Nam Bảo Y uống xong, trong miệng đều là hương thơm của hoa quế.
Nàng bưng chén nhỏ," Nhị ca ca, ta còn muốn uống."
Hà Diệp nhắc nhở:" Tiểu thư ngài tửu lượng không cao, không thể uống nữa."
" Nhưng ta muốn uống thêm...."
Tiểu cô nương mắt phượng rõ ràng sáng long lanh, biểu lộ nũng nịu cầu xin, khiến Tiêu Dịch không cách nào cự tuyệt.
Hà Diệp còn muốn nói gì nữa, hắn nói:" Có ta ở đây, không sao. Các ngươi đều lui ra đi."
Thị nữ phục vụ trong phòng đành phải lui xuống.
Tiêu Dịch rót cho Nam Bảo Y một chút rượu.
Nhưng Nam Bảo Y uống rượu tất say, một chén rượu nhỏ vào bụng khuôn mặt đã hiện ra màu hồng.
Nàng muốn ăn cua, đưa tay cầm lấy một con, lại bởi vì say rượu, làm thế nào cũng không thể lột được cua.
Tiêu Dịch cầm cua trong tay nàng qua.
Hắn cẩn thận lột, đang muốn đem thịt cua cùng gạch cua đưa vào trong bát nàng, đã thấy tiểu cô nương bưng chén nhỏ, ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, một bộ dáng yên tâm thoải mái chờ ăn.
Tiêu Dịch khẽ cười, đem thịt cua để vào bát nhỏ của nàng.
Tiểu cô nương buông thõng tầm mắt, yên tĩnh ưu nhã ăn hết.
Ước chừng nàng rất thích ăn cua. (ahr)
Ăn xong một con, nàng lại nâng lên mắt phượng sáng lấp lánh nhìn hắn, tựa hồ là chờ đợi hắn có thể lột thêm cho nàng một con.
Tiêu Dịch lại bắt đầu lột con thứ hai.
Lúc đem cua để vào chén nàng, tiểu cô nương đột nhiên rơi nước mắt.
Nàng nhẹ giọng:" Ngươi chưa từng lột cua cho ta...."
Tiêu Dịch nhíu mày.
Lúc trước Nam Kiều Kiều điêu ngoa ương ngạnh, đương nhiên hắn sẽ không lột cua cho nàng.
" Ngươi luôn luôn lột cua cho Nam Yên...Khi đó ta thường nghĩ, một nam nhân có lẽ phải rất sủng ái một nữ nhân, mới có thể nguyện ý lột cua cho nàng?"
Nàng bỗng nhiên nghẹn ngào," Thế nhưng là, ngươi rõ ràng là phu quân của ta! Nữ nhân cùng ngươi trải qua một đời là ta, sao ngươi có thể lột cua cho tỷ tỷ của ta?
Ta rất hâm mộ bộ dáng ngươi sủng ái nàng, vì thế ta hướng thần linh cầu nguyện, ta không cần phú quý không cần vinh hoa, ta chỉ cần một phu quân thật tình đối đãi với ta...
Có thể ta là một cô nương xấu, đến lúc ta chết cũng không thể gặp được người nâng trong bàn tay nuông chiều...
Bây giờ bắt đầu lại, ta cũng không tiếp tục làm chuyện xấu, cũng không tiếp tục khi dễ người...."
Nàng sám hối lệ rơi đầy mặt, đáng thương tựa vào đầu vai Tiêu Dịch.
Thân thể Tiêu Dịch căng thẳng vô cùng, trong đôi mắt lộ ra phức tạp đen tối bất tận.
Hắn biết, có lẽ Nam Kiều Kiều lại nghĩ tới hình ảnh đáng sợ trong mộng kia.
Ở trong cái mộng kia, nàng gả cho Trình Ngữ Đức, nhưng Trình Ngữ Đức lại đối đãi không tốt với nàng.
Sau khi nàng tỉnh mộng lại vẫn thương tâm như vậy, có thể thấy được Trình gia tổn thương nàng sâu như thế nào.
Nghe nói mùa đông năm nay, Trình Ngữ Đức sẽ trở về từ Thịnh Kinh.
Hắn hẳn là giúp Nam Kiều Kiều từ hôn.
Hắn nghĩ đến, đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, giúp nàng lau nước mắt.
Hắn nhẹ nói:" Bây giờ Nam Kiều Kiều là một cô nương thông minh đáng yêu, còn tràn đầy dũng khí, là cô nương tốt khó có trên đời. Thiên hạ này, có khối người nguyện ý lột cua cho ngươi."
Nam Bảo Y nâng lên khuôn mặt say khướt đầy nước mắt.
Phản chiếu trong con mắt thiếu niên, tuấn mỹ ôn nhu, kim tướng ngọc chất.
Nàng mông lung nói:" Ta là cô nương tốt, ông trời sẽ không làm khó cô nương tốt đúng không?"
" Đúng."
Nam Bảo Y thỏa mãn lộ ra bộ dáng tươi cười," Ngươi nguyện ý lột cua cho ta, ngươi là người tốt thiện lương, ông trời nhất định cũng sẽ không làm khó ngươi, ngươi sẽ có đại phúc báo!"
Tiêu Dịch sắc mặt nhu hoà, khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thấp giọng:" Ta chờ phúc báo của ta."
...
Sáng sớm ngày mùa thu, trong màn trướng.
Bởi vì nguyên nhân Tiêu Dịch trở về, Nam Bảo Y không dám nằm ỳ ăn vạ trên giường, nghiêm túc rửa mặt trang điểm, lại dùng một chén cháo mạch.
Nàng đang muốn đi thư phòng sao chép kinh thư, đột nhiên Hà Diệp vẻ mặt tươi cười tiến đến," Tiểu thư, có chuyện đại hỉ."
" Có chuyện gì?"
" Người đến Tùng Hạc viện là biểu ca của ngài Tống gia công tử, còn mang theo bà mối nổi tiếng nhất Cẩm Quan thành! Nô tỳ nghe người ta nói, Tống công tử mang theo rất nhiều lễ vật, tài bạc, ngọc, lụa, gấm Tứ Xuyên, châu báu trang sức, còn có một con chim nhạn sống nữa."
Bà mai, chim nhạn...
Kiếp trước nàng đã từng thành thân, biết hôn nghi có sau lễ, theo thứ tự là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thân nghênh.
Truyền đạt hôn lễ, nạp thái dùng chim nhạn.(ahr)
Đây là biểu ca đến nhà cầu hôn rồi!
Nam Bảo Y vui mừng chỗ nào còn nhớ tới phải đi thư phòng chép kinh thư, nhấc lên váy vội vàng đi Tùng Hạc viện.
Trong Tùng Hạc viện chất đầy lễ vật biểu ca mang tới.
Con nhạn kia rất đẹp, trên cổ còn buộc lụa đỏ, nhìn cùng làm người ta thấy vui mừng.
Nam Bảo Châu cũng đang ở đây, đang tò mò đưa tay sờ nó.
" Châu Châu! Coi chừng nó mổ ngươi!" Nam Bảo Y không khỏi nhắc nhở.
Nam Bảo Châu có chút sợ rút tay về, vẻ thêm ăn nói:" Kiều Kiều, cái con vịt này thật lớn nha, ta suy nghĩ nấu thành canh vịt khẳng định rất ngon..."
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Tiểu đường tỷ nàng cẩm y ngọc thực, chưa từng đi nhà bếp hay tới thôn trang, bởi vậy không phân biệt được chim nhạn cùng vịt.
Còn muốn đem đi nấu canh, nếu để tổ mẫu biết, Châu Châu đem chim nhạn người ta đem tới cầu hôn đi nấu canh, đoán chừng muốn đánh nàng.
Nàng đành giải thích:" Đây là chim nhạn biểu ca ta đem tới là ý tứ tới cầu hôn đại tỷ tỷ."
Nam Bảo Châu không hiểu:" Cầu hôn, tại sao phải dùng chim nhạn?"
" Bởi vì chim nhạn là động vật rất chung thành, biểu tượng đối với hôn nhân trung trinh như một. Hơn nữa chim nhạn thủ tín, mùa đông tập thể đi phương nam tránh rét, xuân về hoa nở lại bay về phương bắc, theo thứ tự lớn trước nhỏ sau, là một loại động vật tuân theo cấp bậc, tượng trưng gia đình hoà thuận, thủ lễ thủ tiết."
" Oa! Kiều Kiều, ngươi biết thật nhiều nha! Ngươi thật lợi hại!"
Nam Bảo Y đỏ mặt.
Nàng kéo lại tay Nam Bảo Châu,"Đi, chúng ta đi chính sảnh nhìn một cái."
Chính sảnh vô cùng náo nhiệt.
Trên bàn bày đầy mâm trái cây điểm tâm, đám thị nữ vẻ mặt vui mừng.
Nam Bảo Dung ngồi bên cạnh lão phu nhân, gương mặt hồng xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Nhị bá mẫu đang nói cười cùng bà mai, ngẫu nhiên nhắc tới tai nạn xấu hổ của Nam Bảo Dung khi còn nhỏ, càng làm cho nàng thêm xấu hổ hận không thể trốn đi.
Tống Thế Ninh ngồi ngay thẳng, nghe chuyện khi còn bé của người trong lòng, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, bởi vậy trong tươi cười tràn đầy chân tình thực lòng ái mộ.
Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu bước vào ngưỡng cửa, vô cùng cao hứng thỉnh an.
Thêm hai tiểu cô nương, trong chính sách lập tức càng thêm náo nhiệt.
Lão phu nhân vui vẻ nói:" Hôm này là ngày tháng tốt, Thế Ninh, ngươi liền lưu lại dùng cơm trưa đi."
Tống Thế Ninh cười đáp ứng.
Đúng lúc này, Quý ma ma từ bên ngoài tiến vào, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm:" Lão phu nhân, người Trương gia đến."
Trương gia tới là Thường thị cùng Trương Viễn Vọng.
Hôm qua sau khi trở về từ Hạ phủ, Trương Viễn Vọng trái lo phải nghĩ cảm giác khó chịu.
Hắn thấy Tôn Tiêm Tiêm nâng bụng cao vênh mặt hất hàm sai khiến, càng thêm tưởng niệm Nam Bảo Dung ôn nhu như nước.
Hắn không cam tâm cứ như vậy đem Nam Bảo Dung chấp tay nhường cho người khác, lại nghe nói hôm nay Tống gia đến Nam phủ cầu hôn, nên cũng khuyến khích mẫu thân đến nhà cầu hôn.
Quan gia cùng thương hộ, đồ đần cũng đều biết chọn làm sao!