Đã là hoàng hôn.
Ngoài cửa sổ mây đen kéo tới, sắc trời tối xuống, mắt thấy sắp có tuyết rơi.
Dư Vị dẫn theo hai tiểu nha hoàn, châm đèn lồng lụa xanh, theo từng đơn từng đoàn ánh lửa sáng lên, cả gian phòng lại một lần nữa sáng tỏ ấm áp.
Ngoài phòng gió bấc gào thét.
Nam Bảo Y ôm lấy lò sưởi tay sứ men xanh, nhìn chằm chằm sườn mặt của Thẩm Nghị Triều mà xuất thần.
Một lát sau, nàng bỗng nhiên kéo tay áo,ân cần mài mực cho hắn.
Nàng ôn thanh nói:" Thẩm công tử có tài năng kinh thiên động địa, tiểu nữ khâm phục. Nếu công tử am hiểu xem tinh tượng, xem bói nhìn quẻ, không biết có thể giúp tiểu nữ tính toán vận thế Nam gia? Tiểu nữ tất lấy trọng kim đem tặng."
Thẩm Nghị Triều cự tuyệt:" Nhàm chán."
Nam Bảo Y nghẹn họng.
Cũng đúng, con hàng này xuất thân vương công quý tộc, tất nhiên là chướng mắt nàng. ngôn tình sủng
Nàng lười nhác lại tiếp tục mài mực cho hắn.
Nghĩ nghĩ, nàng lại chú ý tới một tờ giấy đi dưới sổ sách.
Chữ nhỏ trên giấy cực kỳ phong nhã:
Đất cằn ngàn dặm, xác đói mênh mang.
Tiềm long tại uyên, thanh vân thẳng thượng.
Lương cầm chọn mộc, bạch y khanh tướng.
Đào hoa sát huyết, hai đời vọng quốc.
Nam Bảo Y nhíu mày.
" Đất cằn ngàn dặm, xác đói mênh mang", nếu như nàng không đoán sai, hẳn là chỉ hạn hán cùng nạn đói năm nay của Thục quận.
Thẩm Nghị Triều ngay cả cái này cũng tính ra?
Nàng không khởi nhìn hắn thêm một lần.
Thiếu niên áo trắng như tuyết, tư thái đoan trang tự tin dưới ánh đèn, chính đang xử lý sổ sách liên quan đến lương thực.
Nhìn hắn bất cận nhân tình, nhưng có lẽ tính được nạn đói Thục quận, không đành lòng để bách tính chết đói, mới chủ động hỗ trợ?
" Tiềm long tại uyên, thanh vân thẳng thượng", là nói quyền thần đại nhân.
" Lương cầm chọn mộc, bạch y khanh tướng." Ước chừng là chỉ Thẩm Nghị Triều.
Chim khôn biết chọn cành mà đậu, hắn lựa chọn đi theo quyền thần đại nhân, mới có khả năng gà chó được lên trời theo.
Khiến người khó hiểu chính là câu nói sau cùng.
" Đào hoa sát huyết, hai đời vọng quốc...."
Nàng vô ý thức than nhẹ lên tiếng.
Thẩm Nghị Triều lãnh đạm nói:" Đây là ta xem tinh tượng đêm giao thừa, vài câu phía trước rất dễ lý giải, chỉ có câu cuối cùng, ngược lại là hiếm lạ". Là " Đào hoa " kiếp, thường chỉ nữ nhân đưa tới tai nạn, căn cứ theo kinh nghiệm của ta, sợ là có yêu cơ hại đời."
Nam Bảo Y trầm mặc.
Chữ " hai đời " quả thực quá chói mắt.
Vì lẽ đó" Đào hoa sát huyết ", hẳn là chỉ nàng?
Nếu dựa theo giải thích của Thẩm Nghị Triều, như vậy nữ nhân họa đời, là nàng....
Nàng có chút khó chịu, buông lò sưởi tày xuống đứng dậy rời đi.
Đi đến hành lang, sắc trời đã triệt để tối đen.
Bông tuyết phiêu diêu giông như lông ngỗng bay đầy trời.
Nàng chỉ mặc váy áo đơn bạc, giày thêu giẫm lên gạch xanh mười phần lạnh buốt.
Từ lúc trùng sinh trở về, nàng chưa bao giờ nghĩ tước tổn thương người vô tội, thậm chí nạn đói Thục quận, cũng ôm thái độ tận lực cứu người.
Nguyện vọng lớn nhất của nàng, là cùng người thân trải qua những ngày tốt lành, là gả cho một nam nhân có quyền thế đỉnh thiên lập địa, làm sao lại trở thành họa thủy đâu?
Bông tuyết bị gió lạnh thổi tới trên mi mắt, có chút thanh lãnh.
Nàng dụi dụi mắt, lại cảm thấy trên thân ấm áp.
Nàng ngẩng đầu lên, chẳng biết quyền thần đại nhân tới từ lúc nào, đem áo khoác lông chồn của hắn trùm lên đầu vai nàng.
" Nhị ca ca..."
Nàng sờ lên áo lông chồn ấm áp, cố gắng gương lên nụ cười ngọt ngào.
Nàng không muốn bị người khác trông thấy bản thân ủy khuất.
Tiêu Dịch cụp mắt nhìn nàng.
Dưới mái hiên gió thổi chập chờn, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng.
Vành mắt hồng hồng, rõ ràng là bị ủy khuất đến sắp khóc lên, nhưng lại cố gắng để cho mình nhìn yêu kiều lại ngọt ngào.
Ở trước mặt hắn, cần phải ngụy trang sao?
Hắn đưa tàu vuốt vuốt chóp mũi nàng," Đừng đem bản thân nghĩ thành yêu cơ họa nước."
Tiểu cô nương từng nhiều lần trước mặt hắn nhắc tới giấc mộng kiếp trước.
Nếu như nhất phải tìm tới người phù hợp với quẻ bói, như vậy nhất định là nàng.
Nam Bảo Y cúi đầu loay hoay lông chồn, thấp giọng nói:" Ta cũng không muốn nghĩ nhiều, nhưng..."
Tiêu Dịch cúi người, ôn nhu nâng lên khuôn mặt nhỏ của nàng," Nam Kiều Kiều, sao có thể trở hành yêu cơ hại nước?"
Nam Bảo Y chống lại ánh mắt của hắn.
Quyền thần đại nhân, là đang an ủi nàng sao?
Tiêu Dịch chững chạc đàng hoàng:" Yêu cơ hại nước, đầu tiên phải có mỹ mạo cùng tư thái! Người nhìn ngươi, dung mạo cũng miễn cưỡng có thể nhìn, nhưng tư thái thì còn kém xa. Phía trước cùng phái sau cơ hồ cũng không có gì khác biệt, ngây thơ như vậy, có thể câu dẫn được ai?"
Nam Bảo Y:"....."
Ta cảm ơn ngươi an ủi nha!
Ta cảm ơn cả nhà ngươi an ủi nha!
Ưu thường vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn tức giận ngập tràn.
Nàng không cam lòng, cúi đầu nhìn lồng ngực mình.
Cũng không tính là rất phẳng a!
Rất muốn đánh cho hắn một trận!
Bất quá nghĩ lại, kiếp trước nàng bị Nam Yên hủy dung, hơn nữa chỉ là một tiểu cung nữ thấp hèn. Sau khi Tiêu Dịch xuất chinh, lại thêm thảm chết trong hầm băng.
Chết cũng đã chết rồi, nàng làm thế nào hại nước hại dân?
Thẩm Nghị Triều cái gà mờ kia, quẻ văn cũng không giải thích đúng, quả nhiên vẫn là nhanh đèn không đủ!
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng không còn buồn rầu, vênh mặt trừng mắt nhìn Tiêu Dịch:" Sớm muộn ta cũng sẽ có tư thái, chính là loại rất thướt tha, rất yểu điệu!"
" Kiều Kiều thật có chí khí."
Tiêu Dịch mỉm cười khích lệ.
Vừa vặn Dư Vị tới thỉnh, nói là bữa tối đã chuẩn bị thỏa đáng.
Tuyết đêm bay lả tả.
Nam Bảo Y mang theo áo khoác lông chồn rộng rãi, dáng đi ưu nhã đi qua hành lang sơn hồng, trâm cài tóc linh đinh, tiếng ngọc bội đinh đang.
Nàng hiếu kỳ nói:" Nhị ca ca, nếu như ta thật sự là yêu cơ, ngươi còn có thể sủng ái ta sao?"
" Nam Kiều Kiều vĩnh viễn không có khả năng trở thành họa thủy."
" Vì sao?"
Đêm đông dài vô biên, đèn đuốc rực rỡ.
Thiếu niên chắp tay, dáng tươi cười thoải mái mà ôn nhu:" Bởi vì ca ca sẽ giúp ngươi dẹp loạn thiên hạ a."
Giống như mũi tên bắn trúng trái tim.
Trong lồng ngực Nam Bảo Y lan tràn cảm giác kỳ quái, mặt đỏ tai nóng hồi lâu.
.....
Đêm dần khuya.
Bên trong phòng ngủ đốt lò sưởi, đèn đuốc sáng rực.
Hà Diệp cẩn thận trải giường chiếu, thỉnh thoảng lại nhìn cửa sổ một chút.
Tiểu thư nhà nàng từ lúc trở về từ Triều Văn viện, thay đồ ngủ xong, liền bưng khuôn mặt nhỏ ghé vào bên cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ nhìn bông tuyết rơi mà cười ngây ngô, nhìn chính là bộ dáng si ngốc.(ahr)
Nàng đem bình nước nóng để vào chăn, lại tháo trướng màn, gọi:" Tiểu thư, canh giờ đã muộn, nên đi ngủ."
Tiểu thư giống như không nghe thấy, vẫn cong mặt mày cười.
Bông tuyết lạnh buốt rơi vào khuôn mặt, cũng không thấy lạnh.
Nàng đành phải cao giọng:" Tiểu thư, đêm nay ngài còn có muốn đi ngủ hay không? Đến mai trong phủ lại có khách nhân tới chúc tết đó!"
Gọi xong, lại chú ý tới Nam Bảo Y tóc thả tản mạn đến thắt lưng, nổi bật lên cái eo nhỏ không bằng một nắm.
Áo ngủ hơi mở, lộ ra cái cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh, tại hướng xuống, đường cong có chú chập trùng, đã bắt đầu có dáng vẻ yểu điệu thiếu nữ.
Cô nương tuổi đậu khấu, giống như liễu non ngày xuân, tại thời điểm cuối đông đầu xuân lặng lẽ trổ cành, dần chút đi vẻ ngây thơ con nít.
" Hà Diệp ", Nam Bảo Y mặt mày cong cong," Ta vừa mới dùng bữa tối cùng nhị ca ca, cũng đã hơi nhớ nhung hắn. Cũng không biết là vì sao, mỗi lần nhớ tới hắn, liền có chút tim nhanh mặt đỏ. Ài, có lẽ hắn lại khiến ta ngã bệnh."
Hà Diệp lắc đầu.
Tiểu thư nhà mình càng phát ra ngu dại, cũng không biết đang nói sảng cái gì.