C215: Dã nam nhân của Nam Kiều Kiều.
Lúc xuyên qua hành lang, thật vừa đúng lúc đụng phải Trình Đức Ngữ cùng Nam Yên tại góc rẽ.
Trình Đức Ngữ thần sắc không vui:" Rõ ràng ta đã căn dặn ngươi, phải mang Nam Bảo Y tới dự tiệc, vì sao ngươi không nghe?"
Nam Yên cắn cánh môi, trong mắt đều là hận ý.
Tối nay nàng có thể đi ra, đã rất tốt.
Bởi vì đang phải chịu tang mẫu thân mất, Trình Diệp Nhu không cho phép nàng ra ngoài, nói chi tới là tham gian yến hội, nói là người khác sẽ mắng Nam gia giáo dưỡng không tốt, nhất định nàng phải ở trong phủ giữ đạo hiếu.
Nàng là vụng trộm leo tường, liều mạng mới chạy tới dự tiệc.
Đồ trang sức của nàng đều bị Liễu Liên Nhi cuốn đi. Vòng tay ngọc, vòng cổ vàng, trâm cài tóc bảo thạch tối nay nàng đeo đều là để nha hoàn cầm bạc vụn tới hiệu cầm đồ mượn.
Thế nhưng, cũng bởi vì nàng không có gọi Nam Bảo Y tới tham gia dạ yến, Trình Đức Ngữ liền nổi giận nàng...
Vị hôn thê của hắn, rõ ràng là Nam Yên nàng!
Nàng nước mắt như mưa," Trình ca ca, ta mời ba mời năm lần, nhưng Nam Bảo Y không chịu tới. Nàng nói ngươi trong ngoài không đồng nhất, là ngụy quân tử không có bản lĩnh, không xứng mời nàng tới tham gia dạ yến. Ta hết lời ngon ngọt, cũng không thể thuyết phục nàng tới... Trình ca ca, ta thật sự không có cách nào..."
Trình Đức Ngữ thật sự rất thất vọng.
Hắn cố ý căn dặn Nam Yên, nhất định phải mang theo Nam Bảo Y tới tham gia dạ yến.
Mấy ngày không gặp, chẳng biết tại sao, hắn lại có chút tưởng niệm cô nương toàn thân hơi tiền kia.
Hắn nhéo nhéo mi tâm, trầm giọng nói:" Hôm nay Tiết đô đốc thiết yến, mời tất cả nhân vật có mặt mũi trong Cẩm Quan thành. Chờ lúc nữa khai yến ngươi đừng có khiến ta phải mất mặt, có nghe thấy không?"
Nam Yên nhu thuận gật đầu.
Trình Đức Ngữ phân phó:" Ngươi tới bên nữ quyến bên kia, nhớ rõ tuyệt đối không được đắc tội với đại tiểu thư Tiết gia, cùng nàng giữ gìn mối quan hệ."
" Trình ca ca yên tâm, ta nhất định cùng nàng trở thành tỷ muội tốt."
Sau khi Nam Yên đi, Trình Đức Ngữ chuyển qua chỗ ngoặt...
Nhìn thấy Nam Bảo Y.
Hắn nhíu mày, thiếu nữ này, như có chút quen mắt...
Nam Bảo Y cong môi giễu cợt.
Lúc trước nàng là vị hôn thê của Trình Đức Ngữ, không thấy hắn biểu thị gì, bây giờ từ hôn lại luôn đuổi theo xum xoe, còn căn dặn Nam Yên mang nàng tới dự tiệc, cũng không chê bị chế giễu.
Nàng thái độ lãnh đạm, ngay cả lễ cũng chẳng muốn làm, trực tiếp lắc người đi qua.
" Đứng lại."
Trình Đức Ngữ lên tiếng.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt mày của nàng," Ngươi là ai?"
Dương Liễu thay nàng trả lời:" Tiểu thư nhà ta là lão bản Ngọc Lâu Xuân, Hàn Yên Lương."
" Hàn Yên Lương?" Trình Đức Ngữ cười lạnh," Ta cũng từng thấy bóng dáng của Hàn Yên Lương qua tấm bình phong. Nàng tư thái cao gầy đầy đặn, tuyệt không phải loại dáng vẻ bẹp bẹp như ngươi. Ngươi là ai?"
Nam Bảo Y:"....."
Cái gì gọi là dáng vẻ bẹp bẹp?
Nàng chỗ nào bẹp?
Coi như nàng đánh không lại vẻ yểu điệu vũ mị của Hàn Yên Lương, cũng không bị đánh giá là bẹp nha!
Huống chi nàng mới mười ba tuổi, nàng còn lớn nữa!
Đáng ghét!
Nàng trầm giọng:" Chó ngoan không cản đường, cút."
Trình Đức Ngữ nhíu chặt lông mày.
Giọng nói này...
Không đợi hắn nghĩ lại, một tên nô bộc chạy tới, cung kính nói:" Trình công tử, nam quyến bên kia đang đàm luận thì từ ca phú, mọi người tôn sùng ngài là người làm tốt nhất, mời ngài đi qua làm một bài."
Trình Đức Ngữ ngưng mắt liếc nhìn nhìn Nam Bảo Y một cái, mới theo nô bộc kia rời đi.
Nam Bảo Y nhẹ nhõm vuốt ngực một cái, không chờ nàng thở phào, một kiện áo khoác đen đã che nàng lại từ đầu tới chân.
" Ngô...."
Nàng luống cuống, đang muốn đưa tay đẩy ra, cả người lại bị nâng lên.
Dương Liễu đang muốn rút kiếm ra đuổi theo, Thập Khổ mặt không thay đổi ngăn nàng lại:" Cô nương muốn sống hay là muốn chết?"
Tiêu Dịch bế Nam Bảo Y, trầm mặt bước vào đình nghỉ.
Hắn đem Nam Bảo Y nhét vào giường êm, nhìn chằm chằm vào áo ngắn mỏng như cánh ve của nàng, mi tâm hung hăng nhảy lên mấy lần.
Hắn đang lúc đi dạo, đột nhiên nhìn thấy nha đầu này thiên kiều bá mị xuất hiện.
Mặc đồ không ra thể thống gì thì cũng thôi đi, bên trên xương quai xanh còn có cái đồ chơi gì đây?
Đấu môi đỏ, ai?!
Nam Bảo Y cố gắng xốc áo khoác lên, ngẩn đầu liền đối mặt với Tiêu Dịch đang vẻ mặt âm trầm.
Vẻ mặt của hắn đáng sợ như vậy, giống như muốn hắn nàng vậy.
Nàng ngượng ngùng giơ tay nhỏ," Nhị, nhị ca ca, là ta nha, muội muội tốt của ngươi, Kiều Kiều..."
Tiêu Dịch khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cúi người đem nàng nhấn trên giường.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa ra ấn ký môi đỏ," Ai hôn?"
Nam Bảo Y thành thật trả lời:" Ta tự vẽ."
Tiêu Dịch trầm giọng:" Ta không tin."
Trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh:
Cái dã nam nhân nào đó, đầu tiên là hôn môi Nam Kiều Kiều, sau khi dính son môi của nàng, lại cố ý hôn lên xương quai xanh.
Hắn tận lực lưu lại ấn ký môi đỏ này, chính là hướng Tiêu Dịch hắn tuyên chiến, tuyên cáo quyền chiếm hữu Nam Kiều Kiều!
Dã nam nhân tâm cơ khó lường, công tâm kế cũng rất cay độc!
Nam Kiều Kiều đẩy hắn ra," Thật sự là do chính ta tự vẽ! Ngươi không mang ta tới tham gia dạ yến, ta không thể làm gì khác hơn là xin Hàn Yên Lương giúp đỡ, vừa vặn nàng có thiếp mời, bởi vậy ta mới lấy danh nghĩa của nàng tới tham gia dạ yến. Nàng thích nhất là vẽ hoa văn trên da, ta vẽ môi đỏ cũng là vì bắt chước theo nàng."
Tiêu Dịch nửa tin nửa ngờ.
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, lấy ra một hộp son, vén ống tay áo lên, lại vẽ một cái trên cánh tay mình.
Nàng nghiêng đầu dò xét:" Xem, có phải rất giống không?"
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Mặc dù rất giống, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng hắn nghĩ tới kia.
Cũng có thể Nam Kiều Kiều muốn chân đứng hai thuyền, bởi vậy ở trước mặt hắn, đủ kiểu che lấp cho nam nhân kia...
Nam Bảo Y thấy hắn vẫn không tin, thế nên bôi thêm son lên môi, kéo tay của hắn, cẩn thận hôn lên mu bàn tay của hắn một cái.
Nàng nghiêm mặt nói:" Nhị ca ca ngươi xem, ấn ký hôn lên, cùng vẽ ra là hoàn toàn khác nhau đúng không? Cái này, ngươi đã chịu tin ta chưa?"
Tiêu Dịch nhíu mày.
Hắn nhìn chằm chằm vết đỏ trên mu bàn tay, khoé môi không khỏi cong lên.
Cái dấu hôn này, giống như anh đào xinh đẹp...
Cùng vẽ lên, xác thực khác biệt.(ahr)
Hắn không chút biến sắc, thản nhiên nói:" Dù vậy, ngươi không nên ăn mặc thành dạng này. Loại y phục này, mặc ở trước mặt ta cũng một chút thì cũng thôi đi, sao lại có thể mặc ra ngoài?"
Nam Bảo Y kiên nhẫn giải thích:" Nhưng đây là phong cách của Hàn Yên Lương nha! Huống chi ta mang theo mạng che mặt, người khác không biết là ta."
Giải thích xong, nàng bỗng nhiên ngẩn người.
Không đúng rồi, tại sao nàng lại phải giải thích với quyền thần đại nhân những cái này?
Mà lại cái gì gọi là," Loại y phúc này, mặc ở trước mặt ta một chút thì cũng thôi đi "?
Không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Dịch hỏi:" Ngươi tới đây làm gì?"
Nam Bảo Y vỗ đầu một cái:" Suýt nữa đem chính sự quên mất!"
Nàng đem chuyện cầu Kiều Mã nói ra, trong giọng điệu mười phần kiêu ngạo:" Bây giờ ta cũng là người có khả năng giúp đỡ nhị ca ca, ta không kéo chân ngươi nữa nha!"
Tiêu Dịch nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, không khỏi cười khẽ.
Hắn đưa tay vuốt vuốt chóp mũi của nàng," Lần này là ngươi may mắn, không cho phép có lần sau nữa."
Hắn là không nỡ để Nam Kiều Kiều mạo hiểm.
" Lần sau, đó là chuyện sau này." Nam Bảo Y vui vẻ," Nhị ca ca, trận ác chiến dạ yến này, ta muốn bồi ngươi đánh!"
Tiêu Dịch nhìn chăm chú lên nàng, trong mắt đều như có ánh sao trời.
Một lát, hắn ôn nhu mà trầm thấp nói một tiếng" Được".
C216: Nam Kiều Kiều mới mấy tuổi, hắn có thể làm cái gì?
Lúc đi ra ngoài mái hiên, Nam Bảo Y nhắc nhở:" Nhị ca ca, đấu son trên mu bàn tay ngươi còn chưa lau đi."
Tiêu Dịch liếc mắt.
Đấu son tiểu cô nương lưu lại, hắn làm sao lỡ lau đi?
Ngay cả rửa tay hắn cũng không nguyện ý.
Hắn mặt không đổi sắc nói:" Ngươi cũng biết ca ca tài mạo song tuyệt, luôn có cô nương yêu thích. Giữ lại dấu son môi, cũng để các nàng biết, ca ca là người đã có chủ, để các nàng biết khó mà lui."
Nam Bảo Y tán thành gật đầu, lại lập tức ngẩn người.
Đạo lý này cũng đúng, chỉ là luôn cảm thấy có chỗ nào quái lạ...
Hai người đi tới hành lang, Dương Liễu sắp khóc tới nơi.
Nàng nhào lên, thấy Nam Bảo Y không ca việc gì, mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng nói:" Quả nhiên chủ tử lo lắng không phải không có đạo lý, ngài vừa mới tới biệt trang, liền đã bị mặt người dạ thú lôi vào mái hiên.... Nam tiểu thư, cái cầm thú này đã làm gì ngài?"
Thái dương Tiêu Dịch thình thịch nhảy loạn.
Ai là cầm thú?
Nam Kiều Kiều mới mấy tuổi, hắn có thể làm cái gì?
Huống chi bọn hắn mới vào mái hiên không tới một khắc đồng hồ, thời gian ngắn như vậy...
Hắn trầm mặt," Bản hầu là huynh trưởng của nàng."
" Huynh trưởng?!" Dương Liễu chấn kinh," Vậy còn không bằng cầm thú a!"
Tiêu Dịch:"...."
Tiểu tỳ bên trong hí lâu, có phải đều có năng lực tưởng tượng không phải bình thường?
Nam Bảo Y nín cười, ấm giọng giới thiệu Tiêu Dịch cho Dương Liễu.
Thời điểm đi tới Hoạ Lâu, Nam Bảo Y nhìn thấy không ít cô nương đối quyền thần đại nhân liếc mắt ra hiệu, mặt mày ẩn tình.
Thậm chí có phá lệ lớn gan, không chút cố kỵ hướng quyền thần đại nhân đưa tặng khăn thêu cùng hầu bao.
Nàng thấy thú vị, không khỏi cong lên mặt mày.
Tiêu Dịch liếc nàng một cái, bỗng nhiên nắm lấy eo của nàng.
Hắn đùa cợt nói:" Cô phụ tâm ý của các vị, chỉ là bản hầu càng thích cô nương thận trọng, tỉ như vị này..."
Thân thể Nam Bảo Y triệt để cứng đờ.
Nhị ca ca đây là lấy nàng ra làm bia đỡ đạn?
Những cô nương kia hai mắt nhìn nhau.
Các nàng tỉ mỉ quan sát Nam Bảo Y từ đầu tới chân, nàng ăn mặc cùng trang điểm, cùng cái từ " thận trọng " này đều không có nửa điểm liên quan.
Nhưng mà rõ ràng Tĩnh Tây hầu không tiếp nhận lấy lòng, các nàng đành phải hậm hực rời đi.
Nam Bảo Y ngẩng đầu lên, có chút đắc chí," Nhị ca ca, ngươi vốn không chịu dẫn ta đi, nhìn xem, cái này không phải là lúc để ta tới phát huy tác dụng sao?"
Tiêu Dịch giúp nàng chỉnh lại tóc, cười như không cười khích lệ:" Kiều Kiều lợi hại nhất."
Lúc sắp đi tới Hoạ Lâu, một tên nam nhân mặc đồ phó tướng đột nhiên đi tới.
Hắn hướng Tiêu Dịch ôm quyền:" Tiêu hầu gia, Tiết đô đốc cho mời."
Thần sắc Nam Bảo Y hơi rét.
Trấn Tây đại đô đốc Tiết Định Uy, lúc còn trẻ quét ngang năm cửa, từ tiểu tốt mà gắng dượng ngồi lên bảo tọa đô đốc. Mặc dù những năm nay giấu tài, nhưng đúng là người có bản lĩnh thật sự.
Nhưng cũng là tặc tử ngấp nghé phú quý nhà nàng!
Nàng mong đợi nhìn về phía Tiêu Dịch, bởi vì nàng muốn nhìn xem Tiết đô đốc là người như thế nào.
Cái hầu gia trẻ tuổi tuấn mỹ này hướng nàng vươn tay, " Đi với bản hầu?"
Nam Bảo Y dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, trịnh trọng đem bàn tay nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn.
Nàng kiêu ngạo:" Tiếp nhận lời mời của ngươi!"
Lòng bàn tay Tiêu Dịch, trầm ổn hữu lực, mang lại cho nàng cảm giác an toàn không gì sánh kịp.
Chỉ cần đi cùng nhị ca ca, đừng nói đi gặp Tiết đô đốc, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, nhà cũng không chút sợ hãi.
Ý nghĩ của Tiêu Dịch cùng nàng khác nhau quá nhiều.
Tiểu cô nương sống lâu nơi khuê phòng, mang nàng ra ngoài gặp mấy nhân vật, có lợi cho nàng trưởng thành.
Mặc dù hắn nuôi nổi chim hoàng yến, nhưng rõ ràng Nam Kiều Kiều không có ý định làm chim hoàng yến.
Nàng muốn có thể làm chó cắn người.
Nam Bảo Y hắt hơi một cái.
Luôn cảm thấy phía sau có người đang mắng mình...
Tiết Định Uy ngồi trong buồng lò sưởi, triệu kiến Tiêu Dịch.
Buồng lò sưởi này bày biện ung dung đại khí, mặt sàn phủ thảm lông thú, nhìn mười phần ấm áp mềm mại.
Phía sau bức rèm che đặt một chiếc ghế dựa rộng, trên ghế treo bộ lông bạch hổ, nam nhân trung niên ngạo mạn ngồi trên, cũng không lưng hùm vai gấu giống như tưởng tượng của Nam Bảo Y, ngược lại nho sam áo vải, tuấn nhã không màng danh lợi.
Hắn nghiêng nghiêng cầm tẩu thuốc, khói mù lượn lờ, mắt nửa khép, khiến người không rõ tâm tình của hắn.
Bên cạnh lại có một tấm bình phong phỉ thuý. Đằng sau đặt một chiếc ghế quý phi, ẩn ẩn tựa hồ như có một mỹ nhân đang ngủ.
Nam Bảo Y không tiện nhìn lại, chỉ phúc thân hành lễ.
Sau khi ngồi xuống, tỳ nữ bưng trà nóng cùng bánh ngọt tới.
Tiêu Dịch đem bánh ngọt đẩy tới bên nàng," Đại đô đốc mời Tiêu mỗ tới đây, không biết có chuyện gì?"
Tiết Định Uy phun ra một vòng khói thuốc, giọng hoà ái:" Các ngươi là người tuổi trẻ, nói chuyện đều đi thẳng vào vấn đề như vậy sao?"
Hắn cười chuyển hướng Nam Bảo Y," Vị cô nương này, chính là lão bản Ngọc Lâu Xuân, Hàn Yên Lương?"
Nam Bảo Y đang vén khăn che mặt lên ăn bánh ngọt, nghe vậy đứng dậy qua loa cúi chào một lễ.
Tiết Định Uy hít một hơi thuốc, bình luận:" Lúc trước Ngọc Lâu Xuân hí kịch đều rất không tệ, làm sao bắt đầu từ năm trước, liền đổi phong cách? Hát đều là thứ gì đâu, cực kỳ ngu xuẩn. Nếu ta biết người biên kịch là ai, nhất định phải bắt tới, đánh ba mươi trượng."
Nam Bảo Y:"...."
Nàng viết kịch, đắc tội hắn?
Nàng ngồi xuống, âm thầm liếc mắt, tiếp tục ăn bánh ngọt.
Tiết Định Uy loay hoay tẩu thuốc, ôn thanh nói:" Hàn lão bản nhìn tuổi không lớn lắm, sợ mới mười ba tuổi?"
Nam Bảo Y nhíu mày.
Lão hồ ly này ánh mắt thật tinh, nàng mà theo mạng che mặt, hắn vẫn có thể nhìn ra được tuổi của nàng...
Không đợi nàng trả lời, Tiết Định Uy cười nói:" Tối nay Tĩnh Tây hầu mang theo mỹ nữ đi dạo, thật là một đoạn giai thoại. Chỉ tiếc, nếu bàn về hôn sự, Hàn lão bản có chút nhỏ tuổi."
Nam Bảo Y dựng thẳng lỗ tai.
Cái Tiết đại đô đốc này, chẳng lẽ muốn dắt dây tơ hồng cho nhị ca ca?
Quả nhiên, Tiết Định Uy nói tiếp:" Nữ nhi nhà ta, năm nay mười lăm, chính là tuổi có thể xuất giá. Thuở nhỏ học tập cầm kỳ thư họa, khiêu vũ cũng rất giỏi, nếu Tĩnh Tây hầu nguyện ý... Ngươi ta kết làm một nhà, cả toà Thục quận, đều là vật trong tay hai ta, chẳng phải tất cả đều vui vẻ?"
Nam Bảo Y nhặt một khối bánh ngọt, quên ăn.(ahr)
Cái Tiết đô đốc này cũng thật hào phóng, vậy mà đem nữ nhi ra để lôi kéo nhị ca ca.
Cũng không biết vị Tiết tiểu thư kia dung mạo thế nào?
Nhị ca ca có cưới nàng hay không?
Tiêu Dịch chậm rãi ung dung vuốt nắp trà.
Dưới gối Tiết Định Uy có hai tử một nữ.
Hai đứa nhi tử đều là tầm thường, không đủ năng lực giữ vững giang Sơn nửa đời hắn tạo dựng.
Tiết Định Uy muốn để nhận hắn làm con rể, bất quá là giúp hai đứa nhi tử tiêu dịch địch nhân tiềm ẩn, lợi dụng hắn giúp nhi tử vững chắc địa vị.
Tiêu Dịch cười một tiếng.
Hắn buông chén trà xuống, cách bàn nắm chặt tay Nam Bảo Y.
Hắn nhéo nhéo tay nhỏ trắng nõn mềm mại kia," Như đô đốc thấy, trong lòng bản hầu, đã có lương nhân, ngược lại không tiện ủy khuất Tiết tiểu thư làm thiếp."
Tiết Định Uy cười hai tiếng, cũng không so đo:" Thiếu niên phong lưu."
Hắn lại nói:" Nghe nói Tĩnh Tây hầu có một vị muội muội, rất được ngươi sủng ái. Vừa vặn lão nhị nhà ta, gần đây đang tính chuyện hôn sự. Nếu hai người bọn họ có thể thành đôi, cũng coi như là duyên phận, ngươi thấy đúng không?"
C317: Tuổi đã cao, làm cái gì thâm tình nha.
Đây là Tiết Định Uy quyết tâm muốn mượn thông gia, đem nhị ca ca cột lên thuyền của hắn.
Nàng vô ý thức nhìn về phía Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch nắm vuốt tay của nàng, khoé môi gương lên, ngữ điệu lạnh nhạt:" Kiều Kiều là tiểu muội trong nhà, nhân duyên đại sự, không thể đùa bỡn."
" Chẳng lẽ nhi tử Tiết Định Uy ta lại không thể xứng với một nữ thương hộ?"
Nam Bảo Y nhanh chóng tính toán trong lòng.
Tiết Định Uy là Trấn Tây đại đô đốc, quan vị nhất phẩm, còn nắm giữ binh quyền.
Đích thứ tử của hắn, đương nhiên mạnh hơn nhiều so với Trình Đức Ngữ.
Nhưng nếu như gả tới Tiết gia, là phản bội những cực khổ kiếp trước, phản bội nhị ca ca!
Nàng tuyệt đối sẽ không gả tới Tiết gia.
Tiêu Dịch từ đầu tới cuối nhìn chăm chú lên nét mặt biến ảo của nàng.
Sau khi thấy ánh mắt quyết tuyệt kia của tiểu cô nương, hắn ấm giọng:" Kiều Kiều nhà ta, tâm cao khí ngạo, muốn gả cho nam nhân tốt nhất thế gian, quyền cao chức trọng, tài mạo song tuyệt. Một đời một thế, một đôi nhân."
Câu nói vừa rơi xuống, cả buồng lò sưởi yên tĩnh thật lâu.
Tiết Định Uy buông tẩu thuốc xuống, vỗ tay cười to:" Thật hay cho một cái một đời một thế một đôi! Đáng tiếc thế đạo gian khổ, mấy cái nguyện vọng này, cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi. Nếu Tĩnh Tây hầu không có ý cùng Tiết gia kết thân, vậy ta làm trưởng bối cũng không thể bắt buộc. Mặt khác, ta cũng phải khuyên bảo Tĩnh Tây hầu một câu, lúc tuổi còn trẻ bò quá cao, chưa chắc là chuyện tốt, ngươi cẩn thận chút, nếu không, mùi vị rơi từ trên mây xuống vũng bùn, cũng không phải dễ chịu a!"
Ý uy hiếp, lộ rõ trên mặt.
Tiêu Dịch đứng dậy, thản nhiên thở dài," Đa tạ đô đốc dạy bảo."
Hắn nắm tay Nam Bảo Y, rời đi buồng lò sưởi.
Hai người đi tới hướng Hoạ Lâu.
Tiêu Dịch hỏi sẽ:" Kiều Kiều thấy Tiết Định Uy như thế nào?"
Nam Bảo Y nghĩ nghĩ, trả lời:" Nhìn bình dị gần gũi, trên thực tế lại không rõ sâu cạn, là một nam nhân có bản lĩnh. Chỉ là ta không rõ, hắn nắm trong tay năm mươi vạn quân Cẩm Quan thành, vì sao còn có thể kiêng kị nhị ca ca?"
" Hắn già rồi." Tiêu Dịch hững hờ," Lúc trước tiến đánh Dạ Lang quốc vốn là hắn tự mình mang bình xuất chinh, nhưng hắn không dám. Hắn già, hắn sợ mình chết trận sa trường, mất đi nửa giang sơn tạo dựng nửa đời, vì vậy đem lệnh xuất chinh giao cho Tư Đồ Lẫm."
Nam Bảo Y giật mình.
Trong đầu nàng hiện ra mỹ nhân ngủ say sau tấm bình phong phỉ thuý, không khỏi hỏi:" Đúng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy sau tấm bình phong trong buồng sưởi..."
Tiêu Dịch đưa ngón tay trỏ ra, nhẹ nhàng chống lại trước môi nàng.
" Xuỵt." Hắn cười khẽ," Rồng có vảy ngược, người chạm chỉ có chết. Mỹ nhân ngủ sau tấm bình phong kia, là nguyên do Tiết Định Uy già nua. Tầm quan trọng giống như Kiều Kiều với bản hầu."
Nam Bảo Y nghe được như lọt vào trong sương mù.
Không thể nghi ngờ, vị mỹ nhân ngủ kia, là người rất quan trọng của Tiết Định Uy.
Tuổi đã cao, làm cái gì thâm tình nha!
Tiêu Dịch nhìn nàng bước chân nhẹ nhàng đi lên phía trước.
Hắn nghiêng đầu, hững hờ liếm ngón trỏ một cái.
Bởi vì chạm qua cánh môi Nam Kiều Kiều, vì lẽ đó nhiễm lên hương hoa sen...
Ngọt vô cùng.
Họa Lâu đèn đuốc sáng trưng, đại sảnh rộng lớn có thẻ chứa mấy trăm người, hai bên bày bàn thấp, mặt đất gạch sáng bóng đến có thể soi gương, bạc nến bình phong, mỹ nhân như hoa.
Loại hình thức yến hội này, lật phải thoát giày tiến vào.
Nam Bảo Y thay một đôi giày thêu tinh xảo lung linh, dùng vạt váy xoã tung như đám mây che đi tất chân, theo Tiêu Dịch ngồi xuống.
Đám người trong sảnh không khỏi nhìn tươi hai người.
Tĩnh Tây hầu tiếng tăm lừng lẫy khắp Thục quận, mang áo khoác đen, tất nhiên là thiếu niên anh tài, tuấn mỹ lỗi lạc, bên trong thần sắc lộ ra hững hờ tự phụ. Lúc cúi đầu nhìn về phía cô nương bên người, cảm xúc trong mắt đều là mềm mại.
Cô nương kia mặc dù che mặt, nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt phượng hồn xiêu phách lạc, phong nhã tận xương, cử chỉ đều là yêu kiều, ngoan ngoãn ngồi quỳ bên Tĩnh Tây hầu, phá lệ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.
Nhìn người này, vậy mà thấy phá lệ đăng đối.
Trong sảnh không khỏi bắt đầu nổi lên tiếng nghị luận:
" Không nghe nói Tĩnh Tây hầu đã lập thành hôn ước, vị cô nương này là ai?"
" Nghe nói là lão bản Ngọc Lâu Xuân."
" Làm sao thương hộ nữ cũng có trong danh sách mời?"
" Các ngươi còn không biết? Ngọc Lâu Xuân làm Bách Hiểu Sinh mua bán tin tức, còn nhận việc ám sát, đã phát triển thành thế lực một phương của Cẩm Quan thành, muốn thiếp mời, tất nhiên đơn giản!"
Đang nghị luận, bên ngoài truyền tới tiếng cười đùa.
Nam Bảo Y nhìn lại.
Chúng tinh phủng nguyệt, không ít quý nữ quan gia vây quanh một thiếu nữ chậm rãi đi tới.
Thiếu nữ kia da trắng nõn nà, so với Châu Châu càng thêm đầy đặn mượt mà. Mặc dù mỹ mạo, nhưng tư thái mười phần kiêu căng, loại trường hợp này vậy mà mang giày đi vào.
Lường trước, có lẽ là đại tiểu thư Tiết gia, Tiết Mị.
Cô nương đi bên trái nàng, dáng tươi cười ngọt ngào, cũng không ai khác chính là Nam Yên.
Ngắn ngủi thời gian, vậy mà nàng đã tạo quan hệ tốt cùng Tiết Mị, thủ đoạn giao thiệp thật lợi hại.
Cô nương đi bên phải Tiết Mị, thanh tú đơn bạc, nhìn có hai phần quen thuở.
Tiêu Dịch nhắc nhở:" Nàng là chi nữ của tham quân, Hạ Dục."
Nam Bảo Y lập tức nhớ lại.
Hạ gia Cẩm Quan thành, còn có một thân thích xa đảm nhiệm chức tham quân trong quân đội.
Bởi vì tham quân chức quan không thấp, lại là quan viên dưới trướng Tiết đô đốc, vì lẽ đó mặc dù kiếp trước Hạ gia phú quý, nhưng Tiết gia cùng Trình gia cũng không động tới.
Chị nữ tham quân Hạ Dục, lấy thông minh nổi tiếng.
Nàng đột nhiên nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Dịch," Nhị ca ca, ngươi làm sao lại nhận biết nàng?"
Tiêu Dịch uống hớp trà.
Tiểu cô nương hỏi câu này, giống như đang ghen.
Hắn giải thích:" Chân dung nhà quyền quý Thục quận, ta đều đã xem qua."
" Nha..."
Nam Bảo Y rũ mắt xuống, không biết sao liền rất an tâm.
Nàng thấy trên bàn có nước ngô, đang muốn rót cho Tiêu Dịch một chén, trước mặt lại xuất hiện một bóng người.
Tiết Mị ở trên cao nhìn xuống, nghiêm túc dò xét Tiêu Dịch," Cha ta nói, muốn tìm cho ta một vị phu quân. Chắc hẳn ngươi chính là Tĩnh Tây hầu? Túi da cũng không tệ, cũng không biết phẩm hạnh thế nào."
Nam Bảo Y nhíu mày.
Cô nương này nói chuyện thật lỗ mãng, nhị ca ca cũng đã cự tuyệt thông gia, nàng còn chạy tới chọn ba lấy bốn....
Nàng đang trong lòng nhắc tới, Tiết Mị lại đánh giá tới nàng.
Tiết Mị nghiêm mặt nói:" Trước đám đông, còn mang theo kỹ, mặc dù truyền đi là nam tử phong lưu, nhưng cuối cùng cũng không ra thể thống gì. Tĩnh Tây hầu, ngươi muốn cưới ta, liền làm được giác ngộ chuyên sủng phòng. Loại chuyện theo kỹ đi dạo này, không cho phép lặp lại."
Nàng nói xong, cũng không đợi Tiêu Dịch tỏ thái độ, kiêu căng về vị trí ngồi.
Khuôn mặt dưới khăn che mặt của Nam Bảo Y, hơi có chút vặn vẹo.
Không phải, ai mang theo kỹ đi dạo rồi?
Ai là kỹ?
Cái Tiết tiểu thư này trước khi nói, liền không thể hỏi thăm tình hình một chút sao?
Đáng ghét a!
Nàng quá tức giận, tiện tay cầm chén lớn, đổ đầy một bát nước ngô.
" Uống đi."
Nàng hai tay khoanh trước ngực.
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm một bát nước ngô lớn trước mặt.
Nửa ngày, hắn nhíu mày, bưng bát lên, một hơi cạn sạch.
Tiểu cô nương nhà mình rót nước ngô, quỳ cũng phải uống xong a!
Sau khi đám người an vị, Tiết Định Uy đến.
Hắn ngồi trên toà, tuỳ ý phủi phủi tay áo, ra hiệu dạ yến bắt đầu.
C218: Mắc cỡ chết được!
Tiếng chuông nhạc vang lên, phòng ăn uống linh đình.
Loại yến hội cấp bậc này, đồ ăn bưng lên nhìn tinh xảo, thực tế đều đã nguội lạnh, hương vị cũng không có gì đặc biệt.
Người tới tham gia yến hội, cũng không phải tới vì thức ăn, chủ yếu là cùng các quyền quý giao thiệp.
Đám quan chức ở đây, hứng thú mà nhìn Tiết Định Uy cùng Tiêu Dịch, bởi vì biết hai người này không hoà thuận, vì lẽ đó tất cả đều ôm xem tâm tính xem trò vui.
Binh quyền Nam Việt quốc phân tán, đều trong tay đại tướng nơi biên cương.
Tiết Định Uy đa mưu túc trí, Tiêu Dịch thiếu niên nhiệt huyết, rõ ràng hai người này đều muốn làm bá chủ Thục quận, nhưng lại không biết đến tốt cùng là người có tư cách cười đến cùng?
Nếu là cái trước thắng, như vậy Tiêu Dịch tuổi trẻ liền phong hầu bái tướng mất đi, Nam gia ngàn vạn phú quý, vị tiểu nữ nhi Nam gia khuynh quốc kia, đều sẽ rơi vào tay Tiết gia.
Nếu là cái sau thắng, như vậy binh quyền Thục quận đổi chủ, Tiết phủ đô đốc chiếm lấy Thục quận mấy chục năm, đều triệt để tan thành mây khói, làm áo cưới cho người khác, để cho Tiêu Dịch thành tựu một đời quyền thần.
Mà bọn hắn càng xem trọng Tiết Định Uy.
Dù sao anh hùng chinh chiến sa trường nhiều năm, dù mấy năm nay không xuất chính, những chiến công hiển hách vẫn còn đó, một cái vãn bối như Tiêu Dịch sao có thể địch nổi?
Bởi vậy, bọn hắn nhìn có chút hả hê hi vọng, có thể trông thấy thảm trạng của Tiêu Dịch trong dạ yến này.
Màn tay áo ân cần, ca tận hoa đào.
Một khúc ca múa hoàn tất, bên ngoài thính đường đi tới một nam nhân lưng hùm vai gấu.
Hắn hướng đám người ôm quyền, giọng nói to như chuông:" Nghĩa phụ, ca múa không thú vị, Đức Tấn muốn cùng Tĩnh Tây hầu so tài công phu quyền cước, xem như vui đùa, mong rằng nghĩa phụ thành toàn!"
Nam Bảo Y đang cẩn thận thêm nước ngô cho Tiêu Dịch.
Nghe thấy lời này, lông mày không khỏi khẽ chau.
Nàng ngước mắt nhìn lại.
Người tươi quả nhiên là trưởng tử Trình thái thú, ca ca Trình Đức Ngữ, Trình Đức Tấn.
Huynh đệ Trình gia, một văn một võ.
Trước kia Trình Đức Tấn nhận Tiết đô đốc làm nghĩa phụ, một mực rèn luyện trong quân doanh, chắc là mới theo Tiết đô đốc trở về Cẩm Quan thành.
Nam Bảo Y nhớ tới một số chuyện kiếp trước.
Kiếp trước, Trình Đức Tấn là đại bá của nàng.
Chỉ tiếc phẩm cách bại hoại không phải người, thời điểm nàng vừa gả vào Trình gia, liền lăm lần bảy lượt sỹ đồ chiếm tiện nghi của nàng.
Nàng hướng bà mẫu Hoàng thị khóc lóc kể lể, trái lại bị Hoàng thị hung hăng cho một bạt tai, mắng nàng không biết liêm sỉ, không tuân thủ phụ đạo, chủ động câu dẫn nhi tử của nàng.
Về sau nàng thấy Trình Đức Tấn, đều là đi vòng qua.
Nhưng kiếp trước Trình Đức Tấn chết rất sớm.
Khi đó nàng còn là tiểu cung nữ, Trình Đức Tấn đại diện Thục quận vào cung, hướng hoàng đế dâng quà chúc thọ, lúc gặp được nàng trong ngõ, mở miệng liền các loại coi khinh mỉa mai nàng.
Ngày ấy mưa to, nàng một mình ngồi xổm ở ngõ nhỏ khóc, vừa lúc kiệu liễn của quyền thần đại nhân đi qua, có lẽ do tiếng khóc kinh động tới hắn, hắn vén màn cửa lên, hỏi nàng vì sao khóc.
Nàng nghẹn ngào đem chuyện Trình Đức Tấn nói một lần.
Quyền thần đại nhân chỉ mắng nàng một câu" ngu xuẩn", an vị kiệu liễn đi.
Nhưng tới ngày hôm sau, nàng liền nghe nói Trình Đức Tấn chế bất đắc kỳ tử, tướng chết vô cùng thế thảm.
Nam Bảo Y nghi ngờ nhìn sang Tiêu Dịch.
Kiếp trước nàng trải qua cuộc sống hỗn độn hồ đồ, hẳn là cái chết của Trình Đức Tấn kiếp trước là do quyền thần đại nhân hạ thủ?
" Nhìn ta làm cái gì?" Tiêu Dịch nhíu mày nhắc nhở," Nước ngô tràn ra rồi."
" A!"
Nam Bảo Y lấy lại tinh thần, luống cuống tay chân buông ấm bạch ngọc xuống.
Tiêu Dịch mỉm cười:" Mặc dù ca ca dáng dấp anh tuấn, nhưng ngươi không cần nhìn không dời mắt như thế, ca ca sẽ thẹn thùng."
Nam Bảo Y xem thường.
Con hàng này, còn là vị quyền thần đại nhân cao lãnh kiếp trước sao?!
Bị làm ngơ giữa đại sảnh, Trình Đức Tấn thái dương nổi gân xanh.
Hai người này mắt đi mày lại, chàng chàng thiếp thiếp, đến cùng có để hắn vào trong mắt hay không?!
Hắn thay nghĩa phụ, đến cho Tiêu Dịch nếm thử mùi vị đau khổ!
Hắn hắng giọng một cái:" Tĩnh Tây hầu hẳn là không dám cùng ta so tài quyền cước?"
" Thập Khổ."
Tiêu Dịch lười biếng gọi một tiếng.
Tiết Định Uy người ta vẫn an vị ngồi trên chủ vị, hắn thân là Tĩnh Tây hầu, tất nhiên không có đạo lý tự thân lên trận, không có mất thân phận.
Trình Đức Tấn cười lạnh một tiếng:" Tha thứ ta nói thẳng, Tĩnh Tây hầu cũng chưa hẳn đã là đối thủ của ta, càng không nó đến hộ vệ của ngươi. Mọi người đều biết, địa vị lúc trước của ngươi ở Nam phủ, ngay cả một tên gia đinh cũng không bằng, hộ vệ bên cạnh lại có thể có được mấy phần bản sự? Hộ vệ thế gia quyền thế, đều huấn luyện từ nhỏ, hộ vệ của ngươi, sợ là lưu manh tìm ra từ đầu đường xó chợ?"
Cả sảnh đường cười vang.
Thế đạo bây giờ, vọng tộc hàn hộ, khác nhau một trời một vực.
Thế gia quyền quý Thục quận, tất nhiên không phải là Nam gia có thể sánh được.
Hộ vệ thế gia quyền quý, bồi dưỡng huấn luyện từ nhỏ, được tuyển chọn tỉ mỉ.
Hộ vệ Nam gia, lại hoàn toàn không được như vậy.
Bởi vậy, người trong sảnh đều rất xem thường hộ vệ Tiêu Dịch.
Thập Khổ tức giận.
Hắn đường đường là là cao thủ tam phẩm Đại Ung quốc, lấy một địch trăm, trở về Đại Ung còn được người tôn gọi một tiếng" đại sư", con hàng này lại còn nói hắn là lưu manh xuất thân chợ búa?
Hắn luyện cũng không phải là những cái chồn hoang kia!
Trình Đức Tấn cười khẩy:" Thế nào, ngươi không phục?"
Hắn trút bỏ nửa ống tay áo, kiêu ngạo hướng đám người biểu hiện năng lực của bản thân.
Nam Bảo Y hiếu kỳ nhìn lại.
Trên cánh tay của hắn đều là khối thịt, màu da lúa mạch cường tráng hữu lực, lồng ngực so với nàng còn lớn hơn!
Bởi vì các nữ quyến đều đang nhìn, cho nên nàng liền không cần ngượng ngùng, ngược lại thấy rất hưng khởi.
Mới nhìn một chút, liền cảm thấy sau lưng lạnh sưu sưu.
Nàng cẩn thận liếc nhìn Tiêu Dịch một cái, quả nhiên đối phương đang cười như không cười nhìn nàng chằm chằm, " Đẹp không?"
Nam Bảo Y làm bộ che mắt:" Ai nha, mắc cỡ chết được!"
Tiêu Dịch gõ chán nhỏ của nàng," Không cho phép nhìn lại."
Thế nhưng là Nam Bảo Y quá muốn nhìn tận mắt, Thập Khổ đánh bại Trình Đức Tấn thế nào.
Nàng lặng lẽ nhìn qua khe hở.
Chỉ thấy Thập Khổ dáng tươi cười càng thêm kinh miệt, cũng trút bỏ nêu ống tay áo.
Cùng phương thức bộc phát đường cong khác biệt với Trình Đức Tấn, cánh tay Thập Khổ đường cong gầy mà hữu lực, người trong nghề nhìn một chút liền biết, kia là phải trải qua thiên chuy bách luyện mới luyện ra được.
Đáng tiếc ơi đâu phần lớn không phải là người trong nghề.
Tiếng cười nhạo liên tiếp vang lên, thậm chí còn có người chế giễu Thập Khổ khỉ ốm, tất cả đều không kịp chờ đợi chế giễu.
Duy chỉ có Tiêu Dịch nhìn chăm chú lên Nam Bảo Y, rơi vào trầm tư.
Sớm biết đã không cho Thập Khổ ra sân.
Hắn tự thân lên trận, hướng tiểu cô nương thế hiện hắn cường kiện khí phách một phen.
Không sao, sau này trên giường tre luôn có cơ hội.
Thời điểm hắn còn đang miên mãn bất định, giữa sân đã đấu.
Đám người đưa cổ chờ xem náo nhiệt, ai không biết đến mười chiêu, vậy mà Trình gia đại công tử đã bị đá bay ra ngoài, chật vật đâm vào cách tường.
Thập Khổ tiêu sái vẩy bào," Tha thứ ta nói thẳng, Trình đại công tử, ngươi kia không phải gọi là thân thẻ cường tráng, mà gọi là béo. Nên đi giảm béo đi, người khác thấy ngực của ngươi, còn tưởng ngươi là nữ nhân đâu."
Nói xong, ngẩng đầu ưỡn ngực trở về vị trí, ngồi quỳ gối sau lưng Tiêu Dịch.(ahr)
Cả sảnh yên tĩnh.
Tiết Định Uy uống hớp rượu.
Mặc dù trên mặt từ đầu tới cuối đều treo nụ cười, nhưng cảm xúc trong mắt lại khá phúc tạp.
Chỉ là hộ vệ lại có năng lực như vậy, Tiêu Dịch, thật là con nuôi Nam phủ nhặt về hay sao?
Trận đọ sức đầu tiên, Tiết đô đốc thất bại.
Nam Yên lại chú ý tới Nam Bảo Y.
Người khác không nhận ra thân phận của nàng, nhưng nàng cùng Nam Bảo Y đấu lâu như vậy, lại thêm Tiêu Dịch sủng ái, nàng tất nhiên có thể nhìn ra nàng là ai.
Nàng mỉm cười, hướng lỗ tai Tiết Mị:" Nhị ca ta có bản lĩnh, hoàn toàn có thể xứng với Tiết tiểu thư. Chỉ là nữ nhân bên cạnh hắn, tu hú chiếm tổ chim khách, đoạt vị trí của Tiết tiểu thư, quả thực đáng ghét. Nghe nói Tiết tiểu thư tài khiêu vũ xuất chúng, không bằng trước mặt mọi người khiêu chiến nàng, cũng có thể áp chế uy phong của nàng."
Lời này lại đúng ý Tiết Mị.
Bây giờ nàng cảm thấy hứng thú với Tiêu Dịch.
Dù sao hậu vệ cũng lợi hại như vậy, chắc hẳn hắn càng lợi hại hơn.
Nàng nghe theo Nam Yên châm ngòi, kiêu căng nói:" Bữa tiệc không có gì thú vị, vị cô nương bên người Tĩnh Tây hầu, ngươi có dám so khiêu vũ với ta?"
Nam Yên cụp mắt mà cười.
Nam Bảo Y căn bản sẽ không biết khiêu vũ.
Lần này, nàng nhất định sẽ bị bêu xấu.