Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 135: Chương 135: Nhị ca ca, ta mời ngươi ngắm tuyết nha




Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.

Nam Bảo Y vui vẻ:" Khẳng định là Thập Khổ trở về! Ta để hắn đi mua tôm cá xào cay, chúng ta cùng nhau ăn nha!"

Nam Bảo Châu thèm ăn lập tức vén màn cửa lên, cố gắng nhìn quanh bốn phía bên ngoài. Nàng ngẩn người," Kiều Kiều, ngươi mau ra xem."

Nam Bảo Y tò mò tiến đến bên cửa sổ.

Chỉ thấy trước cổng chính Trình phủ xuất hiện một đoàn lính chừng trăm người, đang kéo xe ngựa, xe bò, các binh sĩ chính đem rương hòm từ Trình phủ mang lên xe.

Có rương hòm không cẩn thận rơi xuống mặt đất, nắp bị văng ra, vậy mà bên trong đều tràn đầy là thỏi bạch trắng bóng, thậm chí còn có những vật như tranh chữ đồ cổ, tơ lụa.

Nàng cũng chấn kinh.

Tiêu Dịch hững hờ bước ra từ ngưỡng cửa Trình phủ.

Hắn lưu loát cưỡi lên tuấn mã, một tay nắm chặt dây cương, lãnh đạm nói:" Hơn mười rương đồ này là Trình gia dùng để trả nợ."

Nam Bảo Y chớp chớp mắt phượng.(ahr)

Nguyên lai quyền thần đại nhân không đi ra lâu như vậy, là bởi vì đang trông chừng Nam gia khuân đồ gán nợ!

Nàng nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào," Nhị ca ca, hôm nay phải cảm ơn ngươi rồi! Ta mời ngươi ăn tôm cá xào cay nha!"

Tiêu Dịch nhíu mày.

Khó có khi tiểu cô nương hào phóng, cũng chịu bỏ tiền mời hắn ăn tôm cá.

Thập Khổ rất nhanh mang theo một phần tôm cá xào cay trở về, Nam Bảo Y nhiệt tình chia cho đám người, ngay cả thị nữ gia đinh đi theo cũng có phần.

Người người đều tán thưởng nàng hào phóng.

Nam Bảo Y cười đem ốc đồng chia cho Thập Khổ," Ngươi đi xa vất vả, ta mời ngươi ăn ốc đồng nha!"

Thập Khổ tiếp nhận.

Hắn nghe mọi người ca ngợi, không khỏi gãi gãi đầu, luống cảm thấy có chỗ nào lạ lạ.

Những tôm cá này, đều là hắn bỏ bạc ra mua nha, vì sao tất cả mọi người đều cảm kích ngũ tiểu thư!

Chuyến đi Trình phủ lần này, trở về thắng lợi vẻ vang.

Trong Tùng Hạc viện, lão phu nhân ôm lấy Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu, cười không ngậm được miệng.

Nam Bảo Châu kích động bắt đầu thao thao bất tuyệt, cố gắng tường thuật trước tiếp cho lão phu nhân:

" Tổ mẫu, tổ mẫu ngài là không nhìn thấy đâu, Kiều Kiều đọc lên bài ca kia, nháy mắt toàn trường lặng ngắt như tờ! Nhị ca, hắn tiện tay ném ba cây trâm vàng, liền trúng ba con cá, khiến Trình Đức Ngữ giống như chó vô dụng! Kiều Kiều tài hoa hơn người, nhị ca văn võ song toàn, hai người quả thực là một đôi tài tử giai nhân trời sinh!"

Lão phu nhân nụ cười trên mặt cứng đờ.

" Một đôi tử giai nhân trời sinh " có thể dùng trong loại trường hợp này hay sao?

Nàng liếc nhìn Tiêu Dịch.

Người này đang dùng trà, một bộ tư thái việc không liên quan đến mình.(ahr)

Lão nhân gia trong lòng nén giận.

Người này rõ ràng ngấp nghé cháu gái bảo bối của nàng, lại luôn trước mặt Kiều Kiều làm giả bộ dáng không thèm để ý.

Hắn lừa gạt Kiều Kiều, câu dẫn Kiều Kiều, ỷ có hai phần bản lĩnh, lại trong bóng tối luôn tìm cách khoe khoang trước mặt Kiều Kiều, khiến Kiều Kiều sùng bái hắn, kính yêu hắn, thật là thủ đoạn cao minh!

Nam Bảo Y nghiêm túc nói:" Tổ mẫu, lần này xem ra chúng ta cùng Trình gia xé mặt. Trình phu nhân nói, ngày mai sẽ đến phủ từ hôn."

" Từ hôn?" Lão phu nhân lo lắng cầm tay nhỏ của nàng," Tổ mẫu biết, ngươi rất yêu thích Trình Đức Ngữ, một lòng muốn gả cho hắn. Đang tốt, sao đột nhiên lại náo muốn từ hôn? Có phải nhị ca ngươi xúi giục ngươi hay không?"

Nam Bảo Y bất đắc dĩ cười nói:" Tổ mẫu, ngài nghĩ đi chỗ nào? Là chính ta muốn từ hôn, không có chút là liên quan đến nhị ca ca! Trình công tử không thích ta, ta thấy coi như được tới nhà bọn hắn cũng không có được hạnh phúc, cần gì phải đi chịu khổ?"

Tiểu cô nương giọng nói mềm mềm nhu nhu, mười phần nhu thuận hiểu chuyện.

Lão phu nhân yêu thương nàng, từ ái ôm nàng vào ngực," Nếu như Kiều Kiều không thích Trình Đức Ngữ, từ hôn liền từ hôn đi! Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu bạc, coi như ngươi nuôi nam nhân trong phủ, cũng không có vấn đề!"

Nam Bảo Y che mặt.

Cũng không phải nàng không thể xuất giá được, cũng không đói khát tới mức muốn đem nam nhân nuôi trong phủ.

Sau khi tất cả mọi người tản đi, nàng theo lão phu nhân tiến vào phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ là một bộ bàn trang điểm kiểu tơ vàng, lão phu nhân ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng gỡ xuống trâm sức búi tóc nặng nề.

Nam Bảo Y cầm lấy lược ngà voi, cẩn thận giúp nàng chải đầu," Tổ mẫu, hôm nay đắc tội phủ thái thú, nghĩ tới sau này chuyện làm ăn nhà chúng ta, không thể thiếu bị người tìm phiền phức, ngài có giận ta hay không?"

Bên trong gương đồng, phản chiếu rõ ràng lão nhân gia mặt mũi hiền lành.

Nàng nói lời thấm thía:" Tổ mẫu vĩnh viễn sẽ không tức giận với Kiều Kiều, tổ mẫu chỉ sợ khiến ngươi hối hận... Trình Đức Ngữ mặc dù xuất thân nhà quyền quý, nhưng bản thân cũng coi như tài hoa hơn người, là tài tử rất có danh khí, thi đậu tiến sĩ là chuyện trong tầm tay..."

Nàng nắm chặt tay Nam Bảo Y, thử dò xét hỏi:" Kiều Kiều, quả thực trong lòng ngươi không ngưỡng mộ hắn sao? Ngươi,... có phải lại nhìn trúng công tử nhà khác?"

Nam Bảo Y nằm trên gối nàng, nhẹ nhàng cọ xát đầu gối nàng.

Tổ mẫu trên thân có mùi nhang hương dễ ngửi, khiến tinh thần nàng thanh thản.

Nàng công mặt mày," Tổ mẫu, mặc dù Trình Đức Ngữ tài hoa hơn người, nhưng hắn lại thiếu phần đức hạnh, cay nghiệt vô tình. Lúc trước tổ mẫu từng nói, không sợ một người không có tài hoa, đáng sợ là đạo đức phẩm hạnh bại hoại. Kiều Kiều muốn gả cho nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, trọng tình trọng nghĩa, quang minh lỗi lạc giống như nhị ca ca vậy!"

Lão phu nhân trầm mặc.

Trọng tình trọng nghĩa, quang minh lỗi lạc...

Đây là hình dung Tiêu Dịch?

Thật không biết đến tột cùng tên kia hạ loại bùa mê thuốc lú gì cho Kiều Kiều, để nàng sùng bái hắn như thế!

Nàng sờ lên đầu tiểu cô nương, uyển chuyển nói:" Nhị ca ca ngươi chém giết trên chiến trường, mùi máu tanh trên thân nặng. Ngươi một cô nương khuê các, thân cận hắn quá cũng không phải chuyện tốt."

Nam Bảo Y thanh thuý:" Tổ mẫu yên tâm, hiểu lầm giữa ta cùng nhị ca ca đã hoá giải. Chúng ta là huynh muội thân thiết, tất nhiên sẽ không làm loạn như truyền ngôn. Huống chi chúng ta bị Trình gia ghi hận, càng cần dựa vào thế lực của nhị ca ca hơn."

Lão phu nhân suy nghĩ một chút, cũng minh bạch đạo lý này.

Lần trước, lúc giam Tiêu Dịch lại, nha hoàn Dư Vị của hắn chạy tới khóc nóc nói hắn đã hối cải, tâm tư đối với Kiều Kiều đã thu lại.

Nàng cười nói:" Thôi, chuyện này ta không truy cứu. Hôm nay vui vẻ, cả nhà chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên chúc mừng. Ngày mai người Trình gia tới, còn phải giữ vững tinh thần ứng phó đấy!"

" Tổ mẫu thật tốt!"

Nam Bảo Y vui vẻ ôm lấy nàng.

Lúc dùng bữa tối, Nam Bảo Y hứng khởi, uống hơn nửa chén rượu gạo.

Mê man được Hà Diệp đỡ vào phòng ngủ, trong phòng đã đốt lò sưởi, nóng vô cùng.

Nàng thừa dịp Hà Diệp đi bưng canh giải rượu, choàng lên một kiện áo choàng lông thỏ hồng, hứng trí bừng bừng chạy tới Triều Văn viện tìm Tiêu Dịch.

Lúc này đêm đã khuya, tuyết lớn nổi lên.

Tiêu Dịch tuỳ ý khoác một kiện áo khoác lông chồn đen rộng rãi, đang ngồi dưới cửa, cầm vải nhung tinh tế lau bảo kiếm.

Ngoài cửa sổ khẽ chuyển tới tiếng động.

Hắn đẩy cửa sổ ra, Nam Bảo Y ghé vào trên bệ cửa sổ, khuôn mặt nhỏ lạnh đến đỏ bừng, đôi mắt loé sáng lung linh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tiểu cô nương giọng ngọt ngào:" Nhị ca ca, ta mời ngươi đi ngắm tuyết nha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.