Lão phu nhân biết, Tiêu Dịch là cái bánh trái thơm ngon.
Nhưng nàng không nghĩ tới, thế mà lại thơm đến mức này.
Bọn lão tỷ muội này đều là quen biết từ thời còn trẻ, từng người đều là kẻ rất bắt bẻ. Còn từng ghét bỏ đại tôn nhi Nam Thừa Lễ của nàng khô khan đần độn, sẽ không đỗ được tiểu cô nương cao hứng, không nghĩ tới lại coi trọng Tiêu Dịch như vậy.
Nàng nhìn về phía Tiêu Dịch.
Thiếu niên tuấn mỹ, uy nghi hiển hách, trong cử chỉ đều là tự phụ.
Thâm cư cao vị, lại thông tình đạt lý khó có....
Nàng rất thưởng thức Tiêu Dịch, lại bởi vì hắn từng ngấp nghé Kiều Kiều nhi, mà cùng hắn sinh ra hiềm khích.
Thế nhưng là...
Muốn để nàng đem Tiêu Dịch tiền đồ rộng mở chắp tay tặng cho tiểu cô nương nhà khác, nàng là không bỏ được.
Kiều Kiều nhi nhà nàng không có mẫu thân, phụ thân lại là kẻ không đáng tin cậy. Nàng làm tổ mẫu tất nhiên muốn bảo hộ nàng, đem tất cả đồ tốt trong nhà đều giữ lại cho Kiều Kiều nhi mới phải.
Phiền toái chính là Tiêu Dịch xuất thân không tốt.
Còn là lại nhìn thêm một chút đi!
Nàng nghĩ như vậy, cười nói:" Đứa tôn nhi này của ta là đứa có chủ ý, chuyện hôn nhân đại sự, phải xem hắn có thích hay không?"
Đây coi như là uyển chuyển cự tuyệt.
Mấy cái lão tỷ muội liếc nhau, cười nói:" Cái này thì dễ, tháng giêng mấy nhà chúng ta chúc tết, đem tiểu bối mang theo, để bọn chúng gặp nhau. Nếu là tâm đầu ý hợp, chúng ta liền có thể kết làm thông gia phải không?"
Lại có lão phu nhân thấy Tiêu Dịch phảng phất rất dễ gần, thế nên ngồi vào bên cạnh hắn, thân thiết kéo tay," Đã sớm nghe Tĩnh Tây hầu chiến công hiển hách, không nghĩ tới dáng dấp lại còn anh tuấn như thế! Ngươi ngưỡng mộ cô nương như thế nào, nói cho bà bà nghe chút? Nhà ta có mấy đứa tôn nữ, dáng dấp giống như thiên tiên!"
Những lão nhân khác thấy nàng hạ thủ từ bên Tiêu Dịch như vậy, lập tức ngồi không yên, nhao nhao tiến lên hỏi han ân cần, tâm sự nhân duyên.
Nam Bảo Y ngồi trên ghế thêu.
Nàng nhìn Tiêu Dịch bị ép ứng phó với những lão nhân gia này, nhịn không được vểnh khoé miệng.
Quyền thần đại nhân, cũng có thời điểm luống cuống chân tay!
Cả tầng lâu nói chuyện náo nhiệt vô cùng, bên ngoài hí lâu đột nhiên truyền đến tiếng giận mắng.
Nam Bảo Y gọi tỳ nữ hỏi chuyện:" Sắp mở màn, bên ngoài còn ầm ĩ cái gì?"
" Hồi bẩm ngũ tiểu thư, chính là thái thú phu nhân các nàng muốn vào xem kịch, nhưng Hàn lão bản lấy lý do đã có người bao hết cự tuyệt các nàng đi vào. Thế nhưng các nàng không chịu buông tha, lúc này mới rùm beng lên."
Nam Bảo Y nhíu mày.
Nguyên lai Hoàng thị, còn là rất mê xem kịch sao?
Vừa vặn vở kịch lần này là lấy Hoàng thị làm nguyên mẫu, không bằng mời nàng vào xem náo nhiệt.
Nàng cười nói:" Nhã tọa rất lớn, mời các nàng lên đây đi. Dù sao, nàng cũng coi là bà mẫu tương lai của tỷ tỷ ta."
Đám người vô ý thức nhìn về phía Nam Yên.
Những lão tỷ muội này của lão phu nhân mặc dù ngày thường thích ganh đua so sánh, nhưng trái phải còn hiểu rất rõ, biết cái này là ngoại thất nữ cướp đi nhân duyên của tiểu tôn nữ Nam gia.
Bởi vậy ánh mắt không tự chủ mang theo xem thường.(ahr)
Nam Yên nắm chặt khăn tay.
Nàng nghĩ là quan hệ Nam Bảo Y cùng Trình gia đã là như nước với lửa, không nghĩ tới vậy mà nàng lại chủ động mời Trình phu nhân vào xem kịch.
Vì cái gì?
Nhưng mà nơi này cũng không có phần cho nàng tới tra hỏi.
Thái thú phu nhân Hoàng thị, là cùng các quý phu nhân khác tới xem hí kịch.
Thân là phu nhân quan gia, các nàng trừ quản lý hậu viện, thật cũng không có việc gì làm, bởi vậy yêu thích nhất là tham gia tiệc trà xã giao, xem kịch nói chuyện phiếm.
Hôm nay Hoàng thị làm chủ, mời các hảo hữu đến Ngọc Lâu Xuân xem kịch, không nghĩ tới nơi này bị người ta bao hết buổi diễn, các nàng còn bị ngăn ở ngoài cửa.
Nàng vì mặt mũi, bởi vậy rùm beng lên cùng gã sai vặt ngoài cửa ra vào.
Bây giờ được tì nữ mời lên nhã tọa lầu hai, nàng nhịn không được nâng trâm cài đầu, tư thái có chút ngạo mạn:" Một đám con hát, đến cùng vẫn phải e ngại quyền thế quan gia. Các vị phu nhân đến đây là cất nhắc Ngọc Lâu Xuân của các ngươi. Lần sau, cũng đừng không có nhãn lực như thế!"
Thị nữ không kiêu ngạo không tự ti:" Phu nhân có thể vào, là bởi vì Nam ngũ tiểu thư mời, không liên quan tới quyền uy quan gia. Cho dù thiên tử Nam Việt quốc giá lâm, nếu như Ngọc Lâu Xuân của chúng ta đã được đặt bao trước, cũng không có khả năng để hắn đi vào."
" Cái tiểu tỳ nhà ngươi, khẩu khí thật lớn!" Hoàng thị tức giận.
Một quý phu nhân khác kéo ống tay áo nàng, nhắc nhở " Nam ngũ tiểu thư không phải là Nam Bảo Y sao? Chính là cái con dâu dính hôn rồi từ hôn của ngươi!"
Hoàng thị lấy lại tinh thần, không khỏi ngẩn ngơ.
Một lát sau, nàng cười nói:" Đúng là nàng! Lúc từ hôn nàng còn khóc nháo không ngớt, không nỡ bỏ nhị lang nhà ta đâu! Hôm nay lấy lòng như vậy, chắc là bởi vì nàng muốn nối lại tình xưa với Trình gia."
" Trình công tử tài đức vẹn toàn, văn võ song toàn, cô nương Thục quận, làm gì có ai không thích? Trình phu nhân, ngài là người có phúc khí!"
"Nào có, nào có!"
Hoàng thị khiêm tốn cười nói, cất cao giọng:" Đi vào đi, ta cũng muốn nhìn xem, Nam Bảo Y muốn làm sao lấy lòng ta."
Một đám phu nhân trùng điệp leo lên nhã tọa lầu hai.
Lầu hai rộng rãi, có thể chứa hơn trăm người.
Đám người làm lễ gặp mặt lẫn nhau, lần lượt ngồi xuống.
Hoàng thị nhìn về phía Nam Bảo Y.
Nàng đợi cô nương này chủ động hạ thấp tới lấy lòng nàng, nhưng nàng lại chỉ lo cười nói cùng Nam Bảo Châu, căn bản không liếc nhìn nàng một cái.(ahr)
Nàng tự giác mặt mũi bị hại, thế nên ngạo mạn mở miệng:" Đang thật tốt, Bảo Y nghĩ thế nào lại mới chúng ta vào xem kịch? Chẳng lẽ bởi vì, Bảo Y còn nhớ nhị lang nhà ta? Ngươi vẫn rất muốn gả cho hắn, đúng không?"
Nam Bảo Y ngước mắt, mắt phượng sáng lấp lánh," Bá mẫu quá lo lắng. Ta làm sao có thể không cần mặt mũi, sinh ra tâm tư với vị hôn phu của người khác."
Lời nói ý vị thâm trường, khiến cho mọi người đều nhìn về phía Nam Yên.
Nam Yên âm thầm đỏ mặt ngượng ngùng, buông thõng tầm mắt, cung kính đưa trà cho Hoàng thị.
Nam Bảo Y chống cằm cười " Mời bá mẫu vào xem hí kịch, là bởi vì nghe thấy các ngươi ầm ĩ bên ngoài, cảm thấy có không tốt cho phong độ quan gia, bởi vậy hào phóng một lần. Trình công tử dĩ nhiên ưu tú, nhưng Nam Bảo Y ta cũng có kiêu ngạo, ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ đâu!"
Nàng nói không nể mặt như thế, giống như hai cái bạt tai, vô tình quất lên mặt Hoàng thị.
Hoàng thị nắm chặt khăn thêu, xấu hổ không thôi.
Lúc nàng kéo khăn, cùi chỏ không mày đụng phải tay Nam Yên.
Nam Yên không đề phòng, một chén trà nóng gội lên trên người nàng.
Hoàng thị đau đến thét lên, đột nhiên nhảy dựng lên, giơ tay tát Nam Yên một cái.
Nàng giận mắng:" Không mở mắt ra mà nhìn, ngay cả bưng trà cũng không biết?"
Nam Yên che gò má đỏ bừng, không dám in nhìn Hoàng thị.
Nàng còn chưa qua cửa đâu, Hoàng thị làm sao dám đánh nàng?!
Cho dù là bà mẫu của nàng, cũng không có đạo lý tuỳ tiện đánh người.
" Ngươi còn dám trừng ta?" Hoàng thị tức giận, đưa ngón tay dí mũi nàng," Cái thứ không có quy củ, thật không biết nhị lang nhà ta lại có thể chọn trúng ngươi!"
Bị ghét bỏ trước mặt nhiều người như vậy, Nam Yên vừa thẹn vừa giận.
Thế nhưng nhà mẹ đẻ Nam phủ, vậy mà không có ai đứng ra nói chuyện cho nàng!
Nam lão thái bà đang cùng dám lão già kia cười nói quan sát vở kịch dưới lầu.
Đám người Nam Bảo Y, càng là chế giễu nhìn nàng.