Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 222: Chương 222: Tà Sùng Nữ(1)






C283: Thiêu chết yêu nữ, vì dân trừ hại.

Lời này như nói đúng tâm ý của Hoàng thị.

Nàng nhẹ lay động quạt tròn, lúc lật xem sổ sách, Nam Yên lại cung kính nói: "Bà mẫu, Yên Nhi biết ngài luôn luôn chán ghét Nam Bảo Y, bởi vậy cố ý an bài một vở kịch cho nàng, chắc hẳn rất nhanh có thể lên diễn."

"Vở kịch?"

"Đúng vậy, vở kịch."

"Ta đây cũng phải rửa mắt mong chờ."

Hoàng thị cười khẽ, lại lật một tờ sổ sách, giống như không chút để ý nói: "Lại nói đến,hậu viện của lão gia lại có di nương muốn lâm bồn. Cũng không biết lúc này sinh, là nam hài nhi hay là nữ hài nhi."

Nam Yên biểu tình hơi rùng mình.

Từ khi vào Trình gia, Hoàng thị luôn mượn tay nàng đối phó nữ tử hậu viện, giúp nàng củng cố địa vị.

Mạng ngươi hết trong tay nàng, tiểu hài nhi còn đang trong bụng, đã có bảy tám.

Nàng rũ mi mắt, cung kính nói: "Trình gia chỉ có một vị nữ chủ tử, đó chính là bà mẫu. Trình gia cũng chỉ có một vị công tử, đó chính là Trình ca ca. Đứa trẻ kia là không có phúc khí ra đời, ngài yên tâm."

Hoàng thị rất vừa lòng vì nàng thức thời.

Vì thế nàng buông sổ sách, tự tay đỡ nàng dậy, "Ngươi đứa nhỏ này, luôn quỳ trên mặt đất làm cái gì, còn không mau đứng lên? Nếu là quỳ hỏng đầu gối, ta cùng Nhị Lang đều sẽ đau lòng."

"Đa tạ bà mẫu săn sóc."

Nam Yên thật cẩn thận mà ngồi ở ghế bành, nhẹ nhàng xoa đầu gối.

Di nương sắp lâm bồn......

Đưa cho Nam Bảo Y đồng dao......

Nàng đang cần tiểu hài nhi, đưa bài đồng dao vào trong đám hài nhi Thục quan hát.

Lúc này, chắc hẳn Hạ Dục cũng đã sai người truyền xướng bản đồng dao kia khắp Thục quận.

Nàng không khỏi cong lên cánh môi.

Lúc này, tất nhiên nàng muốn Nam Bảo Y được chết rất đẹp.

......

Cẩm Quan Thành là thành trì phồn hoa nhất Thục quận

Dân chạy nạn không hẹn mà cùng mà hướng tới Cẩm Quan Thành.

Ngoài thành lều trại dày đặc, dân chạy nạn dìu già dắt trẻ, xếp hàng tiến vào trong thành, khẩn cầu Trình thái thú mở kho phát thóc, cứu tế bá tánh, mở mương nước tưới tiêu.

Trình thái thú lại ở trong thành dán đầy bố cáo, nói kho lương dựng trữ đã hết.

Nam gia lão phu nhân từ bi nửa đời, không đành lòng thấy những hài tử chịu đói, bởi vậy đem lương thực Nam phủ dự trữ phân phát, mỗi ngày ở trước cửa phủ phát cháo bố thiện.

Bởi vì dân chạy nạn ùa vào quá nhiều, cho nên mỗi người mỗi ngày chỉ có thể nhận một chén cháo, một chén nước, hai cái bánh bao, nhưng tốt xấu gì cũng là có thể chống đỡ một ngày.

Khi Tiêu Dịch tuần tra quân doanh trở về, đã là hoàng hôn.

Trước cổng Nam phủ đặt các quầy phát lương, vị tiểu kiều nương nhà hắn, mặc áo váy vàng nhạt, đội khăn hoa, tươi cười ngọt ngào mà hỗ trợ phát cháo.

Ánh chiều tà chiếu lên mái tóc cùng khuôn mặt tinh xảo, nàng giống như tiểu tiên nữ phát sáng.

Hắn cưỡi trên tuấn mã, xa xa nhìn, môi mỏng không tự giác mà cong lên độ cung.

Mà tại một tòa lầu các cách đó không xa, Nam Yên cùng Hoàng thị, cũng đang quan sát.

Hoàng thị không vui: "Nam Yên, đây là vở kịch ngươi nói? Mấy ngày nay danh tiếng Nam gia cũng đã muốn lên trời cao, bá tánh mỗi người đều ca tụng, thậm chí còn có người nói nhà hắn so với quan phủ càng đáng tin cậy hơn, thật là tức chết người! Phát cháo bố thiện này, đến tột cùng có cái gì đáng xem?!"

"Bà mẫu, ngài chờ một chút, trò hay lập tức liền mở màn."

Nam Yên lúm đồng tiền như hoa.

Trong đám dân chạy nạn đang xếp hàng, có mấy nam nhân trung niên xa xa đối diện, âm thầm gật đầu.(ahr)

Trong đó một người gõ gõ đồng bát trong tay, rung đùi đắc ý mà hát:

"Tà sùng nữ, cư Cẩm Thành, xuyên bảo y; tà sùng nữ, uống máu tươi, ăn ấu anh; tà sùng nữ, trời giáng tai, xích ngàn dặm......"

Theo hắn ngâm nga, những người xung quanh khác cũng nói theo: "Bài đồng dao này, ta từng nghe qua ở quê!"

"Ta cũng nghe qua, luôn cảm thấy như là đang ám chỉ cái gì."

"Lại nói tiếp, vị Nam gia ngũ cô nương kia, tên cũng có hai chữ ' Bảo Y' đâu."

"Chẳng lẽ nàng chính là yêu nữ trong bài đồng dao? Là nàng dẫn đến đại hạn?"

Cũng có người già, phụ nữ và trẻ em, không chịu tin tưởng.

"Nam ngũ cô nương có ý thiện, nhà của chúng ta không có nam đinh, đều là dựa vào nàng lặng lẽ giúp đỡ nước trong cùng cháo, mới có thể sống đến bây giờ."

"Nhà của chúng ta cũng là......"

"Phanh" một thanh âm vang lên, bỗng nhiên có người hung tợn đập vỡ chén sứ.

"Yêu nữ Nam gia, lại không biết xấu hổ ở chỗ này giả mù sa mưa mà phát cháo bố thiện! Nói không chừng chỉ có thiêu chết nàng,trời mới đổ mưa! Ta yêu cầu thiêu chết yêu nữ, vì dân trừ hại!"

Mấy nam nhân, sôi nổi vung tay hô to:

"Thiêu chết yêu nữ, vì dân trừ hại!"

Bọn họ nói rất lưu loát trôi chảy.

Nguyên bản còn có âm thanh hoài nghi, lại bị đè ép hoàn toàn.

Một ít vốn là dân chạy nạn tính cách thô bạo, rất nhanh bị kích động.

Bài đồng dao kia truyền hát rất rộng rãi ở bên ngoài Cẩm Quan Thành, bọn họ nhiều ít đều từng nghe qua, cũng cảm thấy Nam Bảo Y cùng tà sùng nữ trong bài đồng dao tương đương ăn khớp.

Dung nhan tinh xảo kiều mỹ, thành tượng trưng của yêu nữ.

Hành động phát cháo bố thiện, như là cố ý mua chuộc lòng người.

Từ khi nạn hạn hán phát sinh tới nay, bọn họ đều phải chịu rất nhiều ủy khuất cùng bi phẫn, cần một cái bia phát tiết, bọn họ thậm chí căn bản không thèm để ý đến sự thật chân tướng tột cùng như thế nào.

Bọn họ đi theo quần chúng xúc động phẫn nộ, cũng đồng loạt đập vỡ chén sứ, vung tay hô to:

"Thiêu chết yêu nữ, vì dân trừ hại!"

"Thiêu chết yêu nữ, vì dân trừ hại!"

Tiếng hô kéo dài không dứt, liên miên thành từng hồi, chấn động nhân tâm!

Nam Bảo Y trong tay còn cầm màn thầu.

Nàng ngơ ngẩn nhìn biến cố bất chợt sảy ra, như là lòng linh cảm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về lầu các phía nơi xa.

Phía sau cửa sổ, Nam Yên mỉm cười hướng nàng gật đầu, xa xa kính rượu.

Nam Bảo Y liền hiểu.

Khi còn ở An Yểm, Nam Yên cùng Hạ Dục không thể giết nàng, nàng liền biết này hai người còn có hậu chiêu.

Không nghĩ tới, thế nhưng lại thâm độc như thế.

Dân chạy nạn hóa thành bạo dân, không màng tất cả mà vọt lại đây.

Quầy phát cháo bị đạp đổ, nơi chốn đều là phá phách cướp bóc bạo hành!

Quản gia kịp thời mang theo gia đinh bảo vệ Nam Bảo Y, mới không khiến nàng bị bạo dân ẩu đả!

Nam Bảo Y nhấc tà váy đi vào trong phủ, bạo dân lại vây quanh bọn họ, kêu gào muốn đem nàng thiêu chết.

Đám gia đinh trong tay cầm gậy, khẩn trương giằng co.

"Tà sùng nữ! Nàng là tà sùng nữ trong bài đồng dao!"

"Thiêu chết nàng, thiêu chết nàng!"

"Thì ra Nam gia mấy ngày này phát cháo bố thiện, chỉ là làm bộ làm tịch!"

"Thật khiến người ghê tởm!"

"Thiêu chết nàng, thiêu chết nàng là trời sẽ mưa!"

Những thanh âm đó chói tai đến cực điểm.

Nam Bảo Y đỏ cả vành mắt.

Tay nàng gắt gao nhéo tà váy, cho dù như thế nào cũng không thể nghĩ tới, chính mình trọng sinh trở về hành thiện tích đức, lại có một ngày, sẽ bị bôi nhọ thành tà sùng nữ!

Bọn họ, lại dễ dàng như vậy bị xúi giục sao?

Trong lúc khó chịu, lại có vô số lá cải ném về phía nàng.

Thậm chí, còn tàn nhẫn mà có mấy tảng đá!

Nàng trốn tránh không kịp, vội vàng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Lá cải héo rơi xuống đầy người.

Cục đá nện ở trên đầu, đau quá!

"Nhị ca ca......"

Nàng cơ hồ là theo bản năng mà nỉ non.

Tiếng vó ngựa vang lên!

Cuối phố, Tiêu Dịch mặt không cảm xúc giục ngựa đi đến!

Chiến mã cao cao nhảy lên, khiến bạo dân nhóm vội vàng lui về phía sau.

Mạch đao chính thước, trực tiếp chặt rớt đầu mấy nam nhân trung niên cầm đầu kia.

Máu vẩy khắp mặt phố, bốn phía tức khắc liền trở lên lặng ngắt như tờ.

Tiêu Dịch thít chặt dây cương, vững vàng dừng ở bên người Nam Bảo Y.

"Nam Kiều Kiều."

Hắn vươn tay về phía nàng.

Nam Bảo Y hai mắt rưng rưng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thanh niên kim tương ngọc chất, tay cầm đao, mặt mày ôn nhu.

"Nhị ca ca!"

Nước mắt cố nén, lại không chút cố kỵ lăn xuống.

,

C284: Nam Kiều Kiều, ta không nuôi ngoại thất.

Thanh niên hoành đao lập mã, mặt mày ôn nhu, "Ta đã từng nói, có ca ca ở đây, sẽ không để Kiều Kiều của chúng ta bị khi dễ."

Hắn cúi người, đem Nam Bảo Y bế lên tuấn mã, nhanh chóng rời đi.

Trước cửa Nam phủ, quản gia thừa dịp bạo dân đuổi theo Tiêu Dịch, ngay cả sạp phát cháo cũng để đó, mang theo tôi tớ trốn vào phủ, đem cửa phủ đóng chặt chẽ.

......

Nam Bảo Y bị cục đá đập vào ót.

Nàng ngất đi trên lưng ngựa, tới khi tỉnh lại, nhìn thấy mình ngủ ở trong màn lụa màu xanh lá trúc.

Nàng chống đỡ ngồi dậy.

Cuốn trướng màn lên, đập vào mắt là một gian phòng xa lạ, trong phòng tràn ngập hương sơn thủy mát lạnh, trên giá kệ đều là đổ quý hiếm, mặt tường treo mấy bức tranh chữ tiền triều, trên thư án bên cửa sổ giấy và bút mực hết sức phong nhã.

Nàng giơ tay, sờ soạng cái ót.

Sưng thật lớn!

"Tê......"

Nàng hít một hơi, đã đau đớn lại ảo não.

Tiêu Dịch bưng cháo tổ yến từ ngoài phòng tiến vào, "Tỉnh rồi?"

"Nhị ca ca, đây là nơi nào?"

"Biệt uyển của ta ở ngõ Thanh Kiều."

Tiêu Dịch ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng cháo tổ yến đưa đến bên môi nàng.

Biệt uyển của nhị ca ca?

Nam Bảo Y ngoan ngoãn ăn muỗng cháo tổ yến, mắt phượng sáng lấp lánh, dáo dác lấm la lấm lét mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Dịch đảo đảo cháo tổ yến, nhướng mày, "Đang nhìn cái gì?"(ahr)

"Nghe nói nam tử nhà giàu quyền quý, đều thích ở ngoại đặt mua nhà cửa, an trí ngoại thất. Thỉnh thoảng đi qua ở mấy ngày, hưởng thụ lạc thú, liền giống như cha ta như vậy." Nam Bảo Y lấy khăn tay nhỏ che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai mắt chế nhạo, "Cho nên ta muốn nhìn một cái, ngoại thất của Nhị ca ca, trông như thế nào."

Tiêu Dịch trầm mặc.

Hắn lại đút cho Nam Bảo Y mấy muỗng cháo tổ yến, mới lãnh đạm nói: "Ta không nuôi ngoại thất."

Thấy tiểu cô nương nửa tin nửa ngờ, hắn mặt lạnh lùng bổ sung: "Dư Vị cùng Thưởng Tâm, cũng đều không phải là nha hoàn thông phòng của ta. Ta...... Còn tính giữ mình trong sạch."

Hắn biết, tiểu cô nương vẫn luôn cho rằng Dư Vị cùng Thưởng Tâm là nha hoàn thông phòng của hắn.

Nhưng cũng không phải như vậy.

Hôm nay những lời này, hắn đã sớm muốn nói cho nàng biết.

Nam Bảo Y nghiêng nghiêng đầu.

Quyền thần đại nhân cũng đã mười chín tuổi, rất nhiều nam tử thời điểm mười chín tuổi đã có hài tử, hắn lại là giữ mình trong sạch, quả thực là không gần nữ sắc a!

Nhớ tới hắn kiếp trước cũng là như vậy, nàng không khỏi hoài nghi hắn là đoạn tụ.

Nàng nhỏ giọng thử: "Vậy, Thập Khổ cùng Thập Ngôn thì sao?"

Tiêu Dịch mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.

Hắn búng cái trán trắng nõn của nàng, nghiêm giọng: "Ta chỉ cảm thấy hứng thú với ngữ nhân."

Nam Bảo Y cong môi cười, không lại hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn ăn cháo.

Ăn xong cháo tổ yến, nàng lấy khăn lau khóe miệng, biểu tình trên khuôn mặt trịnh trọng một chút, "Nhị ca ca, bài đồng dao kia, ràng rõ là hướng ta tới. Bạo dân bị kích động, cũng rõ ràng là muốn đối phó ta. Nếu ta không đoán sai, kẻ sai sử phía sau màn, hẳn là Nam Yên cùng Hạ Dục, các nàng muốn ta chết."

Phòng ngủ an tĩnh.

Hoàng hôn xuyên thấu qua màn trúc, chiếu trên sàn nhà quanh ảnh hình thoi.

Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh ve kêu.

Tiêu Dịch rũ mi mắt, nhàn nhạt thưởng thức nhẫn mắt mèo

Trong mắt, ngẫu nhiên có hàn mang xẹt qua, là nồng đậm sát ý.

Nam Bảo Y đè lại tay hắn, ngửa đầu nói: "Nhị ca ca, chuyện này để ta toàn quyền xử lý, được không?"

Muốn giết Nam Yên cùng Hạ Dục tất nhiên đơn giản.

Khó chính là, làm thế nào để sáng tỏ bài đồng dao là bịa đặt, làm như thế nào để sáng tỏ nàng không phải tà sùng nữ.

Tiêu Dịch liếc hướng nàng.

Hắn sờ sờ vết sưng trên ót nàng, mỉm cười: "Vốn là vụng về, hiện giờ bị cục đá đạp tới đầu, sợ là càng xuẩn, ngươi có thể làm được cái gì?"

"Ân!"

Nam Bảo Y dùng sức gật đầu.

Đôi mắt nàng trong trẻo, giống như sao trời.

Nàng từng trăm ngàn lần tin hắn, mỗi một chữ mỗi một câu của hắn nàng đều tin.

Hiện giờ, nàng muốn tự mình ra tay.(ahr)

Chim Hoàng Yến bảo bối trong lòng bàn tay muốn bay lượn, tuy rằng bộ dáng bay lượn xuẩn manh, nhưng hắn sao có thể nhẫn tâm bẻ gãy đôi cánh của nàng, để cả đời nàng ở trong lồng son?

Hắn dặn dò: "Nếu không giải quyết được, nhớ rõ tìm ca ca giúp ngươi."

Nam Bảo Y tươi cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Dịch thấy tóc nàng hỗn độn, vì thế từ trong lòng ngực lấy ra lược nhỏ, cẩn thận chải vuốt tóc cho nàng.

Hắn nói: "Bá tánh Thục quận đối đãi ngươi như vậy, còn muốn cứu bọn họ?"

Nam Bảo Y trầm mặc.

Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi nói: "Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn? Phật gia chú ý phổ độ chúng sinh, ta đạo môn lại chỉ độ người có duyên. Nguyện ý tin ta, nguyện ý tin Nam gia, ta cũng nguyện ý cứu bọn họ lúc nước lửa, để bọn họ bình an vượt qua tai nạn lần này. Còn những người vì bài đồng dao không tin ta, coi ta trở thành kẻ thù, hận không thể giết ta, sinh tử của bọn họ, cùng ta có quan hệ gì đâu?"

Câu trả lời này, vượt ngoài dự đoán của Tiêu Dịch.

Hắn cho rằng Nam Kiều Kiều của hắn, như cũ muốn cứu tất cả bá tánh.

Tàn nhẫn cũng tốt.

Tàn nhẫn một chút, mới có thể sống được lâu một chút.

Hắn khẽ cười một tiếng, không chút để ý mà tiếp tục chải đầu cho nàng.

"Nhị ca ca cảm thấy ta nói sai gì sao?"

"Không có. Ta cũng không phải là thánh nhân."

Không có cách mà vẫn tiếp tục cứu bọn họ.

Không có cách nào khi nhìn Nam Kiều Kiều bị bọn họ ném lá cải lên người mà vẫn có thể tiếp tục đi cứu bọn họ.

Lương thực cùng nước, chỉ dùng để cứu người đáng giá, mà không phải là cặn bã nhân gian.

Tiêu Dịch đem Nam Bảo Y dàn xếp ở chỗ này.

Hắn phải về Nam phủ hướng lão phu nhân bẩm báo tình huống, bởi vậy một mình rời khỏi biệt uyển.

Bên ngoài biệt uyển, vô số trọng binh canh gác.

Hắn sải bước lên tuấn mã, lãnh đạm phân phó: "Bảo vệ tốt nơi này. Nếu nàng có chuyện gì, bản hầu sẽ để toàn bộ các ngươi chôn cùng."

Thập Khổ đứng đầu, trịnh trọng chắp tay: "Chủ tử yên tâm!"

Tiêu Dịch thoáng nhìn hắn, không khỏi nhớ tới Nam Kiều Kiều hỏi chuyện.

Nha đầu kia, cư nhiên hoài nghi hắn đoạn tụ......

Hắn hung ác liếc mắt Thập Khổ một cái, giục ngựa đi về hướng Nam phủ.

Thập Khổ: "......"

Hắn lại trêu chọc gì chủ tử?!

Phòng ngủ trong biệt uyển.

Nam Bảo Y bước lên sàn nhà.

Nam Yên cùng Hạ Dục đem đại nạn Thục quận đổ lên trên đầu mình, là vì muốn mượn tay bá tánh, đưa nàng vào chỗ chết.

Nàng minh bạch, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên ở lại biệt uyển của Nhị ca ca, tạm thời không thể về nhà.

Nếu không sẽ mang đến phiền toái rất lớn tới trong nhà.

Làm thế nào phá vỡ cục diện này đây?(ahr)

Trong góc phòng phòng đặt một tấm gương đồng.

Thiếu nữ trong gương, trong lúc hôn mê đã được rửa mặt chải đầu sạch sẽ.

Có lẽ nàng mặc áo ngủ tơ lụa trắng của quyền thần đại nhân, thoạt nhìn rõ ràng rất rộng thùng thình.

Tơ lụa tạo cảm giác thật dễ chịu, phác họa ra dáng người tha thướt yêu kiều, giống như nhành liễu non.

Thiếu nữ vê tay hoa lan.

Đầu ngón tay sơn móng tay hồng, kiều diễn tận xương.

"Tà sùng nữ, ở Cẩm Thành, mặc bảo y......"

Nàng nhẩm lại câu đồng dao, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sạch sẽ, toát ra một mạt châm biếm.

Một chiêu này của Nam Yên, thật xinh đẹp.

Có điều, nàng cũng không phải thịt cá trên cái thớt, tùy ý nàng ta xâu xé.

Bởi vì trên đời này, chỉ có một mình nàng là người duy nhất biết khi nào mưa rơi.

Trận đánh cờ này, nàng không chỉ có muốn vạch trần bài đồng dao tự chứng trong sạch, nàng còn muốn đem Hạ gia cùng Trình gia kéo xuống nước.

Thiếu nữ khuôn mặt kiều diễm, nỉ non lải nhải: "Thục quận đại hạn, thái thú thất đức. Vị trí thái thú cũng nên người ngồi."

C285: Trộm hôn khoé môi hắn.

Khi Tiêu Dịch trở về, sắc trời đã tối sầm.

Bước vào phòng ngủ, Nam Bảo Y ngồi ngay ngắn ở sau án thư, đang lật xem bản chép tay của hắn.

Hắn gọi: "Nam Kiều Kiều, ta mang đồ ăn ngon cho ngươi."

Ăn ngon?

Nam Bảo Y ngước mắt.

Trong tay quyền thần đại nhân, cư nhiên xách theo một hộp lương bì.*

* Lương bì: sợi mì được làm từ bột mỳ, đau khi nấu chín mỳ đem trộn cùng gia vị.



Là lương bì của Lưu Ký ở thành nam

Nàng khép bản chép tay lại, vui vẻ đi tới, "Lương bì của họ rất khó mua được, Nhị ca ca tốn không ít tâm tư a?"

Nàng bưng lấy lương bì ngồi xuống thư án, gấp không chờ nổi mà mở ra.

Lương bì tuyết trắng, tương vừng dưới phía trên, sa tế, hương dấm gia vị, còn có dưa chuột thái sợi, tiểu đậu, đậu phộng cùng đồ ăn kèm, một miếng cắn xuống sợi lương bì tươi mới, cay cay ngon miệng, nhất thích hợp ăn vào mùa hè.

Lấy trúc đũa, nàng ăn rất hăng say.

Tiêu Dịch nhìn nàng.

Nàng ước chừng đã cực kỳ đói, một hộp lương bì, một lát đã ăn sạch sẽ, ngay cả một viên đậu phộng cũng không dư lại.

Hắn ngồi khoanh chân bên người nàng, thuận thế ôm lấy eo nhỏ của nàng, cách áo ngủ, ôn nhu mà sờ sờ bụng nhỏ, "Ăn no không, có cần nhị ca cho ăn thêm?"

Nam Bảo Y cứng đờ cả người

Nàng bị quyền thần đại nhân, sờ bụng.

Hơn nữa, không hiểu sao cảm giác hắn hỏi chuyện quái quái.

Nàng ho nhẹ một tiếng, thẹn thùng mà cách hắn xa chút, "Cũng đã no rồi."

Tiêu Dịch đem khăn xoa xoa sa tế đọng trên khóe miệng nàng,"Ta đã nói với tổ mẫu, chuyện đồng dao, để ta toàn quyền phụ trách, để bọn họ chỉ cần tiếp tục kinh doanh gấm Tứ Xuyên cùng làm ăn tiền trang, Cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ có thể ủy khuất ngươi ở tại biệt uyển của ta."

Nam Bảo Y bưng chén trà lên, cúi đầu nhấp ngụm nhỏ.(ahr)

Nàng nhẹ giọng nói: "Ta đã biết."

Tiêu Dịch lại nói: "Ta an bài Dư Vị cùng Thưởng Tâm thu thập đồ dùng hằng ngày của ngươi, chờ đêm muộn thêm chút, các nàng sẽ tới chiếu cố ngươi. Hộ vệ Ngụy Kiếm Nam của ngươi, cũng sẽ lại đây bảo hộ ngươi."

Dư vị cùng Thưởng Tâm công phu đều không tồi, ở tình huống nguy cấp, so với Hà Diệp vẫn là thuận tiện hơn.

Nam Bảo Y trịnh trọng, "Ta đều minh bạch. Nhị ca ca, nếu có cơ hội, thỉnh cầu ngươi chuyển cáo tổ mẫu, thỉnh nàng cần phải chiếu cố thân thể, không cần vì ta mà thương tâm khổ sở."

Tối nay không gió, màn trúc cao cuốn, ánh trăng thanh nhuận.

Nam Bảo Y nằm ở trong trướng, trằn trọc khó ngủ.

Đồng hồ nước đặt trong góc, đã qua giờ Tý.

Nàng lặng lẽ cuốn lên một góc màn trướng.

Trong phòng thắp một chiếc đèn sừng dê, quyền thần đại nhân ngồi ở sau án thư xử lý sổ sách cùng quân vụ, mặt mày lạnh lùng như nước.

Nàng biết, hắn vẫn luôn cùng Tiết Định Uy tranh giành quân quyền Thục quận.

Một chút sai lầm, chính là vạn kiếp bất phục.

Thục quận đại hạn, tiêu tốn quá nhiều tinh lực của hắn.

Nàng vốn không đem chuyện phiền toái này đổ tới cho hắn.

Nàng nhìn hắn ngồi dựa ở lưng trên ghế, bộ dáng giơ tay vuốt ve giữa mày mỏi mệt, trong mắt không khỏi nhiều thêm một tia đau lòng.

Đêm càng sâu.

Hắn như cũ tựa lưng vào ghế ngồi, khép mắt lại, bóng lông mi hình quạt phủ lên gò má, giống như không cách nào xua tan lo lắng.

Nam Bảo Y tay chân nhẹ nhàng mà bò dậy, lấy một tấm chăn mỏng trên giường, thật cẩn thận đi đến bên người hắn

Nàng săn sóc đắp chăn mỏng lên người hắn.

Đang muốn trở về ngủ, lại bị người từ sau lưng nắm lấy cổ tay.

Tiêu Dịch quen thuộc đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Là tư thế khóa ngồi ở bên hông hắn.

Hắn vùi đầu ở cổ nàng, hí sâu hương sen thơm ngọt trên người nàng, mệt mỏi cả ngày, tựa như bởi vậy mà biến mất không ít.

"Nhị ca ca?"

Nam Bảo Y ngay hô hấp cũng thật cẩn thận.

"Kiều Kiều ngoan, để ta ôm một cái......"

Giọng nói của thanh niên khàn khàn.

Ngọn nến dần dần tàn..

Cả căn phòng tràn ngập trong bầu không khí u tĩnh an bình.

Nam Bảo Y cương thân thể, nghe thấy Tiêu Dịch hô hấp dần dần đều đặn vững vàng, cho rằng hắn ngủ rồi.

Nàng ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt hắn ẩn ở bên trong bóng đêm, cốt tương hoàn mỹ, điệt lệ anh tuấn, lông mi rất dài, mắt đuôi ngoại kiều, giống như quý công tử được bút pháp thần kỳ phác hoạ thành.

Nhưng trước mắt lại cất giấu mỏi mệt, ngay cả mắt cũng nhăn lại, hiển nhiên ngủ cũng không an ổn.

Nàng vươn tay nhỏ, thử thăm dò vuốt phẳng hai hàng lông mày.

Đầu ngón tay chạm đến đến môi hắn, rất ôn lương, rất mềm.

Trên đời, sao lại có đôi môi đẹp như vậy?

Nam Bảo Y chớp chớp mắt.

Nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám, ma xui quỷ khiến, chuồn chuồn lướt nước hôn khoé môi hắn.

Nàng che lại cái miệng nhỏ, tim đập như sấm.

Thấy Tiêu Dịch không có phản ứng, nàng lại đánh bạo, đi sờ hầu kết.

Thứ này, nàng không có.

Từ rất sớm trước kia, nàng liền muốn sờ sờ.

Nhưng đầu ngón tay mới vừa chạm vào, cổ tay đã bị nắm.

Nàng hoảng sợ ngước mắt, quyền thần đại nhân không biết đã bao lâu tỉnh, chính đang cười như không cười mà nhìn nàng.

Hắn thấp giọng: "Kiều Kiều ngoan, có một số đồ vật, tạm thời còn không thể đụng vào."

Nàng vội vàng lùi về tay, mất tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác, "Ta không muốn làm cái gì a, không muốn sờ ngươi...... Ngươi đứa nhỏ này, ngàn vạn đừng suy nghĩ bậy bạ a!"

Khuôn mặt trắng nõn cùng vành tai, sớm đã chuyển thành màu hồng.

Ánh mắt trốn tránh, đôi mắt thanh nhuận như nước.

Tiêu Dịch nhếch nụ cười nhạt.

Tiểu cô nương quá thẹn thùng, ngay cả lời nói cũng không chịu nói.

Hắn đem nàng buông xuống, "Đi ngủ đi."

Nam Bảo Y cũng không quay đầu lại, giống như chim cút bay nhanh chui vào màn, kéo đệm chăn, đem bản thân che đậy đến kín mít.

Tiêu Dịch nhìn chăm chú vào màn lụa.

Sau một lúc lâu, hắn chưa đã thèm mà liếm liếm khóe miệng.

Tiểu cô nương hôn lên một chút, quả thật quá ngọt......

Nếu không có thật sự sắp không nhịn được, hắn kỳ thật không muốn ngăn cản nàng tiếp tục.

Hắn đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Dội nước lạnh hai khắc đồng hồ, hắn nằm trên giường êm trong phòng bên.

Bên cạnh là một giá treo đồ, treo phơi quần áo, tất cả đều là đồ hôm nay Nam Bảo Y tắm rửa.

Hắn tùy tay lấy một kiện túi nhỏ màu hoa sen, ngửi một hơi, tùy ý đắp trên mặt.

Hương hoa thấm người.

Hắn ở dưới ánh trăng thanh u đếm ngày tháng.

Tiểu kiều nương Nam phủ, còn một năm linh bảy tháng mới cập kê a.

Rất muốn cưới nàng......

Thiếu nữ bị hắn nhớ thương, vẫn trốn ở trong trướng.

Nàng đếm trên đầu ngón tay, thầm nghĩ nhất định quyền thần đại nhân không phát hiện nàng hôn trộm hắn.

Nếu không, khẳng định sẽ chất vấn nàng.

Tự an ủi mình hai khắc đồng hồ, nàng lại nghĩ tới bộ dáng mệt mỏi của Tiêu Dịch.

Nàng muốn giúp hắn.

Trình thái thú là phụ tá đắc lực của Tiết đô đốc, nếu có thể đem trình thái thú kéo xuống nước, Tiết đô đốc cũng không khác gì bị chặt đứt một cánh tay, có lợi cho Nhị ca ca.

Chỉ là phải khiến triều đình đứng về phía Nhị ca ca, mới có thể trị tội Trình thái thú.

Mà có thể đại biểu cho triều đình, chỉ có Cố Sùng Sơn.

Nàng phải đem Cố Sùng Sơn, kéo tới chỗ Nhị ca ca.

Nhưng vừa nhớ tới kiếp trước cùng hiện tại, hai người từng đấu đến ngươi chết ta sống, nàng không khỏi kéo chăn, vô lực mà che lại đầu.

Để Cố Sùng Sơn cùng Tiêu Dịch hợp tác, quả thực so khuyến khích gà vịt câu thông còn khó khăn hơn a......

Ngày hôm sau.

Tiêu Dịch đi quân doanh.

Nam Bảo Y rửa mặt chải đầu trang điểm thỏa đáng, mang theo Dư Vị cùng Thưởng Tâm, tính toán lên xe ngựa đi Ngọc Lâu Xuân.

Có một số việc, nàng cần đến chỗ Hàn Yên Lương chứng thực một chút.

Thập Khổ mới đầu là cự tuyệt.

Nhưng Nam Bảo Y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nhị ca ca chỉ phân phó không được cho người khác tiến vào, lại chưa nói ta không thể đi ra ngoài. Lại không phải giam giữ phạm nhân, chẳng lẽ ngay cả tự do ta cũng không có sao? Huống chi ta ngồi ở trong xe ngựa, những bạo dân đó không thấy ta."

C286: Tiểu hài tử không nên xem nga!

Thập Khổ nghĩ nghĩ, cảm thất cũng có lý.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn sợ Nam Bảo Y xảy ra chuyện, cho dù để Ngụy kiếm nam tự mình đánh xe, Dư Vị cùng Thưởng Tâm làm bạn ở bên, nhưng vẫn cẩn thận dẫn thêm một chi ám vệ, lặng lẽ đi theo xe ngựa, cùng tới Ngọc Lâu Xuân.

Ngày hè nóng bức.

Bởi vì đại hạn thiếu nước, rất nhiều cửa hàng đóng cửa, con phố phổ hoa ngày trước bỗng trở thành thập phần quạnh quẽ.(ahr)

Xe ngựa đi qua phố Phù Dung, phía trước truyền đến âm thanh cãi cọ ồn ào.

Nam Bảo Y nhìn qua màn trúc, nhìn thấy vô số bạo dân vây quanh cửa hàng tơ lụa Nam phủ, hướng cửa lớn đóng chặt ném đầy lá cải héo cùng trứng thúi, kêu gào muốn Nam gia đem nàng giao ra đây.

Nàng im lặng.

"Nghĩ đến những cửa hiệu mặt tiền khác nhà chúng ta, cũng đều bị bọn họ ác ý chửi rủa cùng vây đổ đi? Chỉ sợ ngay cả nhà ta cũng là như thế." Nàng nhẹ giọng, "Là ta không tốt, liên luỵ tổ mẫu bọn họ."

Dư Vị nhẹ nhàng đỡ lấy hai vai nàng.

Nàng ấm giọng: "Gia sở dĩ vì gia, chính là bởi vì các thân nhân cho nhau sự bao dung vô điều kiện. Lão phu nhân bọn họ thương yêu Bảo Y cô nương, nguyện ý bởi vì ngài mà thừa nhận này hết tất cả. Có thể khiến bọn họ thương tâm, đều không phải là là ác đồ cùng bạo dân, mà là ủy khuất cùng nước mắt của ngài."

Nàng nhẹ giọng thì thầm, như là đại tỷ tỷ ôn nhu.

Nam Bảo Y cảm kích cười.

Xe ngựa từ từ từ đi qua đám bạo dân.

Đôi tay Nam Bảo Y đặt ở trên đầu gối, gắt gao nắm thành nắm tay.

Tổ mẫu, chờ một chút.

Cho cháu gái thời gian hai tháng, cháu gái không chỉ có muốn làm sáng tỏ lời đồn, còn muốn một nhà Trình thái thú từng khi dễ qua nhà chúng ta, hoàn toàn xong đời!

Xe ngựa ngừng ở cửa sau Ngọc Lâu Xuân.

Nam Bảo Y mang nón sóc rèm lụa mỏng, gót sen chậm rãi bước vào nhã cư trên lầu.

Nhã cư, rèm châu nhẹ kéo.

Đồng phủ đồ đựng đá tản mát ra hơi lạnh nhè nhẹ, tràn ngập ở trong phòng là hương hoa quả thấm vào ruột gan.

Nam Bảo Y đang muốn đẩy rèm châu, sau tấm bình phong tám phiến thêu Hồ Nam truyền ra thiếu nữ kiều mị cười khẽ:

"Giấy và bút mực đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, thỉnh cầu tiểu lang quân đặt bút viết lưu niệm."

Tiểu lang quân?

Nam Bảo Y hơi giật mình.

Thẩm Nghị Triều cũng ở chỗ này?

Hắn tới làm gì?

Nàng tản bộ bước vào sau bình phong, "Hàn lão bản ——"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Bên cạnh thấp án, Thẩm Nghị Triều bạch y thắng tuyết ngồi nghiêm chỉnh, chính đang nâng bút chấm mực.

Hàn Yên Lương váy đỏ phết đất, nhu nhược không xương dựa ở đầu vai hắn, một tay nâng tẩu thuốc, đầu ngón tay sơn đỏ lơ đãng mà lướt qua gương mặt hắn.

Nàng ngẩng đầu lên, môi đỏ hé mở, hướng mặt hắn phun ra vòng khói.

Ái muội đến cực điểm.

Thưởng Tâm hơi hơi cúi đầu, ở bên tai Nam Bảo Y nói nhỏ: "Tiểu thư, tiểu hài tử không nên xem nha!"

Nam Bảo Y chợt đỏ mặt.

Hàn Yên Lương khơi mào mị nhãn, "Nam cô nương tới thật không đúng lúc."

Nam Bảo Y ngượng ngùng mà ho khan một tiếng, "Tới tìm ngươi hỏi chút chuyện."

Nàng chính thức mà bước vào trong, ngồi xuống sau thấp án.

Nàng tháo nón có rèm xuống, "Thẩm công tử hôm nay sao lại tới? Đây là đang viết cái gì?"

Thẩm Nghị Triều mặt không chút biểu tình.

Hắn hôm qua nhận được thiệp của Hàn Yên Lương, kêu hắn tới Ngọc Lâu Xuân chơi..

Hắn nội tâm cự tuyệt.

Cái chỗ không đứng đắn như vậy, có cái gì để chơi?

Nhưng là hắn cảm thấy Hàn Yên Lương dù sao cũng là một nữ tử nhu nhược, có lẽ có việc cần hắn trợ giúp cũng chưa biết được, vì thế hắn ôm quan tâm thái giúp đỡ thiếu nữ nhu nhược, dựa theo thời gian ước định đi tới Ngọc Lâu Xuân.

Kết quả, Hàn Yên Lương kêu hắn tới, cư nhiên là để hắn viết tấm biển!

Ánh mắt hắn thanh lãnh, "Trong phủ không thú vị, ra ngoài đi dạo phố, ngẫu nhiên đi ngang qua, tiến vào giải sầu, không cần nghĩ nhiều."

"Ngươi dạo phố, ăn mặc lại thật tinh xảo......" Nam Bảo Y nói thầm, "Bộ áo gấm này mới tinh, sợ là lần đầu tiên mặc đi? Di, ngay cả sấn bào bên trong cũng là mới. Tóc là sáng nay mới được gội, tựa hồ còn cẩn thận huân hương. Còn đeo trâm cài bạch ngọc quý giá cùng ngọc bội Mân Long, Thẩm công tử, ngươi thật đúng là chú ý a!"

Thẩm Nghị Triều: "......"

Nàng không nói lời nào, sợ sẽ bị người khác nghĩ là người câm sao?

Uổng hắn lần trước mới đem phẩm cấp nhấc tới thất phẩm, không biết nói chuyện như vậy, hẳn là hàng cửu phẩm mới phải

Nam Bảo Y chuyển hướng Hàn Yên Lương, "Hàn lão bản có thể ra ngoài nói chuyện với ta được không?"

"Ra ngoài nói chuyện?"

Hàn Yên Lương nhướng mày.

Nàng liếc hướng Thẩm Nghị Triều.

Nàng từ trong váy lụa tầng tầng lớp lớp, vươn ra chân ngọc trần trụi.

Đầu ngón chân cũng được sơn đỏ, ngả ngớn chọc chọc vào chân Thẩm Nghị Triều.

Thân thể Thẩm Nghị Triều cứng đờ.

Chân Hàn Yên Lương, dọc theo chân Thẩm Nghị Triều một đường hướng lên trên, rồi lại rất nhanh đột nhiên dừng lại.

Nàng phun ra một ngụm vòng khói, ái muội mà kề tai hắn nói nhỏ: "Tiểu lang quân, ngươi ngoan ngoãn ngốc tại nơi này, chờ tỷ tỷ trở về bồi ngươi chơi nha!"

Nói xong, cố ý kéo kéo cổ áo, phong tình vạn chủng mà đi vào nội thất.

Thẩm Nghị Triều gắt gao nhéo bút lông.

Một hàng máu mũi, rơi nhỏ giọt xuống mặt giấy Tuyên Thành.

Hắn dùng khăn tay che lại chóp mũi, âm thầm mắng câu nương.

Nội thất.

Hàn Yên Lương thong thả ung dung mà hút thuốc, "Tìm ta làm gì? Bên ngoài còn đang vội vàng đâu."

"Ngươi còn nhớ Hạ gia không? Còn có Hạ Tình Tình nữa."

"Nhớ rõ."

"Hạ Tình Tình là biểu muội của Hạ Dục, nàng bỏ tù là bởi vì lỡ tay giết phụ thân nàng. Sau lại ở trong ngục giam, không biết sao mà chết. Theo lý mà nói, ta cùng với cái chết của nàng ta không chút liên quan, Hạ Dục không nên hận ta như thế, thậm chí sử dụng quyền lực của gia tộc, ở phát tán bài đồng dao khắp Thục Quận."

"Ý của ngươi là, có người ở mượn tay Hạ Dục, hại ngươi?"

"Đúng vậy." Nam Bảo Y thản nhiên nói, "Ta muốn ngươi giúp ta điều tra rõ, nguyên nhân cái chết của Hạ Tình Tình."

"Minh bạch."

"Mặt khác......"

Nam Bảo Y tựa vào thành cửa sổ, cúi đầu nhìn Ngụy Kiếm Nam cùng đám người Thập Khổ chờ dưới lầu.

Nàng tùy tay buông màn trúc, hạ giọng: "Ta muốn gặp Cố Sùng Sơn."

Hàn Yên Lương nhướng mày.

Nàng nhắc nhở: "Cố Sùng Sơn, không phải người lương thiện."

Nam Bảo Y mím môi cánh, mắt phượng lộ ra ám mang.

Nàng đương nhiên biết Cố Sùng Sơn không phải người lương thiện, kiếp trước nàng đã được lĩnh giáo rồi.

Nhưng có một số việc, cần tới sự giúp đỡ của hắn.

"Ta muốn gặp hắn."

Nàng như chém đinh chặt sắt.

"Nếu Nam lão bản một hai phải gặp hắn, ta cũng chỉ có thể thành toàn." Hàn Yên Lương cười khẽ, "Dương liễu."

Hai khắc sau.

Thiếu nữ mặc áo váy liễu non, chậm rãi đi ra nội thất.

Nàng ôn thanh: "Trở về ngõ Thanh Kiều thôi."

Dư Vị cùng Thưởng Tâm đi theo rời đi.

Nội thất.

Nam Bảo Y ngồi ở trên giường, trong mắt phượng tràn ngập kinh ngạc cảm thán: "Hàn lão bản, thủ hạ của ngươi thật đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp a! Dương liễu nhìn dung mạo bình thường, không nghĩ tới thuật dịch dung xuất thần nhập hoá như vậy! Ở lâu làm tỳ nữ, quả thực nhân tài không được trọng dụng!"

Hàn Yên Lương chậm rì rì phun ra vòng khói.

Nàng nói: "Để Dương Liễu giả trang ngươi trở về ngõ Thanh Kiều, không sợ bị Tĩnh Tây Hầu phát hiện?"

"Dung mạo giống nhau, chỉ cần ít nói lời nói, bớt tiếp xúc, sao có thể dễ dàng bị phát hiện như vậy?" Nam Bảo Y không cho là đúng mà bắt đầu ăn dưa lê, "Huống chi chỉ cần đem Dư Vị bọn họ dời đi, là ta có thể đi gặp Cố Sùng Sơn, mục đích của ta đã đạt thành."

Hàn Yên Lương từ chối cho ý kiến.

Nàng lại nhả một làn khói, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn lấy Thục quận làm bàn cờ, tiếp theo hạ một quân cờ lớn. Ta kính trọng ngươi phần gan dạ này, chỉ cần là có chuyện cần, Nam lão bản chỉ cần mở miệng."

Nam Bảo Y hơi hơi mỉm cười.

Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad bởi AnhHeri.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.