nhất là khi người ta cảm thấy hối hận, lại nhận ra đã không kịp nữa rồi.

Trên đời này, có một số chuyện bản thân chưa kịp tỉnh ngộ, lại nhận ra người đã chẳng còn ở nơi đây.

- ---

Tác giả: Về sau sẽ có mấy phiên ngoại về nội tâm mấy anh chính, người đọc sẽ rõ ràng hơn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.