Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 150: Chương 150: Dỗ tốt nhị ca ca, năm nay tiền càng nhiều hơn




Giống như gió xuân thổi qua, băng tuyết trong mắt Tiêu Dịch tan ra.

Hắn hài lòng tiếp tục uống trà," Bộ y phục kia, đưa cho tam thúc."

Nam Bảo Y sợ hãi thán phục.

Chỉ riêng kiện áo khoác lông ngân hồ kia cũng được mấy ngàn lượng bạc, nhị ca ca thật sự là xa xỉ!

Dỗ nhị ca ca thật tốt, năm nay tiền sẽ càng nhiều hơn nha!

Nam Quảng đi ra từ sau màn che.

Hắn cũng không thay bộ y phục kia.

Hắn mừng khấp khởi vuốt ve áo khoác," Kiều Kiều, ta không nỡ thoát, để ta lại mặc thêm một chút nha? Cái bộ này vừa ấm lại còn nhìn đẹp, ta thực sự rất thích! Ta muốn mặc tới chỗ tổ mẫu ngươi, nhị bá ngươi, cũng để bọn hắn biết ta anh tuấn tiêu sái!"

Nam Bảo Y đáp ứng, lại đem chuyện Tiêu Dịch tặng áo nói ra cho hắn," Cha, ngươi nên tạ ơn nhị ca ca."

Nam Quảng vui mừng nhướng mày:" Hiền chất, thật tốt! Ngươi hiếu kính trưởng bối, thật khiến tam thúc cao hứng! Ngươi yên tâm, lúc ăn tết nhất định tam thúc sẽ cho ngươi một cái hồng bao lớn!"

Nói xong, trơn tru đi ra ngoài khoe khoang quần áo mới.

Nam Bảo Y buồn cười đưa mắt nhìn hắn đi xa.

Nàng biết, những năm nay cha nàng chưa từng đưa hồng bao cho Tiêu Dịch.

Trên thực tế, trong phủ cũng không ai cho Tiêu Dịch hồng bao.

Nàng liếc nhìn Tiêu Dịch lạnh nhạt uống trà, âm thầm hạ quyết tâm, lúc ăn tết năm nay, nhất định phải đền bù cho hắn một cái hồng bao thật lớn!

Hôm sau.

Tuyết đã ngừng, bầu trời hôm nay trời trong xanh.

Nam Bảo Y mang theo lão cha, bước lên hành trình ra mắt.

Vườn mai náo nhiệt, khắp nơi đều là bách tính tới thưởng ngoạn.

Nam Quảng tư thái thận trọng dạo bước trong rừng mai, lúc được mấy vị trung niên nữ phụ chào hỏi, tư văn hữu lễ gật đầu mỉm cười.

Nam Bảo Y nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Nguyên lai y phục của quyền thần đại nhân không chỉ có thể cải biến dung mạo, còn có thể đề cao khí chất sao?

Thật đúng là hiếm kỳ!

Phía trước có một hồ nước, nàng hẹn Trình Diệp Nhu gặp mặt tại đó.

Nàng xa xa trông thấy một một thân ảnh xinh đẹp đứng bên hồ, thế nên nói với Nam Quảng:" Cha, ta đi mua chút đồ ăn, ngài tới bên hồ dạo chơi trước đi."

Nam Quảng mỉm cười gật đầu.

Nam Bảo Y không chạy xa, nàng trốn sau một gốc mai thô, vụng trộm nhìn quanh bên hồ.

Nam Quảng đi đến bên hồ.

Trình Diệp Nhu chậm rãi xoay người, trông thấy người tới là hắn, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Nam Bảo Y kêu nha hoàn nhắn lại, muốn nàng trang điểm cẩn thận, nàng liền đoán được nha đầu kia dắt dây tơ hồng.

Nàng mỉm cười," Nam tam gia."

Nam Quảng ngẩn người.

Nữ tử trước mắt ước chừng ba mươi tuổi, chải búi tóc chưa lập thất, tư thái cao gầy yểu điệu, dung mạo xinh đẹp xuất chúng, quanh thân có cỗ khí chất lưu loát lãnh đạm.

Là một mỹ nhân...

Chỉ là, hắn cũng không nhận ra nàng.

Hắn hào hoa phong nhắc thở dài hành lễ," Không biết phương danh tiểu thư?"

Trình Diệp Nhu bị hắn chọc cười.

Nàng ấm giọng:" Ta là Trình Diệp Nhu, mười lăm năm trước không may ngã xuống hồ Thanh Lạc, được Nam tam gia cứu giúp, mới nhặt về được tính mệnh."

Nam Quảng nhớ tới nàng.

Hắn lập tức cười nói:" Ta biết ngươi! Về sau ngươi còn buông lời nói đời này không phải ta không gả, ha ha ha...."

Cười được một nửa, hắn mới giật mình nhận ra lời này không ổn.

Hắn cọ cọ chóp mũi, không có ý tốt lại cười tiếp.

Hắn khờ từ trong bản chất, Trình Diệp Nhu dung khăn tay che miệng nhỏ, ngại ngùng cười.

Thế nhân đều nói Nam Quảng đần độn, còn cho hắn cái ngoại hiệu" Nam Mạo Mạo" này, nhưng nàng thích, vừa vặn là phần ngu đần này.

Nàng ôn nhu mời:" Hôm nay trời trong xanh, Nam tam gia có bằng lòng cùng ta dạo vườn mai hay không?"

Cô nương trước mắt tuổi trẻ mỹ mạo, lúc cười lên giống như gió mát thoáng qua làm tâm hồn người thoải mái.(ahr)

Nam Quảng tâm tình dập dờn, sớm đã đem tiểu nữ nhi của mình quên ở trên chín tầng mây.

Hắn yên lặng đỏ cả vành tai, thận trọng nói:" Cùng mỹ nhân đi dạo, là vinh hạnh của tại hạ.... Trình tiểu thư, mời."

Hai người tản bộ dọc theo ven hồ, lại trò chuyện phá lệ hợp ý.

Nam Bảo Y như trộm bám theo hai người một đoạn, khi nghe thấy lão cha nàng mời Trình Diệp Nhu tới tham gia tranh tài gà chọi, không khỏi cong lên mặt mày.

Nước cờ này, nàng đi đúng rồi!

....

Nam Bảo Y sớm trở về phủ.

Vừa bước vào Tùng Hạc viện, liền có thị nữ tới thỉnh, nói là nhị lão gia mời nàng tới thư phòng nói chuyện.

Nam Bảo y sửa sang lại quần áo, lường trước là liên quan tới chuyện Liễu Tiểu Mộng.

Nàng đi vào thư phòng tiền viện, nhị bá chắp tay đứng trước cửa sổ, thần thái hết sức nghiêm túc.

Nàng phúc thân hành lễ," Thỉnh an nhị bá."

" Ngồi." Nam Mộ trầm giọng.

Nam Bảo Y như thuận ngồi xuống l

Nam Mộ cầm đĩa hoa quả khô đặt lên bàn," Sáng hôm nay, Trình thái thú mời ta tới dự tiệc."

" Không biết là có chuyện gì?" Nam Bảo Y nhỏ giọng.

Nam Mộ ngồi xuống, nhặt lên một hạt hạnh nhân," Trình thái thú hy vọng, trong phủ chúng ta có thể cưới Liễu Tiểu Mộng vào làm chính thất, để Nam Yên có một cái thân phận đích nữ. Nếu không, chuyện làm ăn nhà ta sẽ gặp không ít phiền phức."

Đây là uy hiếp sáng loáng.

Nam Bảo T nghĩ đến, hỏi," Nhị bá nói thế nào?"

" Ta nói cho hắn biết, hồi phủ thương lượng cùng tổ mẫu ngươi." Nam Mộ đem hạnh nhân lột xong vỏ lụa đưa cho Nam Bảo Y.

Nam Bảo Y giữ trong lòng bàn tay, cười một tiếng," Nhị bá, ngươi tin ta sao?"

Nam Mộ nhìn về phía nàng.

Tiểu cô nương dáng vẻ tươi cười hoạt bát rực rỡ, trong mắt chứa đầy quang mang sáng lấp lánh.

Cùng với cái chất nữ ngang bướng ngu dốt trước kia, chênh lệch rất xa.

Hắn nói:" Tin thì như thế nào, không tin lại như thế nào?"

" Mười ngày, thỉnh nhị bá giúp ta kéo dài mười ngày. Sau mười ngày, ta sẽ để Liễu Tiểu Mộng nếm thử mùi vị mộng đẹp vỡ vụn. Nàng vĩnh viễn sẽ không có khả năng trở thành chính thất của cha ta, ngay cả thiếp hầu cũng là mơ tưởng!"

Mười ngày, đầy đủ để lão cha nàng cùng Trình Diệp Nhu bồi dưỡng tình cảm.

Nam Mộ nhìn nàng.

Tiểu cô nương dáng vẻ tươi cười yếu ớt, hiển nhiên là đang đánh cái ý định quỷ quái gì.

Hắn đưa tay, vui vẻ sờ lên đầu nàng," Kiều Kiều so với trước kia càng có chủ kiến, cũng càng có ánh mắt. Thế nhưng là học nhị ca ngươi?"

Nam Bảo Y nghiêm túc gật đầu," Nhị ca ca dạy cho ta rất nhiều thứ."

" Tiêu Dịch tính tình ngoan lệ, thủ đoạn độc ác. Nhưng ta thấy, hắn đối đãi với ngươi cực tốt. " Nam Mộ khẽ vuốt cằm," Ngươi đi theo hắn học hỏi, là chuyện tốt. Ta tin Kiều Kiều, ta sẽ giúp ngươi kéo dài thời gian."

Nam Bảo Y bước ra từ thư phòng, vừa lúc gặp được Nam Yên dẫn mấy vị tú nương đi qua.

Trong ngực những tú nương kia còn ôm các loại vải vóc đỏ chót.

Nam Yên ngừng chân mỉm cười," Nương ta muốn cắt chế giá y, bởi vậy mời mấy vị tú nương vào phủ. Nghĩ đến, trước lúc ăn tết liền có thể thành hôn. Kiều Kiều, ngươi liền phải gọi mẹ ta một tiếng mẹ cả, ngươi cao hứng không?"

Trình Đức Ngữ đã phái gia đinh tớ truyền lời, nói phụ thân hắn đã gõ đầu Nam Mộ chuyện phù chính nương nàng, vấn đề không lớn.

Không khỏi sợ đem dài lắm mộng, nhạc quyết định khuyên phụ mẫu thành hôn trước cuối năm, cho nên mới vội vã thỉnh tú nương đến phủ cắt chế giá y.

Nam Bảo Y sờ lên những vải vóc kia, tán thưởng:" Đều là chất liệu tốt. Chắc hẳn giá y làm ra nhất định sẽ rất đẹp."

Nàng ung dung không vội như thế, ngược lại là khiến Nam Yên sinh nghi.

Nhưng Trình thái thú tự mình ra mặt, nương nàng được phù chính là chuyện ván đã đóng thuyền, Nam Bảo Y không có khả năng ngăn cản, Tiêu Dịch cũng không có lập trường ngăn cản.

Nàng chỉ nghĩ là Nam Bảo Y không muốn mất mặt, bởi vậy mới ráng chống đỡ nói cười.(ahr)

Nàng ôn nhu nói:" Kiều Kiều, hi vọng tại đại hôn của phụ mẫu ngày ấy, cũng có thể cười vui vẻ như vậy."

Nam Bảo Y đưa mắt nhìn nàng đi xa, vuốt vuốt hạnh nhân nhị bá đã lột cho nàng.

" Nhân sinh tựa như hạnh nhân, ngươi không biết một hạt này, là đắng hay là ngọt..."

Nàng đem hạnh nhân ném vào miệng, cong lên mặt mày:" Ngô, cái hạt này của ta, là ngọt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.