Thịnh hội tổng cộng có hơn ba mươi thiếu nữ báo danh, nhưng nhất định phải trả lời câu hỏi vào cửa, mới có thể tham gia chính thức tranh tài.
Câu hỏi vào cửa có liên quan đến < Tứ Thư Ngũ Kinh> viết trên tờ giấy, mỗi người tự rút một thẻ đề khác nhau.
Nam Bảo Y đưa tay lấy đề thi ra.
Bốn phương tám hướng đều đang đợi chế giễu, thế nhưng thời khắc này nàng vậy mà vẫn bình tĩnh lạ thường.
Kiếp trước nàng bị Nam Yên giật dây tham gia thi đấu, muốn thể hiện mình trước mặt Trình phu nhân, lại ở đề vào cửa chật vật bị đuổi xuống dưới.
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, lúc ấy nàng rút trúng đề mục là đọc thuộc lòng tam tắc trong< Luận Ngữ>.
Rõ ràng là đề mục đơn giản đến cực hạn, nàng ngay cả một câu cũng không thuộc.
Khi đó nàng lẻ loi trơ trọi đứng giữa sân, thấp kém lấy lòng nhìn Trình phu nhân, liều mạng nghĩ đến cho dù đọc ra một cái cũng tốt. Cuối cùng khuôn mặt nàng đỏ lên, lúng túng đọc ra câu thơ" Gặt lúa giữa trưa".
Toàn trường ồn ào cười to.
Nàng trở thành trò cười bị đem đàm tiếu khắp trà dư tửu lâu Cẩm Quan thành, thời gian rất lâu đều không ngóc đầu lên được.
Nhưng, một thế này, tất nhiên sẽ không tầm thường.
Gió xuân hiu hiu.
Nam Bảo Y chậm rãi mở ra đề thi:
— xin giải thích 'Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam'.
Cầm tờ giấy trên tay, ngăn không được run rẩy.
Thế đạo gian khổ, trên đời này thực sự sẽ có ông trời đền bù cho người cần cù sao?
Thật sẽ càng cố gắng càng may mắn sao?
Lúc trước Nam Bảo Y không tin, nhưng hiện tại, nàng tin!
Đề thi này, là lần đó nàng chuyển vào Triều Văn viện đưa hỏi qua Tiêu Dịch.
Rốt cục đến phiên nàng đọc đáp án, nàng cũng kính đem đề thi giao cho giám khảo.
Giám khảo nhìn đề mục, không khỏi tiếc nuối nhìn về phía Nam Bảo Y.
Đề mục này thế nhưng là đề khó nhất được ra, cũng không phải chỉ cần học bằng cách nhớ liền có thể trả lời được.
Nữ nhi Nam gia, đáng tiếc.
Hắn còn là tận trung cương vị lớn tiếng đọc nội dung đề bài.
Toàn trường yên tĩnh, lại không phải đang chờ mong Nam Bảo Y đọc đáp án, mà là chờ nàng bị xấu mặt.
Bên sân.
Nam Yên đối Hạ Tình Tình nói:" Loại đề mục luận sách này đối với tiểu nữ nhi khuê các mà nói là có chút khó khăn."
Hạ Tình Tình cười nhạo:" Nàng tự rước lấy nhục, trả lời không được mới có trò hay. Yên nhi ngươi ngược lại nói một chút, câu nói này tột cùng là có ý nghĩa gì?"
" Nam Yên cố ý lớn tiếng nói:" Ý tứ của những lời này là, lúc sáng sớm hiểu rõ chân lý, dù ban đêm chết cũng không hối tiếc, biểu đạt thế nhân theo đuổi chân lý."
" Yên nhi, ngươi cũng thật là lợi hại." Hạ Tình Tình sợ hãi thán phục.
Nữ hài xung quanh cũng nhao nhao đối với nàng lau mắt mà nhìn.
Nam Yên trong lòng đắc ý.
Nàng lặng lẽ nhìn về phía Trình phu nhân, đối phương cũng là khen ngợi mỉm cười, hướng các phu nhân xung quanh giống như giới thiệu con dâu tán dương:" Nhìn một cái, Yên nhi tài học thực sự là cực tốt."
Nam Yên khiêm tốn hướng đám người phúc thân.
Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, nàng không khỏi vui mừng quá đỗi.
Cách đó không xa trên bàn tiệc, Nam lão phu nhân lại chán ghét nhíu mày.
Bảo bối tôn nữ của nàng còn chưa gả đi đâu, Trình phu nhân lại làm ra chuyện này, vốn tưởng rằng là cửa hôn sự vinh quang, bây giờ xem ra cũng rất không vừa mắt.
Nàng liếc nhìn Tiêu Dịch.
Đối phương bình tĩnh nhìn chằm chằm giữa sân, môi mỏng có chút cong lên, tựa hồ đang mong chờ cái gì.
Nàng không hiểu nhìn về phía giữa sân.
Đề thi khó như vậy, Kiều Kiều của nàng có thể trả lời được sao?
Giữa sân.
Nam Bảo Y bắt đầu giải thích:" ' Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam', câu nói này trích từ< Luận Ngữ>. Trên mặt chữ có ý nghĩa là, lúc sáng sớm hiểu rõ đạo lý, dù ban đêm chết đi cũng không tiếc nuối, biểu đạt khát khao thế nhân đối với chân lý. Nhưng thực tế, học tập không phải chỉ là hiểu rõ chân lý, càng là vì tự mình thực hiện. Tỉ như những chí sĩ đầy lòng yêu nước, bọn họ vì bá tính quốc gia mà không ngại lúc đầu rơi máu chảy da ngựa bọc thây, đây mới thực sự là ' Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam'."
Tiểu cô nương mỹ mạo kiều diễm. Trong gió xuân làn váy càng thêm yểu điệu, giống như nổi lên sóng biếc mênh mang.
Giọng nói của nàng non nớt ngọt ngào, lời giải thích có lẽ không bằng những người đọc sách luận sách kín đáo phức tạp, nhưng cũng đủ khác sâu nội dung bên trong.
Đám người chờ chế giễu hai mắt nhìn nhau.
Yên tĩnh thật lâu, giám khảo dẫn đầu vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi:" Trả lời rất hay."
Rất nhiều quan viên cùng phú thương mở màn cũng vỗ tay theo.
Dù sao, Nam Bảo Y cũng là một cô nương khuê các nho nhỏ, có thể trả lời được như vậy cũng là rất giỏi rồi.
Trong tiếng vỗ tay náo nhiệt, Nam Bảo Y vụng trộm nhìn về phía Tiêu Dịch.
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong vẫn là tư thái cao lãnh thâm trầm như cũ.
Quỷ thần xui khiến, nàng hướng hắn nháy mắt tinh nghịch. Tiểu cô nương hồn nhiên đáng yêu.
Tiêu Dịch nhíu mày, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai bắn trúng một mũi tên, lan tràn ra loại cảm giác kỳ quái.
Loại cảm giác này lại huyền huyễn, hắn không cách nào khống chế, càng không cách nào xua đuổi.
Ánh mắt hắn theo bản năng theo đuổi hình bóng tiểu cô nương kia, đầu ngón tay càng không tự giác vuốt ve sợi dây cột tóc.
Đã hi vọng nàng có thể ở bên trên rực rỡ ánh hào quang, nhưng lại muốn giấu đi quang hoa của nàng.
Hẳn là huynh trưởng trên đời này đều đối với muội muội mang loại tâm tư bí ẩn này sao?
Bên sân.
Trước đó vị phu nhân kia chế giễu Trình phu nhân giờ lại vỗ tay cười nói:" Nữ nhi Nam gia thật sự là lợi hại, ta coi như cũng được mở mang kiến thức. Trình phu nhân, ngươi cảm thấy câu trả lời của nàng cùng Nam Yên trả lời, ai hay hơn?"
Trình phu nhân nghiêm mặt, nửa ngày cũng không nói mời nào.
Cuối cùng nàng oán hận đánh xuống khăn tay, ngoài cười nhưng trong không cười:" Chỉ là đề vào cửa thôi, cái khó còn ở phía sau."
Nam Yên đồng dạng khó xử.
Thua thiệt nàng vừa mới còn ra vẻ lớn tiếng giải thích, có thể nàng căn bản nghĩ Nam Bảo Y không thể trả lời được.
Hiện tại thì tốt rồi, người xung quanh đều đang chê cười nàng!
Nàng gắt gao cắn môi, phẫn hận nhìn chằm chằm Nam Bảo Y.
Sau đó là màn chính thức so tài, nàng nhất định phải đem Nam Bảo Y giẫm dưới lòng bàn chân.
" Mở giao dịch rồi, hạ tiền đặt cọc rồi!"
Mấy tên sai vặt hét lớn, tay nâng khay sơn đỏ tới, " Cược một được ba, cược Nam Yên cô nương thắng."
Ngày hội thưởng hoa mở giao dịch, là tập tục lâu nay của Cẩm Quan thành, nghe nói có người dựa vào cái này để phát tài.
Có thể cảm thấy Nam Yên xác suất thắng lớn, bởi vậy người đặt cược nàng không phải số ít, bảng hiệu của nàng ngân phiếu chất cao như núi.
Liễu thị sờ lên túi tay áo.
Lão gia hồi trước cho nàng ngân phiếu ba ngàn lượng, sau khi thuê người sủa chữa lại nhà cửa cùng mua váy áo đồ trang sức phấn son, chỉ còn lại một ngàn lượng.
Thân là mẫu thân, nàng hắn là giúp Yên nhi gia tăng thân thế.
Dù sao khẳng định Yên nhi sẽ chiến thắng, đến lúc đó có thể kiếm trắng ba ngàn lượng bạc đâu!
Nghĩ đến đây, nàng không chút do dự đem ngân phiếu đặt tại của đặt Nam Yên.
Thường thị ngày thường rát thích mấy chuyện cờ bạc.
Nàng quét mắt nhìn đám tiểu cô nương trong sân, đem một ngàn lượng đặt cho Nam Yên, không quên giật dây:" Trình phu nhân, đây chính là mua bán kiếm bộn không sợ lỗ, mau đặt cho Nam Yên đi. Chớp mắt liền có thể kiếm ba ngàn lượng bạc đâu, trên đời này lại không có chuyện có lợi như vậy đâu!"
Trình phu nhân quả nhiên lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng.
Nàng đặt cho Nam Yên còn không tính, lại còn mỉm cười nhìn về phía Nam lão phu nhân:" Không phải bà bà tương lai này không giúp Bảo Y, thực sự Bảo Y vụng về đã quen, chỉ sợ lát nữa bị thua sẽ rất khó coi. Lão phu nhân nghe ta khuyên một câu, cũng cược Nam Yên thắng đi."