Hắn phất tay áo, toàn bộ hành trình đều không để ý Nam Bảo Y.
Tới cửa đầu trấn, tất cả bá tính đều đang nhộn nhịp chen chúc đi lại. Vô số tiểu quán bán hàng thức ăn bên sông, bánh chưng, tượng nặn bằng bột, hạt hướng dương..., hương thơm bánh kẹo chỗ nào cũng có.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Dịch bồi Nam Bảo Y dạo phố.
Nhưng hắn thề, sau này cũng sẽ không muốn cùng nàng đi dạo phố.
Tiểu cô nương thấy cái gì đều muốn mua, không đầy một lát Thập Khổ cùng Thập Ngôn ôm bao lớn bao nhỏ.
Mà nàng chỉ bưng lấy một đĩa hạt hướng dương, một bên gặm hạt mà chạy nhảy loạn trong đám người, chín con trâu cũng không thể kéo lại.
Đều nói tiểu thư khuê phòng thể chất mảnh mai, đi hai bước liền phải thở gấp, thế nhưng Tiêu Dịch cảm thấy, chỉ cần cho Nam Kiều Kiều đủ tiền bạc đi mua sắm, nàng so với người khác còn chạy nhanh hơn.
" A a a, chỗ đó có nặn tượng bằng mật đường!" Nam Bảo Y đột nhiên vui vẻ kêu lên, giữ chặt tay Tiêu Dịch chen vào đám người," Sư phụ, ngươi có thể nặn cho ta một con Phượng Hoàng được không? Ta muốn cái đuôi thật đẹp thật lớn."
Nàng trùng sinh trở về, cũng coi như dục hỏa Niết Bàn.
Nặn một con Phượng Hoàng cũng đúng.
Sau một lúc lâu, Phượng Hoàng được nặn xong.
Dùng mật đường nặn lại xinh đẹp sinh động như thật.
Nam Bảo Y cầm tượng Phượng Hoàng, xoắn xuýt liếc mắt nhìn Tiêu Dịch một cái.
Quyền thần đại nhân đối đãi với nàng vô cùng tốt, nàng mua nhiều đồ tốt như vậy, cũng nên chia cho hắn một chút.
Vì thế nàng nhón chân lên, đem tượng đến miệng thiếu niên:" Cho ngươi nếm thử một miếng....Chỉ là một miếng nhỏ thôi nha!"
Tiêu Dịch cụp mắt nhìn nàng, tiểu cô nương trông mong nhìn chằm chằm con Phượng Hoàng kia, gương mặt tràn đầy là không nỡ.
Đáy mắt hắn hiện ra vẻ ác ý, nghiêng đầu cắn Phượng Hoàng.....
Hắn gắng gượng cắn mất đầu cùng cổ Phượng Hoàng.
Hắn thưởng thức bộ dáng khiếp sợ của Nam Bảo Y, nhai rôm rốp kẹo đường trong miệng, giống như cười mà không cười," Có chút ngọt."
Nam Bảo Y vẫn giơ que gỗ như cũ.
Nàng nhìn Phượng Hoàng không đầu, trong mắt ẩn ẩn nước mắt.
Quyền thần đại nhân thực sự là....
Quá không có ý tứ!
Thi đấu thuyền rồng sắp bắt đầu, tiếng huyên náo khắp bờ sông.
Có thể thuê thuyền rồng dọc theo sông, Nam Bảo Y cảm thấy hiếm lạ, nhao nhao muốn thuê một cái.
Tiêu Dịch có chút phiền," Ta sẽ không giúp ngươi chèo thuyền. "
" Có thể kêu Thập Khổ bọn hắn...."
Nam Bảo Y nhìn về phía hai người, bọn hắn mang theo bao lớn bao nhỏ, mặt vặn vẹo cầu xin tha thứ mà nhìn mình.
Nàng đổi giọng:" Chính ta tự chèo thuyền?"
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng.
Tiểu cô nương tay chân lèo khèo, chèo thuyền?
Hắn cười nhạo, nể tình sắp phải tới chiến trường Dạ Lang, móc bạc thuê cho nàng một chiếc thuyền rồng nhỏ.
Thuyền rồng vàng mạn xanh, đầu thuyền tạo hình thành đầu rồng, mười phần uy vũ tinh xảo.
Nam Bảo Y quan sát một hồi xem người khác chèo thuyền như thế nào, cũng cuộn tay áo lên ôm lấy mái chèo, thử chèo vài cái.
Nàng thông minh, rất nhanh liền có thể chèo được mái chèo.
Tiêu Dịch miễn cưỡng ngồi ở mũi thuyền.
Ánh nắng đầu hạ chiếu xạ xuống mặt nước.
Những giọt nước bắn nên khuôn mặt tiểu cô nương, nàng cười đến vui vẻ, hồn nhiên.
Quang ảnh pha tạp, tính tình thực chất bên trong nàng vẫn là ngang ngược hoạt bát.
Hoạt bát mới tốt...
Tiêu Dịch nghĩ như vậy.
" Ài, bên bờ kia không phải là Khương thần y sao?" Nam Bảo Y bỗng nhiên lên tiếng.
Tiêu Dịch nhìn lại, thiếu niên kim quan lục bào, tay cầm bánh chưng ăn, tràn đầy phấn khởi xem gánh xiếc phun lửa nuốt kiếm.
Hắn còn chưa lên tiếng, Nam Bảo Y đột nhiên đem mái chèo đặt vào tay hắn:" Nhị ca ca, ngươi chèo thuyền giúp ta, về sau ta sẽ báo đáp ngươi!"
Nói xong, chỉnh trang lại trâm cài đầu, ôn nhu kêu:" Khương công tử!"
Nàng nhiệt tình mời Khương Tuế Hàn lên thuyền.
Sóng nước lấp loáng.
Tiêu Dịch mặt không thay đổi ngồi mũi thuyền chèo thuyền.
Hắn nhìn chăm chú về phía đuôi thuyền, Nam Bảo Y tư thế ngồi đoan trang, buông thõng tầm mắt, một bộ tiểu nữ nhi xấu hổ thẹn thùng.
Nàng khơi chuyện:" Không nghĩ tới Khương công tử cũng tới xem đua thuyền rồng, chúng ta thật có chung chí thú nha."
Khương Tuế Hàn:"....."
Nếu như đi nhìn thi đấu thuyền rồng cũng là có chung chí thú, kia người chung chí thú không khỏi quá nhiều.
Nắng đầu hạ có chút nóng.
Nam Bảo Y cảm thấy mình phải có dáng vẻ cô nương khuê tú.
Nàng yếu ớt bưng ra một cây dù giấy," Ánh nắng quá mạnh, thật sợ da sẽ bị đen nha. Khương công tử có chỗ không biết, từ nhỏ đến lớn thường xuyên có người khen ta da trắng. Ta lại luôn cảm thấy bọn họ lấy lòng ta, ta như vậy có chỗ nào trắng?"
Dựa theo phát triển bình thường, Khương Tuế Hàn hẳn là nên lập tức khen ngợi nàng da trắng mỹ mạo, còn khen nàng khiêm tốn.
Thế nhưng là không có.
Khương Tuế Hàn hưng phấn lấy ra một bình sứ nhỏ:" Ngươi nếu muốn trắng đẹp, chỗ ta có một loại bôi da do chính ta tinh chế, một giọt liền thấy hiệu quả, dùng ba mươi ngày khiến da ngươi rực rỡ như mới sinh! Một bình năm trăm lượng bạc."
Nháy mắt Nam Bảo Y liền đen mặt.
Nàng nghiến răng, lấy lại bình tĩnh, mới miễn cưỡng duy trì được ngữ điệu ôn nhu:" Khương công tử tựa hồ với vật dụng thẩm mỹ rất tâm đắc, ngày thường ngoại trừ nghiên cứu những thứ này, ngươi còn có yêu thích gì khác không?"
" Ngủ trên giường xây bằng bạc." Khương Tuế Hàn nói thẳng.
" Thật sao? Ta ngược lại không có hứng thú với vàng bạc châu báu, đó là đồ vật dụng tục cỡ nào!"Nam Bảo Y xem thường thì thầm," Ta nha, thích ở trong khuê phòng thêu thùa chim chóc hoa lá, đọc thi thư, không có việc gì thì pha trà đánh đàn..."
Nàng nói một bên, một bên nhích lại gần Khương Tuế Hàn.
Khương Tuế Hàn cảm nhận được ánh mắt lãnh khốc của Tiêu Dịch, cả người đều run rẩy.
Hắn hoảng sợ lui lại:" Ngươi ngươi ngươi, ngươi cứ nói chuyện đi đừng tới gần ta! Tránh xa ta ra, đừng tới gần!"
" Khương công tử, ta cảm thấy hai chúng ta thực sự là quá hợp ý..."
Tiêu Dịch sắc mặt tối đen.
Hắn cẩn thận không chèo thuyền, mái chèo loạn nhịp, thuyền rồng đột ngột lay động kịch liệt.
Đang lúc Nam Bảo Y cao hứng ngồi không vững, suýt nữa đập đầu vào mạn thuyền.
Nàng vội vàng xích lại gần Khương Tuế Hàn," Khương công tử, ta sợ!"
Khương Tuế Hàn sắp khóc:" Ngươi sợ cái con khỉ! Ta không sợ sao?"
Nam gia tiểu ngũ ăn vạ quá lợi hại, hắn rất sợ hãi!
Ánh mắt kia của Tiêu gia ca ca quả thực là muốn giết người, hắn thực sự rất sợ hãi.
Nam Bảo Y lợi dụng cơ hội, muốn hướng vào lòng Khương Tuế Hàn ngồi.
Vạn người đang nhìn, chỉ cần nàng cùng Khương Tuế Hàn tiếp xúc thân mật, liền có thể mặt dày mày dạn quấn lấy hắn.
Không chỉ có thể từ hôn với Trình gia, còn có thể đem Khương Tuế Hàn lừa gạt vào Nam phủ
A không đúng, là để hắn ở rể Nam phủ.
Lông tơ toàn thân Khương Tuế Hàn đều dựng đứng.
Ánh mắt kia của Tiêu Dịch thực muốn ăn thịt người, hắn thực sự quá sợ hãi, cuối cùng quyết định không chút lưu tình đem Nam Bảo Y đẩy vào trong sông.
Nam Bảo Y:"...."
Cẩu nam nhân này có độc!
Nhưng là nghĩ lại, nếu Khương Tuế Hàn đem nàng cứu lên, nàng có thể quang minh chính đại nói lên một câu: Ân cứu mạng, tiểu nữ không thể báo đáp, nguyện lấy thân báo đáp?
Thế nhưng nàng mảnh mai đáng thương dựa vào mạn thuyền, tốn sức đưa tay túm ống tay áo Khương Tuế Hàn:" Khương công tử cứu ta..."
Tiêu Dịch mặt không cảm xúc, vung mái trèo hướng nàng đập xuống.
Hắn đem Nam Bảo Y đập vào trong nước.