Lão phu nhân cầm thật chặt quải trượng.
Kiều Kiều nhi nhà nàng, nàng coi như hòn ngọc quý nâng niu trên lòng bàn tay, không phải để bị người giày xéo!
Trình Đức Ngữ hay Liễu Đoan Chính, đều không phải thứ đồ tốt gì, xách giày cho Kiều Kiều nhi cũng không xứng!
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Dịch, đang loay hoay đai lưng vàng biểu tượng cho thân phận hầu gia.
Mà sắc mặt hắn lạnh xuống, hiển nhiên cũng vì Kiều Kiều mà tức giận.
Nàng đột nhiên nhớ tới, ba điều kiện chọn rể cho Kiều Kiều nhi: Dung mạo tuấn mỹ, bản sự cao minh, gia thế đơn giản.
Tựa hồ Tiêu Dịch cái nào cũng trúng bảng!
Mà so sánh lại, quả thực hắn so với Trình Đức Ngữ cùng Liễu Đoan Chính đều ưu tú cách xa vạn dặm!
Trong lòng ẩn hiện ra một ý niệm.
Nhưng bây giờ cong không phải thời điểm nói chuyện với Tiêu Dịch.
Nàng tức giận:" Châu nha đầu, mang Kiều Kiều ra ngoài."
Nàng muốn bắt đầu muốn mắng chửi người!
Nam Bảo Châu đã sớm không tiếp tục chờ được nữa.
Nàng kéo tay Nam Bảo Y vui vẻ đi ra nhã tọa.
Hai tỷ muội chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng lão phu nhân mắng như sấm bên tài:" Các ngươi mấy ngày nay bị sét đánh đến đen đầu óc lương tâm, vì tham chút bạc của Nam gia ta, một gương mặt xấu xí không có lương tâm! Đem nhân duyên hài tử đổi tiền bạc, súc sinh cũng không làm được chuyện không có mặt mũi như này!"
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng nhỏ giọng nói:" Châu Châu, ta vốn tưởng rằng nhị bá mẫu mắng chửi người là lợi hại nhất, không nghĩ tới tổ mẫu khi mắng người cũng lưu loát dứt khoát như vậy!"
"Đều là do hai nữ nhân kia khinh người quá đáng! Liễu gia thì cũng thôi đi, không có kiến thức, ham bạc còn nghe được. Nhưng Trình phu nhân tốt xấu gì cũng được đọc qua mấy cuốn sách, lại có ý muốn để ngươi làm thiếp! Ta vừa ở bên cạnh nghe, hận không thể cầm chày sắt nhét vào miệng nàng!"
Nam Bảo Châu tức sắp khóc.
Trái tim của Nam Bảo Y đã sớm hoà thành nước.
Nàng chỉ là bị người ta giày xéo mấy câu, người thân đã vì nàng mà thương tâm thành như vậy.
Mà kiếp trước, nàng bị Trình Đức Ngữ hưu bỏ, bị xem như cung nữ đê tiện bán vào cung xung hỉ....
Oắt trong mắt người thân, không biết lại thương tâm thành cái dạng gì?
Kiếp trước, tổ mẫu yêu thương nàng ráng chống đỡ chỉ vì muốn nhìn Kiều Kiều nhi của nàng lần cuối....
Tiểu đường tỷ tiền đồ tươi sáng, bởi vì nàng mà bị ép gả cho mỗi lão nhân bốn mươi tuổi làm kế thê, cuối cùng lưu lạc thiên nhai...
Là nàng bất hiếu.
Người nhà đối đãi nàng như trân như bảo, một thế này, nàng nhất định phải hiếu thuận thế tự tốt bọn họ!
Nàng ôm lấy Nam Bảo Châu, nước mắt như mưa.
Là hối hận, càng là yêu.(ahr)
" Kiều Kiều, không sao, ngươi đừng khoác nha!" Nam Bảo Châu luống cuống tay chân,"Có chúng ta ở đây, những nữ nhân kia không dám khi dễ ngươi!"
Nàng cẩn thận lau nước mắt cho Nam Bảo Y, vì muốn nàng vui vẻ, đề nghị:" Chúng ta ra sau đài xem một chút đi, nghe nói hậu trường hí lâu rất thú vị!"
Nam Bảo Y khéo léo gật đầu.
Nàng vốn là nửa cái lão bản của Ngọc Lâu Xuân, bởi vậy gã sai vặt cũng không dám cản nàng lại.
Hai tỷ muội dễ dàng tiến vào hậu trường, nơi này đâu đâu cũng có phục sức cùng dụng cụ hát hí khúc, khiến Nam Bảo Châu hoa mắt.
Đồ hoá trang của Ngọc Lâu Xuân, chế tác rất tinh xảo đẹp đẽ.
Nam Bảo Châu nổi lên xúc động muốn chơi đùa, giữ người đi ngang qua hỏi:" Cái đồ hoá trang này có thể cho ta mượn mặc chút sao?"
" Tuỳ tiện mặc!"
Nam Bảo Châu vui mừng, vội vàng nói:" Kiều Kiều, ta tới sát vách đổi đồ hoá trang, chờ lát nữa cho tổ mẫu nhìn, nhất định nàng sẽ rất ngạc nhiên!"
Nói xong, ôm lấy áo rộng tay đồ hoá trang, mũ phượng mây vai, đai ngọc, hứng thú bừng bừng chạy tới sát vách.
Nam Bảo Y nhìn theo bóng lưng nàng.
Châu Châu đột nhiên mặc thành cái dạng kia, nàng cảm thấy tổ mẫu một chút cũng không cảm thấy vui mừng.
Giật mình còn tạm được!
Nàng ngồi trên ghế thêu, thấy trên bàn trang điểm có rất nhiều phấn son bột nước, nhàm chán thưởng thức, thầm nghĩ, cũng không biết hiện tại trên nhã tọa thế nào...
Bất quá có quyền thần đại nhân chống đỡ, có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Lúc này, nhã tọa.
Hoàng thị cùng Liễu đại tẩu bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Hoàng thị là xuất thân quan gia, còn chưa từng bị người mắng qua.
Nàng tức đỏ mắt, tức giận cuộn tay áo lên," Ngươi thử mắng thêm câu nữa xem?"
Thị nữ nàng mang theo, nhao nhao xắn tay áo theo, một bộ tư thế muốn ẩu đả lão phu nhân.
Nam gia bên này, Giang thị cười lạnh, dẫn đầu cuộn tay áo lên," Trình phu nhân muốn đánh nhau? Ta lớn như vậy, đánh nhau chưa từng sợ ai!"
Câu nói vừa rơi xuống, thị nữ của nàng cũng cuốn tay áo theo, đem lão phu nhân bảo vệ chặt chẽ phía sau.
Thị nữ của nàng tương đối nhiều, mà lại đều là cô nương được mang từ tiêu cục tới, mười phần sùng thượng vũ lực.
Hoàng thị khí thế lập tức mềm nhũn.
Nàng tức giận đến đỏ mặt tía tai, lui lại hai bước, thả lại câu" Các ngươi chờ đấy " quay người mang theo đám thị nữ chạy.
Còn lại Liễu thị hết sức khó xử.
Nàng không dám đánh nhau cùng Nam gia, lúc Giang thị nhìn nàng chằm chằm, cười theo ngồi xuống ghế.
Nàng đưa cùi chỏ chọc Liễu Đoan Chính, thấp giọng nói:" Chúng ta phải làm thế nào cho phải? Ngươi phải bảo biểu muội ngươi nói ra biện pháp, để chúng ta thuận lợi cưới được Nam Bảo Y! Chỉ có cưới nàng, cả nhà chúng ta mới có thể một đời ỷ lại Nam phủ, trải qua thời gian phú quý!"
"Nương, ngươi đừng thúc, ta biết..."
Liễu Đoan Chính nhẹ giọng.
Đêm tất niên hôm đó, hắn không cẩn thận quan sát Nam Bảo Y, chỉ biết là một cô nương rất đẹp mắt.
Hôm nay nhìn kỹ, hắn mười phần vừa ý.
Bởi vì nàng không chỉ có trong nhà phú quý, hơn nữ còn có mỹ mạo yêu kiều, là loại mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được.
Nghĩ đến cô nương xinh đẹp, đến hầu hạ cả nhà mình, còn phải sinh con nối dõi tông đường cho mình, hắn liền lập tức hưng phấn.
Hắn cẩn thận tiến tới trước mặt Nam Yên " Nam Yên biểu muội, hiện tại chúng ta nên làm thế nào? Ngươi muốn ta đi thông đồng Nam Bảo Y, ta khi nào thì hành động?"
Nam Yên thần sắc lạnh lùng.
Hôm nay nàng bị Hoàng thị nhục nhã, ác khí trong lòng khó nhịn.
Nàng uống ngụm trà, lãnh đạm nói:" Hiện tại."
" Hiện tại?" Liễu Đoan Chính kinh ngạc.
" Nơi này không phải Nam phủ, bên nàng không có nha hoàn bà tử bảo hộ, ngươi muốn cùng nàng tiếp xúc da thịt dễ như trở bàn tay, mà lại rất dễ để người nhìn thấy. Coi như Nam phủ muốn ngăn lời đồn thổi, cũng không ngăn được. Nàng thanh danh bại hoại, còn có thể gả cho ai?"
Liễu Đoan Chính suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này có thể thực hiện.(ahr)
" Vậy ta đi tìm nàng."
Hắn hứng thú bừng bừng rời khỏi nhã tọa.
Tiêu Dịch chậm rãi ung dung uống trà.
Hắn bất động thanh sắc làm thủ thế, Thập Ngôn lập tức đi theo ra ngoài.
Liễu Đoan Chính tìm được Nam Bảo Y phía sau đài.
Lúc này các con hát đã lên đài, hậu trường trống trải không người.
" Bảo Y muội muội!" Hắn nhiệt tình chào mời.
Nam Bảo Y đang vẽ lông mày.
Nam Bảo Châu chọn bộ váy kia quá rườm rà, mặc rất mất thời gian.
Nàng rảnh tối nhàm chán, thấy nơi này nhiều son phấn màu nước, thế nên nổi tâm tư muốn hoá trang thành hoa đán.
Trông thấy Liễu Đoan Chính trong gương, nàng ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, vẫn lạnh nhạt trang điểm như cũ.
Liễu Đoan Chính tới gần nàng, cười nói:" Bảo Y muội muội coi như vẽ lên trang dung con hát, cũng vẫn là mỹ mạo diễm lệ như cũ, so với hoa khôi Ngọc Lâu Xuân còn đẹp hơn..."
"Là Nam Yên để ngươi tới tìm ta?"
Giọng Nam Bảo Y lạnh nhạt.
Liễu Đoan Chính nghẹn họng.
Làm sao cô nương hiện tại đều thông minh như vậy?
Hắn không thèm tiếp tục ngụy trang, cười đê tiện:" Biểu muội nói, cưới được Bảo Y muội muội, đời ta liền có thể hưởng không biết bao vinh hoa phú quý! Bảo Y muội muội, so với làm thiếp người ta, là nương tử chính thất của ta chẳng phải là càng tốt hơn? Ta cũng coi như tuấn tú lịch sự!"
Nói, liền muốn tới ôm Nam Bảo Y.
Nam Bảo Y đứng dậy tránh đi.
Nàng đưa tay, hững hờ nâng trâm cài đầu.