Tiểu Kiều Của Quyền Thần

Chương 7: Chương 7: Ta thật là có tiền




ahr

Nam Bảo Y cảm ơn Tiêu Dịch, hứng thú bừng bừng trở về Cẩm Y các.

Nàng lấy tiền từ trong bảo rương ra, tổng cộng hai ngàn năm trăn hai lượng bạc, bao quát hồng bao các trưởng bối thưởng thường ngày, còn có tiền mừng tuổi hàng năm nàng tích luỹ.

Hai ngàn năm trăm lượng cũng không phải số lượng nhỏ, đừng nói muốn mua xuống một cái đào kép, nếu như muốn mua cả một gánh kép cũng đủ.

" Ta thật có tiền a...."

Trải qua kiếp trước áo rách quần manh, bụng ăn không đủ no, Nam Bảo Y ôm đống ngân phiếu rất vui vẻ, vội vàng gọi Hạ Diệp giúp nàng đi chuẩn bị xe ngựa xuất phủ.

Hà Diệp bó tay toàn tập," Tiểu tổ tông của ta ơi, vết thương của ngài mới vừa tốt lên, lúc này lại muốn xuất phủ làm gì? Ngài đừng đi tự giày vò bản thân, vạn nhất ngài sảy ra chuyện, nô tỳ biết ăn nói thế nào với lão phu nhân cùng tam lão gia đây?"

Nam Bảo Y đem ngân phiếu cho vào túi tiền nhỏ, có linh viện cớ:"Tổ mẫu một mình trong viện quá quạnh quẽ, nàng thích nghe hí kịch, ta đi đoàn kịch mua cho nàng hai cái đào kép về nuôi trong phủ, lúc muốn nghe tuỳ thời đều có thể nghe, thật tốt nha. Ta một mảnh hiếu tâm, tổ mẫu sẽ không trách cứ ta tự tiện xuất phủ."(ahr)

Hà Diệp không lay chuyển được nàng, đành phải giúp nàng đi chuẩn bị xe ngựa.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa của Nam Bảo Y đã vững vàng dừng sát ở bên đường.

Nàng vịn tay Hà Diệp bước xuống xe, quay đầu nhìn lại. Nơi này là nhà hát lớn nhất ở Cẩm Quan thành, trên tấm biển đề ba chữ lớn "Ngọc Lâu Xuân", mười phần phú quý phong nhã.

Nàng hướng quản sự nhà hát nói rõ ý đồ đến, quản sự dò xét nàng vài lần, cười nói:" Không biết cô nương muốn mua đào kép bao nhiêu tuổi? Vừa vặn lão bản đang đào tạo mấy tiểu hoa đán, đều là tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, bộ dáng đều rất xinh đẹp..."

Nam Bảo Y đem một nén bạc đưa cho hắn," Ta muốn mua đào kép là loại rất có lai lịch, ngươi không làm chủ được, ta muốn cùng lão bản của các ngươi đàm luận."

Quản sự cười dò xét nàng, tiểu cô nương trước mặt nhỏ tuổi kiều nộn, ước chừng là chưa từng trải sự đời, ỷ vào trong nhà có chút bạc, chạy đến nhà hát hồ đồ.

Hắn nói:" Lão bản của chúng ta rất bận rộn, chỉ sợ không có thời gian bồi cô nương. Trên dưới nhà hát này ta cũng có thể làm chủ, cho dù cô nương muốn mua người hát chính ở nhà hát chúng ta, ta cũng có thể làm chủ được."

" Người hát chính thì không cần....Ta muốn mua đào kép tên gọi Liễu Tiểu Mộng, quản sự làm chủ được sao?"

Hắn bất khả tư nghị nhìn chăm chú về phía Nam Bảo Y, tiểu cô nương kiều kiều khí khí, giọng điệu lại âm trầm lương bạc không phù hợp tuổi tác.

Hắn cà lăm mà nói:" Ngươi, ngươi thế nào lại biết Liễu Tiểu Mộng?"

Nam Bảo Y mỉm cười," Dẫn ta đi gặp lão bản của các ngươi."

Quản sự đành dẫn nàng bước vào nhã toạ Ngọc Lâu Xuân.

Mùi rượi ngập tràn, một vị thiếu nữ mười bảy tuổi tám tuổi lộ ra nửa vai, tay ôm bình rượi lười biếng tựa trên ghế quý phi, nhấc mí mắt nhìn nàng một cái, cười khẽ" Ngươi muốn mua Liễu Tiểu Mộng?"

Nam Bảo Y tuyệt đối không nghĩ tới, lão bản Ngọc Xuân Lâu lại là một nữ tử.

Mỹ mạo còn là trẻ như vậy!

Nam Bảo Y gật đầu," Cô nương ra giá."

Thiếu nữ mị thái liên tục xuất hiện," Ngươi là ngũ tiểu thư Nam gia? Tuổi còn nhỏ mà đã có thể tra ra văn tự bán mình của Liễu Tiểu Mộng còn ở Ngọc Lâu Xuân, so với cha ngươi còn có bản lĩnh."

Nàng ngửa đầu uống một hớp rượi, hơi say mị nhãn lộ ra thành tỉnh," Xem ở ngũ tiểu thư thông tuệ như thế, định một giá, năm vạn lượng bạc trắng."

" Năm vạn lượng?" Nam Bảo Y thất thanh.

" Nghĩ đến ngũ tiểu thư mười phần chán ghét Liễu thị, chỉ cần có trong tay văn tự bán mình, Liễu thị có thể vào được Nam phủ hay không, tất cả là do một câu của ngươi. Năm vạn lượng, mua tự do thanh tịnh của ngươi ở hậu trạch, là một mối buôn bán rất có lời..."

Thiếu nữ ung dung uống rượi, rượu trượt theo cái cổ mảnh khảnh của nàng xuống váy ngắn, tự thành phong lưu vũ mị.

Nàng nhấc tay áo che lên khoé miệng, " Nếu không, chờ tới khi Liễu thị trở thành tam phu nhân Nam phủ. Ta dùng văn tự bán mình hướng phụ thân ngươi đòi bạc, cũng không chỉ cái giá năm vạn lượng này."

Kiếp trước kiếp này, Nam Bảo Y còn chưa từng tiếp xúc qua loại người làm ăn thả dây dài câu cá lớn.

Nam gia bọn họ là làm ăn trung thực đàng hoàng, sẽ không ngoan nhân như vậy.

Dưới đáy lòng nàng kêu gào gian thương a gian thương, trên mặt lại không chút biến sắc," Theo ta được biết, trên danh nghĩa Ngọc Lâu Xuân dựa vào hát khúc bán trà mà sống. Nhưng thực tế, các ngươi nuôi dưỡng các tiểu nữ hài có dung mạo. Tới khi các nàng lớn lên sẽ trở thành thiếp thất người khác, đợi các nàng sinh hạ hài tử địa vị vững chắc, các ngươi lấy văn tự bán mình của các nàng hướng gia chủ yêu cầu số tiền chuộc kếch xù. Đối phương để ý mặt mũi, tuyệt đối không muốn lộ ra ngoài, sẽ giúp lão bản ngươi kiếm một đống bạc lớn...Chỉ là không biết, nếu để cho quan phủ biết chuyện này, hạ tràng của Ngọc Lâu Xuân sẽ như thế nào?"

Đây là Nam Bảo Y suy đoán.

Bởi vì bên trong Cẩm Quan thành, không ít phú hộ quyền quý đều thích nạp các đào kép có mỹ mạo làm thiếp thất.

Nàng cược, cược tồn tại giống như Liễu Tiểu Mộng không phải con số ít.

Nàng dùng cái này áp chế, đối phương vì muốn đóng kín chuyện này, chí ít cũng nguyện ý cho nàng một cái giá tốt.

Thấy thiếu nữ trên ghế quý phi chỉ cười không nói, nàng càng khẳng định suy đoán trong lòng.

Nàng lắm chặt khăn, lấy dũng khí nói:" Một vạn lượng bạc, ta muốn mua văn tự bán mình của Liễu Tiểu Mộng."

" Thành giao."

Đối phương sảng khoái đáp ứng, Nam Bảo Y không khỏi buồn bực ưa máu trong lồng ngực.

Đến cùng không thể dạo phố mua đồ, tiền nàng giống như vẫn còn thiếu...

Nàng đành phải nghiêm mặt tiếp tục nói:" Ta sẽ nhanh chóng kiếm bạc. Trước đó, mong rằng ngươi sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài."

Thiếu nữ phong tình vạn chủng," Từ trước tới giờ ta làm ăn vô cùng giữ chữ tín cùng trung thực, ngài yên tâm."

Nam Bảo Y bĩu môi.

Trên đời này làm gì có cái đào kép nào có thể bán ra với cái giá vạn lượng, thiếu nữ này không bắt chẹt dọa dẫm là cái gì. Còn trung thực, có mà trung thực cái quỷ.

Lúc hồi phủ, xe ngựa chầm chậm xuyên qua con phố dài phồn hoa rộn ràng.

Nam Bảo Y đẩy ra một góc màn che cửa sổ, con phố này tên là phố Hàn Lâm. Chuyên môn bán các loại văn phong tứ bảo, cổ tịch kinh sử cùng tranh chữ đồ cổ, văn nhân mặc khách Thục quận đều rất yêu thích những đồ vật ở đây.

Tiêu Dịch cho nàng chủ ý lấy hạt dẻ trong lò, nàng có nên mua lễ vật cho hắn hay không?

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Hà Diệp đột nhiên nhắc nhở:" Tiểu thư mau nhìn, đó không phải là Nam Yên sao?"

Nam Bảo Y nhìn lại, thiếu nữ một bộ váy trắng như liễu rủ trong gió, đang chậm rãi bước vào một toà văn trai, cũng chính là Nam Yên.

" Nô tỳ nghe người làm vặt trong phủ nói thân ca ca Nam Yên đang đọc sách tại thư viện Vạn Xuân. Qua hai năm muốn tham gia khoa cử khảo thí, có lẽ nàng ta tới mua văn phong tứ bảo cho ca ca."

Nam Bảo Y cong môi:" Chúng ta cũng đi nhìn một cái..."

Bước vào bảo nghiên trai, Nam Bảo Y nghe thấy chưởng quầy ôn thanh nói:"Nam cô nương, đây là đoan nghiễn vật liều là đá của Lạn Kha sơn của Tử Vân cốc, được lão sư phó tự tay mài giũa. Ngài sờ thử cái này, cảm giác trơn nhẵn tinh tế, lại nhìn phía trên là khắc hoa văn 'cá vượt Long Môn' vô cùng tinh sảo. Trên thị trường tuyệt đối không có nghiên mực nào có thể sánh bằng nó! Ngài nói ngài đã đều đến xem ba năm lần, lần này có dứt khoát mua xuống hay không?"

Nam Yên thận trọng:" Xác thực ta rất vừa ý khối nghiêng mực này, nếu không cũng sẽ không thường xuyên tới đây sang xem nó. chỉ là ngài mở giá thật sự quá cao, không thể ra giá giảm một chút sao?"

Chưởng quầy cười ha ha không ngừng," Cô nương thật thích nói giỡn, ai không biết ngài là tiểu thư Nam gia. Nam gia phú khả dịch quốc, chỉ là một ngàn lượng bạc, đối với ngài coi là cái gì?"

Nam Yên cắn môi, nhìn nghiên mực chằm chằm không nói lời nào.

Cha nàng mặc dù là tam lão gia Nam phủ, nhưng lão thái bà Nam phủ quản nghiêm, phụ thân trong tay cũng không có bao nhiêu bạc, thường ngày cho nàng tiền tiêu vặt cũng ít đến đáng thương.

Sinh Nhật ca ca sắp tới, nàng rất muốn tặng ca ca một kiện lễ vật ra dáng. Khối nghiên mực nàng là nàng liếc mắt liền chọn trúng, hoa văn 'cá chép vượt Long Môn' may mắn như vậy, nàng thật sự không muốn từ bỏ...

Chính là đang không biết làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên có hương hoa sen nhàn nhạt thổi qua.

Nàng quay đầu, thiếu nữ thanh mị khoan thai tiến tới.

Thiếu nữ chải song hoà búi tóc xinh đẹp, mặc áo váy trắng nhạt, bên hông đeo một chuỗi ngọc trân châu tinh xảo quý giá, trên chân đeo hài làm từ gấm Tứ Xuyên dệt kim tuyến.

Là Nam Bảo Y....

Bị người ghét nhất gặp phải lúc mình chật vật, Nam Yên máu toàn thân đều xông lên đầu.

Khuôn mặt tú mỹ đều đỏ bừng lên," Thật đúng dịp, vậy mà lại gặp muội muội ở chỗ này.... muội muội cũng là tới mua đồ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.