Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 19: Chương 19: Phụ thân đại hôn, mất hết mặt mũi(1)




" Có ánh mắt!" Liễn thị tán dương, " Ta tiến phủ chính là mẫu thân nàng, có thể tuỳ ý nắm bóp nàng. Một mối hôn sự tính là gì, chỉ cần Yên nhi thích, ta sẽ giúp ngươi đoạt."

Nam Yên rất hài lòng, lại làm nũng nói: " Nương, ta còn muốn đồ cưới của nàng."

" Cái này lại càng dễ, chuyện chung thân của nàng đều bóp trong tay. Chỉ cần ta kêu nàng đem đồ cưới giao ra, nàng còn không ngoan ngoãn nghe theo?"

Hai mẹ con mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này, nhịn không được nét mặt vui cười như hoa.

......

Nháy mắt đã gần tới hôn kỳ, công việc Nam phủ dần dần lu bù lên.

Nguyên bản lão phu nhân cự tuyệt Liễu thị vào cửa, thế nhưng là Nam Bảo Y cấp Liễu thị một trận chê cười đại kế như vậy, làm sao lại không thể cho nàng lên đài biểu diễn?

Thế là nàng giả ý khuyên bảo, mới để lão phu nhân miễn cưỡng đáp ứng.

Bọn thị nữ treo đèn trong hoa viên, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn hướng đình nghỉ mát.

Ngũ tiểu thư nhà các nàng mỗi ngày đều yên lặng ngồi ở đó luyện chữ, phảng phất một chút cũng không vì chuyện mẹ kế mà phiền não.

Nam Bảo Y không chú ý tới ánh mắt đồng tình của các nàng.

Tiêu Dịch kêu nàng mỗi ngày viết hai mươi tấm chữ lớn, nàng đều muốn điên rồi.

Nàng dùng bạch ngọc chặn lại tờ giấy vừa viết xong, tay khác lấy ra một tấm giấy mới.

Vừa nâng bút chấm mực, Hà Diệp hưng phấn chạy vào, " Tiểu thư phân phó tìm du côn vô lại, đã tìm được."

Nam Bảo Y đường bút lướt như long xà, " Nói như một chút, là vô lại như thế nào?"

" Hắn kêu Ngưu Tam, từ nhỏ chơi bời lêu lổng không có việc gì, sau khi lớn lên say mê đánh bạc. Ngay cả khế ước đất tổ tiên để lại cũng đem bán lấy tiền đánh bạc, thậm chí còn bán cả vợ con mình. Hiện tại thua tới mức chỉ còn quần cộc, cả ngày bên đường chửi mắng, người khác thấy hắn đều đi đường vòng đâu."

Nam Bảo Y viết xong nét cuối cùng.

" Tiêu Dịch " hai chữ sôi nổi trên trang giấy, chữ khải tú mỹ mà khí khái.

" Tên của nhị ca ca nghiêm túc viết lên quả nhiên là phá lệ đẹp mắt."

Nàng không nhanh không chậm gác lại bút, từ trong ngực lấy ra văn tự bán mình cùng một tấm ngân phiếu.

Nàng đem hai vật này giao cho Hà Diệp, " Cầm đi đưa cho Ngưu Tam, nhất định phải chuyển cáo với hắn như thế này...... Sau khi chuyện thành công, ta sẽ còn đưa thêm ngân phiếu năm trăm lượng."

Hà Diệp trịnh trọng cất vật rời đi.(ahr)

Nam Bảo Y đi ra đình nghỉ mát.

Gió xuân se lạnh lạc hồng đầy trời, nàng một thân một mình đứng trong gió lớn, váy lụa màu hoa sen xoay chuyển lượn vòng, tóc dài đen nhánh tuỳ ý bay trong gió.

Bài của nàng đã ngửa. Ván này, nàng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.

.....

Tháng ba cỏ mọc én bay, con diều lướt qua chân trời xanh thẳm. Nam phủ rốt cục nghênh đón thịnh sự đại hôn.

Hôm nay đại hôn của phụ thân.

Nam Bảo Y mặc áo trắng váy lụa hồng, chải búi tóc Song Hoà như cũ, cổ tay mang hai vòng tròn khoá vàng tinh xảo, mười phần hồn nhiên hoan hỉ.

Trên đường đi tiền viện, vừa lúc gặp phải Tiêu Dịch.

Nàng lắc lắc quạt tròn bạch ngọc, bộ dáng tươi cười ngọt ngào: " Nhị ca ca hôm nay vẫn ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái như cũ, là mỹ thiếu niên tuấn mỹ nhất trên thế gian."

Sáng sớm vừa dậy, ai cũng nguyện ý nghe vài lời nói ngọt.

Nam Bảo Y cảm thấy Tiêu Dịch cũng không ngoại lệ.

Tiêu Dịch liếc nàng một cái.

Tiểu cô nương tuổi cài trâm vàng, dung mạo trắng nõn thanh mị, miệng nhỏ đều là lời nói cát tường.

Mặc dù biết rõ thành phần vuốt mông ngựa tương đối nhiều. Nhưng vừa sáng sớm nghe tới, vẫn làm cho lòng người nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn nói: " Đã chuẩn bị xong?"

" Nhị ca ca yên tâm, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng. Dù sao ta cũng là do tự tay ngươi dạy dỗ, Liễu Tiểu Mộng làm sao có thể là đối thủ của ta?"

Đang đắc ý nói chuyện, phía trước đột nhiên truyền đến ồn ào.

Nàng nhìn lại.

Nam Yên dẫn mấy tiểu cô nương cùng tuổi, lắc lư trong phủ. Các nàng cũng chú ý tới Nam Bảo Y, hai mắt nhìn nhau.

Nam Yên không quá tình nguyện giới thiệu các nàng.

Nhưng gặp nhau giữa đường cũng không có biện pháp nào khác, nàng đành nhắm mắt nói: " Đây là ngũ muội muội của ta Nam Bảo Y. Bảo Y, đây là mấy vị bằng hữu của ta, Chương Du thiên kim của Chương bổ đầu gia, Đông Nhai tiểu thư cửa hàng gạo, tiểu Liên tiểu thư nhà trọ lớn."

Nam Bảo Y cười cùng các nàng.

Nàng cũng không phải xem thường xuất thân tiểu môn hộ của những cô nương này, chỉ là gần son thì đỏ gần mực thì đen, nữ hài có thể chơi cùng với Nam Yên loại mặt hàng này, tất nhiên không phải vật gì tốt.

Dư quang nhìn lại, tựa như là nông phu đối đãi heo sắp đem bán.

Bất quá nhị ca ca nàng dung mạo điệt lệ, chẳng trách các nàng vừa gặp đã mến.

Chương Du gương mặt hồng hồng, giật giật ống tay áo Nam Yên, dịu dàng nói: " Yên nhi, ngươi còn không có giới thiệu vị công tử này với chúng ta."

Nam Yên thái độ tuỳ ý, giống như giới thiệu cái gì a miêu a cẩu, " Hắn a, hắn là con nuôi trong phủ chúng ta, họ Tiêu."

Con nuôi....

Mấy cái nữ hài nhi ánh mắt lập tức liền thay đổi.

Con nuôi mà thôi, coi như có thể làm thân với hắn, cũng không được hưởng thụ vinh hoa phú quý Nam gia, lãng phí tuổi thanh xuân làm gì?

Tầm mắt các nàng lại rơi trên người Nam Bảo Y.

Không hổ là đích nữ đàng hoàng của Nam phủ, chỉ là cổ tay đeo vòng tay vàng, cũng đáng giá không ít bạc.

Chương Du nhãn châu xoay động, thân mật nắm tay Nam Bảo Y, " Ta và tỷ tỷ ngươi quan hệ rất tốt, trông thấy ngươi cũng cảm thấy thân thiết. Cái này là trâm ngọc nương ta cho, hiện tại tặng cho ngươi. Chỉ là Cẩm Quan thành chú ý có qua có lại, vì lẽ đó Bảo Y cũng phải đáp lễ cho ta nha! Ăn ngay nói thật, ta rất thích đôi vòng tay trên tay ngươi!"

Nàng nhanh tay lấy xuống trâm ngọc, nhét vào trong ngực Nam Bảo Y.

Các nữ hài tử khác thấy thế, cũng không kịp chờ đợi đưa ra quà của mình.

Nam Bảo Y nhìn cây trâm ngọc trong ngực, một tấm khăn tay, một cái hầu bao, im lặng.

Trâm ngọc là hàng thấp kém, nha hoàn tam đẳng trong viện của nàng cũng không cần.

Khăn tay mười văn tiền ba chiếc, hầu bao năm văn tiền một cái.

Muốn dùng loại đồ vật này đổi đồ trang sức của nàng, ba người này da mặt quả thật là dày.

Nàng liếc nhìn Nam Yên, ý vị không rõ khẽ cười hai tiếng.

Nàng không hề nói gì, Nam Yên cũng xấu hổ vô cùng.

Loại người nào ở bên trong vòng tròn đó, giống Nam Bảo Y giao lưu bằng hữu, liền tuyệt đối không làm ra loại chuyện xấu hổ này.

Đều do nương của nàng, không có chỉ kêu những bằng hữu nghèo kiết hủ lậu đến ăn cưới, còn muốn chiếu cố nữ nhi các nàng, quả thật mất hết mặt mũi.

Nàng liều mạng ra mắt ám hiệu cho Chương Du các nàng, đáng tiếc ba người chỉ nóng bỏng chú ý tới có thể lột xuống vòng tay vàng của Nam Bảo Y hay không. Căn cứ vào thái độ có thể kiếm một bút, không chút nào thèm quan tâm mặt mũi của nàng.

Nam Bả Y đem đồ trả lại cho ba người.

Nàng chậm rãi đong đưa quạt tròn bạch ngọc như cũ, " Các vị tỷ tỷ có ý tốt, Bảo Y xin nhận. Chỉ là có qua có lại ở giữa cùng bằng hữu thân thích, ta tự hỏi quan hệ với các ngươi thường thường, còn chưa tới bước có qua có lại kia."

Chương Du thẹn quá hoá giận, " Ngươi có phải ghét bỏ đồ của chúng ta không quý giá, không xứng tầm với thân phận ngươi? Nam Bảo Y, chúng ta có ý tốt muốn cùng ngươi làm bằng hữu, ngươi lại ngại bần yêu giàu."

" Không sai, không phải là có hai cái tiền bẩn, liền xem thường ai vậy? Nam Yên, muội muội của ngươi cũng quá khó hầu hạ! Ngươi làm tỷ tỷ, làm sao cũng không biết giáo huấn nàng một chút?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.