Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 170: Chương 170: Ca ca cho ngươi khi dễ, hử?




Nam Bảo Y che cái trán.

Nàng tức giận," Nhị ca ca, ngươi đừng luôn gõ lên trán ta! Mấy ngày nữa ta liền mười ba tuổi, là đại cô nương!"

"Đại cô nương?"

Tiêu Dịch nhíu mày.

Liếc mắt nhìn ngực Nam Bảo Y, hắn không chút tình cảm cười nhạo.

Hắn ung dung bước vào gió tuyết,"Ngươi cách đại cô nương, còn rất xa."

Nam Bảo Y cảm thấy mình bị nhục nhã không cách nào dễ dàng tha thứ.

Nàng tức giận:" Nhị ca ca, ngươi đứng lại!"

Nhưng mà đối phương căn bản không để ý đến nàng.

Nam Bảo Y tức giận.

Nàng vội vàng đuổi theo, cúi xuống vo một nắm tuyết, ném tới hướng cái ót Tiêu Dịch.

Thế nhưng đối phương lại ngay cả đầu cũng không quay lại, dễ như trở bàn tay liền lánh người qua một bên.

Nam Bảo Y khẽ cắn môi, một bên vừa đuổi theo hắn, một bên vừa cúi người nặn tuyết.

Nàng đuổi theo ra Tùng Hạc viện, chạy trên đất tuyết thở hồng hộc, thế nhưng Tiêu Dịch cư như không có việc gì, tuỳ tiện tránh đi tất cả cầu tuyết của nàng.

Nàng thực sự chạy không nổi rồi, đảo tròn mắt, ôm bụng" Ôi chao" một tiếng ngã xuống.

" Ta chạy đau bụng, nhị ca ca, ta đau bụng!"

Nàng một bên ồn ào, một bên nhìn lén Tiêu Dịch.

Trong nháy máy đối phương quay người, vội vàng giả bộ dáng đáng thương mảnh mai vô lực.

Tiêu Dịch đi tới, thấy tiểu cô nương lăn lộn trên mặt tuyết.

Hắn ngồi xuống trước mặt nàng, đưa tay sờ sờ bụng nàng," Chỗ nào đau?"

" Chạy nhanh, đau dạ dày...."

" Đau dạ dày, ngươi che tim làm gì? Dạ dày của ngươi nằm trên đó sao?"

Nam Bảo Y ngượng ngùng.

Nàng cũng không phải học y thuật, làm sao biết dạ dày ở đâu.

Nàng thừa dịp Tiêu Dịch nghiên cứu dạ dày cùng tim, đột nhiên ngồi dậy, hướng hắn ném một nắm tuyết.

Nhưng Tiêu Dịch phản ứng quá nhanh.

Bông tuyết còn chưa đụng phải hắn, hắn liền đã tránh đi.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhíu mày nhìn tiểu cô nương ngồi trên mặt tuyết," Ám toán ta?"

Nam Bảo Y tức giận đến lợi hại.

Vành mắt nàng ửng đỏ," Nhị ca ca gõ trán ta, còn chế giễu ta không phải đại cô nương... Ngươi luôn luôn khi dễ ta, chẳng lẽ ta khỏi gì thể làm một chút tiểu kế, ám toán ngươi một chút sao?"

Bông tuyết rơi xuống đầy đầu nàng.

Áo váy đỏ son phấn xoè trên đất tuyết, đẹp như thơ như họa.

Mà nàng ủy khuất như vậy, vành mắt hồng hồng, chóp mũi hồng hồng, miệng nhỏ cũng là hồng hồng.

Tiêu Dịch mềm lòng.

Hắn ngồi quỳ một gối xuống trước mặt nàng, đưa tay sờ sờ đầu nàng.

Hắn ấm giọng nhẹ dỗ dành:" Sắp hết năm, không cho phép khóc nhè. Ca ca cho ngươi khi dễ, hử?"

Ngữ điệu khàn khàn chọc người, khiến Nam Bảo Y nháy mắt liền đỏ mặt.

Nàng xoắn xuýt ngẩng đầu nhìn hắn.(ahr)

Đèn lồng ảm đạm, dung mạo hắn giống như kim tướng ngọc chất, mắt phượng đều là quang hoa ôn nhu, môi mỏng còn liên độ cong cưng chiều, giống như đối đãi tiểu hài tử không hiểu chuyện.

Nàng vội vàng rủ mi mắt xuống.

Nàng nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:" Ngươi thật... Để cho ta khi dễ sao?"

Tiêu Dịch tiện tay vo một nắm tuyết, đặt vào lòng bàn tay nàng.

Hắn mỉm cười:" Tuỳ tiện khi dễ, tuyệt không phản kháng."

Nam Bảo Y lập tức mặt mày hớn hở.

Nàng cầm lấy nắm tuyết, muốn ném về phía mặt Tiêu Dịch, thế nhưng hắn cười đẹp như thế.

Nam Bảo Y rất khó khăn

Thật lâu, nàng nắm nắm tuyết đi, khó chịu đứng lên," Coi như xem ở phân thượng ngươi là huynh trưởng, không khi dễ ngươi..."

Nàng vỗ vỗ tuyết mịn trên váy áo, cắm đầu đi vào Tùng Hạc viện.

Sau lưng truyền đến tiếng Tiêu Dịch:" Nam Kiều Kiều, ta đã cho ngươi cơ hội."

Nam Bảo Y liếc mắt.

Hắn cười lên đẹp như thế, lúc cười lên còn ôn nhu như vậy, quả thực có thể muốn mệnh của nàng, nàng làm sao có ý tứ tiếp tục hạ thủ?

Nàng đi xa một đoạn, lại lặng lẽ quay đầu nhìn quanh.

Cánh màn tuyết rơi, bên người quyền thần đại nhân lại nhiều thêm một thân ảnh.

" Ai vậy?"

Nàng hiếu kỳ không thôi, vụng trộm tới gần, trốn sau một gốc mai nhìn.

Nhìn kỹ, thân ảnh này là của một cô nương, tư thái cao gầy đầy đặn, chính là Liễu Liên Nhi.

Hiển nhiên nàng đã trang điểm tỉ mỉ, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi son phấn gió lạnh thổi tới.

"Đa ta hầu gia mờ một nhà chúng ta đi hí lâu xem kịch, mặc dù ca ca bất hạnh qua đời, nhưng người đều có mệnh, nghĩ tới cũng là do mạng hắn vô phúc.

Từ nay về sau, Liên nhi không có huynh trưởng, thật sự là mệnh như lục bình, thân thế long đong. Liên nhi rất ghen tị Nam ngũ tiểu thư, có thể được hầu gia sủng ái. Nếu là Liên nhi có được một phần vạn sủng ái, tất nhiên sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Đây là canh vịt cẩu kỷ Liên nhi tự mình nấu, hương vị mười phần ngon, không gì thích hợp bằng dùng trong đêm đông, mong hầu gia vui vẻ nhận."

Nam Bảo Y thấy hứng khởi.

Cái Liễu Liên Nhi này, mặc váy trắng, bên tai còn cài một đoá hoa trắng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nàng đang mượn danh huynh muội, thông đồng quyền thần đại nhân.

Ca ca của nàng mới chết ban ngày, ban đêm liền không kịp chờ đợi tìm nam nhân ôm ấp yêu thương, thật sự là lại xuẩn lại hư!

Nàng suy nghĩ, rất muốn nhìn phản ứng của Tiêu Dịch một chút.

Nàng nhớ đêm đó nàng đóng vai thành nữ tặc chui vào Triều Văn viện, hắn lại là sờ lại ôm, còn các loại đùa giỡn nàng, chưa từng thấy nữ nhân, quả thực không nên quá ngả ngớn!

Cách đó không xa, Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.

Vừa mới trêu đùa Nam Kiều Kiều xong, tâm tình của hắn coi như không tệ, không nghĩ tới quay người liền đụng phải loại nữ nhân bẩn thỉu này.

Hắn giọng lười biếng nói:" Ngươi xem đèn lồng của bản hầu, có nhìn có được không?"

Liễu Liên Nhi nhìn lại.

Cái đèn lồng sừng dê này, nhìn rất bình thường, cũng có chút tinh xảo tao nhã, nhìn cũng không ra chỗ đặc biệt.

Nhưng nàng còn là ôn nhu đáp lại:" Đèn lồng của hầu gia, tất nhiên là cực kỳ đẹp đẽ."

Tiêu Dịch mỉm cười:" Vậy ngươi có biết, vì sao bên người bản hầu không có nữ nhân sao?"

Liễu Liên Nhi mờ mịt lắc đầu.

Tiêu Dịch vuốt vuốt đèn lồng, dáng cười dần dần biến thái:" Xương đầu làm khí, đã người làm đèn. Mỹ nhân kiều nộn, không thể cô phụ."

Bốn phía yên tĩnh, gió tuyết gào thét.

Liễu Liên Nhi kinh ngạc nhìn đèn lồng trong tay hắn.

Ánh đèn trắng bệch.(ahr)

Giấy lồng đèn trắng mười phần tinh tế, càng nhìn, càng cảm thấy như là....

Da người chế thành.

"A a a a a!"

Tiếng thét chói tai thê lương đột nhiên vang lên vạch phá bầu trời đêm.

Liễu Liên Nhi ngay cả dù giấy cùng hộp cơm đều không cần, lộn nhào chạy như bay về hướng tiền viện.

" Ách......"

Tiêu Dịch có chút hăng hái cong môi.

Hắn liếc mắt nhìn gốc mai kia, tâm tình không tệ trở về Triều Văn viện.

Hắn cảm thấy mình biểu hiện trước mặt Nam Kiều Kiều, thật sự rất tốt.

Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết hết nữ nhân tạp nham, thể hiện cho nàng thấy hắn thủ thân như ngọc, tâm thanh ngọc khiết.

Hắn là nam nhân tốt biết giữ gìn trinh tiết!

Sau cây mai, Nam Bảo Y run rẩy.

Nàng liếc nhìn bóng lưng Tiêu Dịch, cũng không dám nhìn nhiều đèn lồng trong tay hắn.

Quyền thần đại nhân thiệt sự là đáng sợ!

Sau này tuyệt đối không thể tuỳ tiện đắc tội!

Nàng vuốt ngực một cái, đi tới nhặt dù giấy cùng hộp cơm, tới tiền viện tìm Liễu Liên Nhi.

Liễu Liên Nhi sẽ không vô duyên vô cớ tiếp cận quyền thần đại nhân, tất nhiên là do Nam Yên chỉ điểm.

Nam Yên có thể sai sử Liễu Liên Nhi thông đồng Tiêu Dịch, nàng cũng có thể sai sử Liễu Liên Nhi thông đồng ca ca Nam Cảnh của Nam Yên.

Nghĩ đến, hai ngày nữa Nam Cảnh liền trở về từ trở về.

Kiếp trước Nam Cảnh cao trúng tiến sĩ, đã cưới đích nữ vọng tộc tại Thịnh Kinh, có thể nói xuân phong đắc ý.

Thế nhưng, rõ ràng là Nam gia tốn hao trọng kim đem hắn bồi dưỡng ra, hắn lại không nghĩ tới hồi báo. Đối Nam gia thấy chết không cứu, bỏ đá xuống giếng, bỏ mặc cha ruột chẳng quan tâm, vứt bỏ như giày rách.

Một thế này, nàng tuyệt đối không thể để hắn thấy người sang bắt quàng làm họ, cưới được quý nữ.

,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.