" Nếu ta nói không tiện?"
Nam Bảo Y thản nhiên:" Vậy ta cũng không cưỡng cầu. Ta kính yêu chính là người nhị ca ca này, không quan hệ tới thân thế bối cảnh của ngươi."
Kiếp trước, Tiêu Dịch sống một mình trong phủ Đế Sư, cũng không có thân thích vãng lai.
Nam Bảo Y suy đoán, tất nhiên hắn cùng những người thân quan hệ không tốt, bởi vậy mới không muốn nhận nhau.
Hắn là đứa trẻ bị vất bỏ, đối với cha mẹ có oán hận cũng là nhân chi thường tình.
Quyền thần đại nhân kỳ thật cũng rất đáng thương!
Nam Bảo Y nghĩ đến, nghiêm túc nắm lấy tay Tiêu Dịch.
Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy lo lắng:" Nhị ca ca, sau này ta sẽ đối tốt với ngươi gấp bội, ta nhất định sẽ làm cho ngươi cảm nhận được ấm áp của gia đình."
Tiêu Dịch mỉm cười:" Ngươi muốn đối tốt với ta thế nào?"
" Trời lạnh ta đem thêm áo cho ngươi, ngươi đói bụng ta đưa canh gà nóng đến cho ngươi, ngày lễ tết đều hầu bên cạnh ngươi!" Nam Bảo Y cong lên mặt mày," Nhị ca ca không ghét bỏ ta là được."
Tiêu Dịch lãnh đạm quay mặt chỗ khác.
Ở góc độ Nam Bảo Y không thấy, lặng lẽ nhếch môi cười.
Cái hoa sen tinh này của nhà hắn, tựa hồ còn rất biết quan tâm người....
Thẩm Nghị Triều ở lại Nam phủ.
Hắn tự xưng là thân phận cao quý, chưa từng cùng người Nam gia vãng lai, nhưng trong tay không có ngân lượng, toàn bộ chi phí ăn mặc đều là dựa vào Nam gia.
Dần dần, cũng là miễn cưỡng cũng có hai phần sắc mặt hoà nhã với vị tiểu kim chủ Nam Bảo Y này.
Ngày đông đến một trận tuyết rơi, vừa lúc là ngày xuất giá của Nam Bảo Dung.
Nam phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, ngay cả hồng mai trong lâm viện cũng đều nở tưng bừng.
Lúc sáng sớm, các tiểu cô nương Nam gia trang điểm xong, hoan hỉ chạy đến khuê phòng Nam Bảo Dung tặng quà.
Nam Bảo Châu dẫn đầu bưng ra quà của mình," Đại tỷ tỷ, ta tặng ngươi một bộ trang sức hồng ngọc! Là được cắt từ nguyên khối hồng ngọc đỏ tươi, một chút tỳ vết cũng không có. Nghe nói từng được hoàng hậu tiền triều đeo qua, nương ta lúc trước đi áp tiêu nó là bảo bối đáy hòm đó!"
Nam Bảo Y cũng bưng ra lễ vật," Ta tặng đại tỷ tỷ vòng cổ khoá trường mệnh hoàng kim. Mặc dù là hoàng kim phổ thông, nhưng cá chép trường mệnh lại được điêu khắc thành từ điền ngọc mỡ dê, có tiền cũng không mua được, là bảo bối quý giá nhất trong đồ cưới của nương ta!"
Hai vị thứ nữ trong phủ, cũng nhao nhao bưng lễ vật lên.
Mặc dù không quý giá bằng các nàng, nhưng cũng là bảo vật khó gặp bên ngoài.
Nam Yên ngồi trên ghế thêu, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Nàng tự khoe là nữ nhi Nam phủ, bởi vậy cũng muốn đến tặng quà cho Nam Bảo Dung. Thế nhưng đồ trang sức tốt như vậy nàng cũng không có.
Loại khác cũng có, nhưng không nỡ đưa cho Nam Bảo Dung.
Bị các cô nương khác nhìn, nàng đành phải rủ tầm mắt xuống, chậm rãi lấy ra lễ vật.
" Cái hầu bao này là ta tự tay thêu, phía trên là một đoá hoa sen, ngụ ý đại tỷ cùng Tống công tử có đôi có cặp.... Mong đại tỷ không chê."
Nàng tiếng như muỗi kêu, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Người khác đều đưa đồ tốt như, chỉ có mình nàng bảo bối gì cũng không lấy ra được.
Thật sự là mất mặt!
Nam Bảo Dung tiếp nhận, cũng không ghét bỏ, ngược lại ôn nhu an ủi:" Đều là tỷ muội trong nhà, đồ ngươi tự tay làm tặng ta, trong lòng ta rất vui vẻ. Ngươi tính tình yếu đuối nội liễm, bình thường nên đi lại với các tỷ muội khác, không cần để các nàng lạnh nhạt ngươi."
Nam Yên thấp giọng dạ vâng, hai tay lồng trong tay áo lại không nhịn được xiết chặt.
Trong nội tâm của nàng cũng rất rõ ràng, những tỷ muội này đều xem thường nàng, càng là khinh thường kết giao cùng nàng.(ahr)
Thế nhưng ba mươi nam Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, một ngày nào đó nàng sẽ để cho những người này biết, trong tiểu thư Nam gia, Nam Yên nàng mới là người được gả tốt nhất!
Giờ lành đã đến.
Nam Bảo Dung đội lên khăn hỷ, bên ngoài truyền tới động tĩnh náo nhiệt, ước chừng là người đón dâu đã tới sân nhỏ.
Nam Bảo Y trốn sau tấm bình phong, vụng trộm nhìn ra bên ngoài.
Biểu ca bị một đám công tử tuổi trẻ vây quanh tiến vào, ngay cả quyền thần đại nhân cùng Khương Tuế Hàn cũng tham gia đội ngũ đón dâu, xem như gia tăng nhân số.
Nàng ngọt ngào cười nói:" Châu Châu, nhất định chúng ta phải ngăn đón một chút, không thể để bọn họ dễ như trở bàn tay liền có thể đón đại tỷ đi."
Bây giờ lúc thành thân có lưu hành trào lưu" cản cửa", nhà gái sẽ ra một chút nan đề khảo nghiệm nhà trai. Không để bọn hắn thuận tiện cưới được tân nương, xem như hoạt động thêm náo nhiệt.
" Cản cửa là sở trường của ta!"
Nam Bảo Châu cuốn lên màn trúc, bá đạo chạy khỏi phòng ngủ.
Nàng đứng tại dưới mái hiên, bá đạo chống nạnh:" Tống biểu ca, ngươi muốn cưới tỷ tỷ ta, phải trả lời vấn đề của ta mới được!"
Tống Thế Ninh thân mặc hỷ phục, tươi cười rạng rỡ chắp tay:" Bảo Châu muội muội cứ nói đừng ngại."
Nam Bảo Châu cười nói:" Tỷ tỷ ta thích ăn gì nhất?"
Tống Thế Ninh ôn nhu nhìn qua cánh cửa đóng chặt," Dung nhi thích nhất ăn bánh hoa sen trăm lớp cùng bánh ngọt Như Ý, thích mặc y phục màu lam nhạt, thích nghe hí kịch< Mẫu Đơn Đình>, thích ngắm tuyết mùa đông. Dung nhi không thể ăn cay, coi trọng nhất là lễ nghi quy củ, không thích uống thuốc nhất, thích nhất là bảo hộ tiểu muội."
Hắn nói từng câu.
Bên trong phòng ngủ, Nam Bảo Dung cẩn thận lắng nghe, hốc mắt từng đợt nóng, có chút muốn khóc.
Nguyên lai lúc nam tử thực sự ái mộ nữ tử, sẽ đều đem sở thích cùng chán ghét của nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Nàng gả cho một người đáng giá.
...
Nam Bảo Châu ngượng ngùng.
Nàng lôi kéo ống tay Nam Bảo Y, ghé vào tai nàng nói nhỏ:" Kiều Kiều, biểu ca ngươi quá lợi hại, ta còn chưa có hỏi mà hắn đã trả lời hết! Ta không có vấn đề khác để hỏi hắn, tiếp theo liền dựa vào ngươi nha!"
Nam Bảo Y không ngờ tới, tiểu đường tỷ của nàng lại tước vũ khí đầu hàng nhanh như vậy.
May mắn nàng đã sớm có chuẩn bị.
Nàng đứng dậy, ôn thanh nói:" Biểu ca, ta đẽ đem giàu thêu của đại tỷ tỷ giấu trong tiểu viện này, ngươi tìm ra được mới có thể đón đại tỷ tỷ đi!"
Tống Thế Ninh còn chưa lên tiếng, một đám công tử hắn mang theo đã " phần phật" một tiếng tản ra tứ phía, một bộ dáng mãnh liệt nhất định phải tìm được giày thêu.
Đáng tiếc thời gian một nén hương đi qua, cũng vẫn không tìm ra được.
Tống Thế Ninh gấp tới độ vò đầu, không khỏi tiến đến trước mặt Nam Bảo Y, vụng trộm kín đáo đưa cho nàng một cái hồng bao lớn," Kiều Kiều, ngươi nói cho biểu ca biết, đến cùng là đem giày thêu giấu ở đâu được không?"
Nam Bảo Y không chịu nhận hồng bao của hắn, nghiêng đầu cười nói:" Biểu ca, ngươi phải tự mình cố gắng mới được, tại sao lại có thể hối lộ ta?"
Tống Thế Ninh vò đầu bứt tai, chỉ còn cách tiếp tục đi tìm.
Khương Tuế Hàn đong đưa quạt xếp đi đến bên cạnh hắn," hắc hắc" cười một tiếng," Tống biểu ca, ngươi đem hồng bao cho ta, ta giúp ngươi qua cửa này."
Tống Thế Ninh vội vàng hai tay dâng lên.
Khương Tuế Hàn nhéo nhéo hồng bào, cái độ dày này khiến hắn hết sức hài lòng.
Hắn dùng ánh mắt chỉ chỉ Tiêu Dịch, thấp giọng nói:" Ngươi để hắn đi tìm Nam tiểu ngũ, đảm bảo so với thánh chỉ còn hữu dụng hơn! Nhớ kỹ khen hắn cùng Nam tiểu ngũ quan hệ tốt, hắn thích nghe!"
Tống Thế Ninh chần chờ nhìn về phía Tiêu Dịch.
Cả viện náo nhiệt, vị hầu gia này lại lạnh lùng đứng ở đó, giống như là tôn sát thần.
Ôm lấy tâm tư ngựa chết làm ngựa sống, hắn kiên trì tiến lên," Hầu gia."
Tiêu Dịch quay mặt nhìn hắn.
" Cái kia, hầu gia, thực sự ta không tìm thấy giày thêu kia. Nếu không, nếu không ngài giúp ta hỏi Kiều Kiều một chút, đi cửa sau? Ngày thường ngài là người thân cận nhất với Kiều Kiều, nàng nhất định sẽ nghe lời ngài."
Tiêu Dịch vuốt vuốt áp thắng tiền trên dây cột tóc quấn trên cổ tay.
Câu" Người thân cận nhất" này làm hắn có chút hưởng thụ.
Hắn dạo bước tới dưới mái hiên, đi lên bậc thang.
Hắn có chút cúi đầu trước mặt tiểu cô nương, buông xuống mắt phượng liễm diễm ôn nhu, giọng khàn khàn ôn hoà:" Giày thêu giấu chỗ nào?"
Nam Bảo Y đỏ mặt.(ahr)
Nàng lui lại nửa bước, nhỏ giọng nói:" Phải tự mình đi tìm mới được... Nhị ca ca, ngươi như vậy tính là đi cửa sau, không hợp quy củ."
Tiêu Dịch tới gần nàng, trong ngữ điệu lộ ra chút uy hiếp cùng dụ hoặc:" Kiều Kiều, nói cho bản hầu, hử?"