ahr
Tùng Hạc viện.
Nam Bảo Y tựa vào trong ngực lão phu nhân, giơ tay nhỏ cho nàng nhìn, nhỏ giọng đáp:" Tay đã hết đau, phong hàn cũng đã khá hơn, tổ mẫu không cần lo lắng."
Mới có hai ngày thôi mà cánh tay bị thương đã giống như thoát thai hoán cốt, da thịt mới tái sinh phá lệ kiều nộn non nớt.
Lão phu nhân tán thán nói:" Không hổ là Trục trung thần y, Đoạn Ngọc Cao của Khương công tử cũng thật kỳ diệu."
Nam Bảo Y nói thầm, cũng là rất đắt đâu.
Một bình nho nhỏ mà giá cả lại là thiên kim, gia đình bình thường tuyệt đối tiêu thụ không nổi.
Tổ mẫu thương nàng, trong mấy tỷ muội cũng chỉ mình nàng mới có.
Kiếp trước Nam Yên trông mà thèm cái bình đoạn ngọc cao này, nàng thoải mái đưa cho nàng ta, cuối cùng nhận kết quả lại là chính mình bị hủy nhan...
" Tiểu Kiều Kiều, ngươi thành thật nói cho tổ mẫu, có phải nhị ca ca ngươi ghi hận trong lòng nên trả thù ngươi, đem hại tay ngươi thành dạng này?" Tổ mẫu đột nhiên hỏi.
Nam Bảo Y vội vàng lắc đầu," Là do ta ham ăn, thấy trong phòng nhị ca ca có mùi hạt dẻ nướng, muốn ăn hạt dẻ, không may làm đổ lò than của hắn mới bị bỏng tay. Tổ mẫu, ngài không nên trách nhị ca ca."
Lão phu nhân nhìn nàng chằm chằm, tiểu cô nương hai mắt thản nhiên thanh tịnh, không hề giống như đang nói láo.
Nàng trầm tư một lát, ra hiệu cho hạ nhân mang Tiêu Dịch tới.
Thiếu niên bước vào cánh cửa, ngước nhìn về phía thượng toạ.
Tiểu nữ hài kia khoác một kiện áo choàng hồng phấn, ngồi nho nhỏ thành một đoàn trong ngực lão phu nhân, tóc mai khẽ rủ xuống, mặt bánh bao mền mại trắng nõn, lông mi cong dài khẽ buông xuống, chu miệng nhỏ hồng hồng, nghiêm túc ôm một chén sữa uống.
Sữa trong chén ngọc tinh tế, nàng dùng đầu ngón tay nâng, đầu ngón tay tựa như hiện ra vầng sáng trắng óng ánh mền mại, đầu ngón tay trắng nhạt ánh sáng long lanh, so với chén ngọc càng thêm tinh xảo đáng yêu hơn.
Hắn thu lại tầm mắt, hất áo bào quỳ xuống.
Lão phu nhân không thích đứa cháu nuôi này, từ ái đối Nam Bảo Y nói:" Kiều Kiều, ngươi thành thật nói cho tổ mẫu biết, có phải hắn uy hiếp ngươi hay không, không cho phép ngươi nói cho tổ mẫu biết sự thật? Tổ mẫu ở đây, nếu hắn còn dám uy hiếp ngươi, tổ mẫu gọi người hung hăng đánh hắn."
Nam Bảo Y lúc này mới phát hiện Tiêu Dịch tới.
Thiếu niên hai ngày trong từ đường xao chép kinh thư, khí độ càng thêm âm lãnh.
Nàng đè nén sợ hãi, đem chén ngọc đưa qua cho Hà Diệp, nghiêm túc nắm cổ tay áo lão phu nhân," Tổ mẫu, nhị ca ca không có khi dễ ta. Vết thương trên tay thật là do chính ta không cẩn thận mà làm ra, nhị ca ca tốt với ra, ôm ta trở về Cẩm Y các, ngài không cần trách cứ hắn..."
Lão phu nhân nhìn chằm chằm con mắt nàng," Nói như vậy, ngược lại là tổ mẫu trách lầm hắn?"
Nam Bảo Y con mắt loé sáng, gật đầu như gà mổ thóc.
Lão nhân gia trầm ngâm một lát, ra hiệu cho Tiêu Dịch ngồi." Lần này là ta trách lầm ngươi, ngươi có oán ta?"
Tiêu Dịch mặt mày nghiêm nghị,"Không dám."
Là không dám, không phải không oán.
Lão phu nhân trong lòng cười lạnh hai tiếng, dò xét hắn vài lần," Tính toán ra, ngươi năm nay cũng mười tám."
" Vâng."
Lão phu nhân gật gật đầu, bên trong đôi mắt lướt qua thương tiếc.
Mặc dù cũng không cùng huyết mạch, ngày thường cũng không cùng nhau thân cận, nhưng cuối cùng cũng là do lão đại tự ôm về làm con nuôi. Nhìn bề ngoài vô cùng tốt, lại so với mấy đứa thân tôn nhi còn ngọc thụ lâm phong hơn.
Nàng chậm rãi nói:" Sau khi lão đại đi, Nam gia đối với ngươi sơ sẩy không ít, ngươi có oán khí, ta cũng có thể hiểu được. Lần này ngươi giúp Kiều Kiều lại bị hiểu lầm, trong lòng ta hổ thẹn. Quý ma ma, đi khố phòng chọn vài tấm sa tanh tốt cho nhị công tử may xiêm y, lại chọn thêm mấy món văn phong tứ bảo ra dáng. Mặt khác...."
Nàng trầm ngâm một lát,"Bên cạnh ngươi có mấy nha hoàn hầu hạ?"
Nam Bảo Y cảm thấy chính là thời điểm mình biểu hiện," Tổ mẫu, trong viện của nhị ca ca một cái nha hoàn cũng không có ấy chứ!"
Lão phu nhân gật đầu," Đã như vậy, Quý ma ma, chọn ra hai cái có dung mạo tốt trong phủ đưa đi, dù sao người lớn như vậy, cũng nên......"
E ngại Nam Bảo Y ở đây, nàng không nói thêm.
Nam Bảo Y cười tủm tỉm, trong lòng sáng như gương.
Nhìn một cái, nàng làm việc thật chu toàn, không chỉ miễn phạt cho nhị ca ca, còn ngay cả thị thiếp thông phòng cũng an bài lên.
Nàng tranh công nhìn hướng Tiêu Dịch, lại đối diện ánh mắt âm lãnh.
Nàng run lên, đây là nàng làm gì sai rồi?
Nàng lại vội vàng bổ cứu:" Tổ mẫu, tiểu viện của nhị ca ca cũng đã rất cũ rồi, không bằng mời người sửa lại?"
Lão phu nhân nghi hoặc," Kiều Kiều, ngươi hôm nay bị làm sao?"
Ngày bình thường, tiểu Kiều Kiều của nàng cùng Tiêu Dịch quan hệ không có tốt như vậy.
" Ta...." Nam Bảo Y sợ bị phát hiện mánh khoé, lại hữu tâm nhắc nhỏ lão phu nhân Tiêu Dịch có tiền đồ bất khả vô hạn, thế là nghẹn ngào nhào vào ngực lão phu nhân," Ta không có cha mẹ thương, nhị ca ca cũng không có cha mẹ thương, người trong phủ cũng không ai để ý tới hắn, cho dù trong thư viện thi được cái gì cũng không ai để ý, nhị ca ca thật đáng thương ô ô ô...."
Quý ma ma cười nói:" Lão nô nhìn, ngũ tiểu thư sợ là cùng nhị công tử có duyên đâu."
Lão phu nhân ánh mắt chớp lên.
Nam gia các thế hệ đều là kinh thương, trong đám tôn bối cũng chỉ có tên của hài tử lão nhị cùng Tiêu Dịch là có tên trong khảo công thư viện.
Ước chừng người Nam gia cũng không có đầu óc đọc sách, mặc dù được vào thư viện học, nhưng mỗi năm đều là thành tích đếm ngược, cũng không trông cậy có thể đỗ được tiến sĩ, có thể thi đỗ tú tài cũng là mộ tổ tiên bốc lên khói xanh.
Nghe nói Tiêu Dịch tại thư viện thành tích cũng không tệ, còn là có thể trông cậy một hai vào hắn.
Dù là chỉ được một chức quan nhỏ, nhưng tốt xấu cũng là quan phải không?
Nàng trăm năm về sau, hắn làm huynh trưởng cũng có thể giúp đỡ Kiều Kiều.
Nghĩ tới đây, thái độ của nàng với Tiêu Dịch cải thiện chút," Trông thấy huynh muội các ngươi thân cận, ta hết sức vui mừng. Kiều Kiều, bưng trà cho nhị ca ca ngươi."
Nam Bảo Y bưng lấy một chén trà nóng, vui vẻ chạy đến bên người Tiêu Dịch,"Nhị ca ca, trà."
Nàng chạy gấp quá, giày thêu không cẩn thận dẫm lên váy, chén trà trong tay bay ra ngoài vỡ nát, cả người nàng đều nhào vào trong ngực Tiêu Dịch.
Khôn mặt nhỏ của Nam Bảo Y hồng đỏ, đem cái đầu nhỏ như chim cút gắt gao chôn trong vạt áo Tiêu Dịch. Ngay cả trà nàng cũng bưng không xong, thật là quá vô dụng.
Trong ngực thiếu niên có cỗ hương lãnh đạm nhàn nhạt, nàng ngửi ngửi, vô ý thức khẩn trương, ngược lại so với lúc trước lại càng nghẹn ngào hơn, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt hắn.
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc.
Tiểu cô nương trong ngực vừa thơm vừa mềm, nước mắt ướt nhẹp vạt áo của hắn, làm hắn mười phần không vui.
Hắn cầm cổ áo sau nàng lên, tiểu cô nương khuôn mắt bánh bao trắng nõn nà đều là nước mắt, khóc đến gương mắt đều hồng hồng, làm hắn muốn cắn một cái.
Khoảng cách gần chống lại nàng là con mắt đỏ rừng rực, hắn dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy uy hiếp:" Lại khóc, liền cắn ngươi."
Nam Bảo Y run run, bị đoạ nước mắt miễn cưỡng bức lui trở về.
Tiêu Dịch thản nhiên nói:" Cười."
Nam Bảo Y ngoan ngoãn toét miệng nhỏ ra, nhìn còn khó coi hơn cả khi khóc.
" Ngũ tiểu thư cười." Quý ma ma vui vẻ," Lão phu nhân ngài nhìn, ngũ tiểu thư cười. Quả nhiên nhị công tử cùng ngũ tiểu thư cực kỳ có duyên phận, ngài có thể yên tâm đi!"
Lão phu nhân vui mừng gật đầu.
Đúng lúc này, một nha hoàn bưng một chiếc khay tiến vào," Lão phu nhân, Liễu thị phái người đưa đồ tới, nói là tự mình làm cho ngài cùng ngũ tiểu thư."