Trình Đức Ngữ giận không kiềm chế được," Ngươi....."
" Nhị ca ca!";
Nam Bảo Y thân thiết gọi, ngắt lời hắn.
Nàng nhặt lên thỏi bạc trên mặt đất, lại vịn tay Hà Diệp, khập khiễng đi tới trước mặt Tiêu Dịch, "Sao ngươi lại tới đây?"
" Từ quân doanh trở về, trông thấy xe ngựa của ngươi dừng bên ngoài Ngọc Lâu Xuân, bởi vậy tiến vào nhìn xem."
Tiêu Dịch liếc mắt nhìn đầu gối của nàng, quay người đi tới hướng xe ngựa," Hồi phủ."
Trình Đức Ngữ xoa mu bàn tay đỏ bừng, nhẫn nhịn lửa giận, trơ mắt nhìn hai người đi xa.
Nam Yên đi đến bên cạnh hắn, ý vị thâm trường:" Trong mấy cái muội muội, nhị ca thương nhất Kiều Kiều. Bộ dáng khi hai người chung đụng, nói là huynh muội kỳ thật càng giống..."
Nàng muốn nói lại thôi.
Trình Đức Ngữ trầm giọng:" Ngươi muốn nói cái gì?"
" Trình ca ca mới trở về từ Trường An, không biết lúc trước Cẩm Quan thành từng có chút tin đồn. Rất nhiều người nghị luận, Tiêu Dịch hắn... có mang tâm tư với Kiều Kiều. Theo ta được biết, tổ mẫu còn từng tìm Tiêu Dịch mật đàm."
Trình Đức Ngữ trầm mặc.
Ánh mắt Tiêu Dịch nhìn về phía Nam Bảo Y, xác thực quá mức cưng chiều.
Trách không được Nam Bảo Y muốn cùng hắn từ hôn. Hắn mặc dù xuất thân phủ thái thú, nhưng trong mắt nàng, so với Tiêu Dịch mười tám tuổi phong hầu, chỉ sợ kém một đoạn.
Thật là một nữ nhân đen lòng hám lợi!
Nam Yên đem tất cả biểu lộ biến ảo của hắn thu hết vào mắt. Đam Mỹ Hay
Nàng cười cười, ôn thanh nói:" Đã không còn sớm, ta cũng nên trở về. Chuyện của mẫu thân ta, mong rằng Trình ca ca giúp đỡ."
Nàng phúc thân hành lễ, hướng bên ngoài lâm viên đi.
Thị nữ nhỏ giọng nói:" Tiểu thư, rõ ràng nha gì có thể cùng Trình công tử đi dùng chung bữa tối bồi dưỡng tình cảm, vì sao đột nhiên muốn hồi phủ?"
Nam Yên sắc mặt âm trầm như nước.
Nàng lạnh giọng:" Ngươi không nhìn thấy, Trình Đức Ngữ nổi lên hứng thú với tiện nhân Nam Bảo Y kia hay sao?! Nam nhân đều rất tiện, ta càng thân cận hắn càng không để ý! Mục đích của ta đã đạt được, trước cuối năm, ta sẽ không gặp lại hắn."
" Tiểu thư thông minh!"
Một bên khác, xe ngựa Nam phủ.
Nam Bảo Y ngồi trên giường êm, cẩn thận cuốn váy lên.
Váy lụa đè lên đầu gối có chút hơi đau.
Tiêu Dịch nhìn nàng một lát, vươn tay, rất quen nắm chặt mắt cá chân nàng.
Hắn giúp nàng lấy ra giày thêu cùng vớ lưới, đưa chân nàng đặt trên đầu gối mình.(ahr)
Hắn cuốn ống quần nàng lên.
Bắp chân Nam Kiều Kiều cân xứng tinh tế, trắng nõn như mỡ đông.
Bởi vì nguyên nhân năm này tháng nọ đều bôi cao trân châu, đầu ngón tay đụng vào, kiều nộn mềm mại như tơ lụa.
Thậm chí sẽ làm hắn lo lắng, nếu để nàng mặc quần áo bông vải sợi đay, sẽ trầy da thịt.
Mà đầu gối của nàng một mảnh xanh tím.
Dạng vết thương nhỏ này nếu xuất hiện trên người hắn, căn bản hắn sẽ không để ý.
Thế nhưng xuất hiện trên người Nam Kiều Kiều, vậy mà hắn lại cảm thấy nghiêm trọng.
Đầu ngón tay khẽ vuốt qua đầu gối của nàng, hắn nói:" Nam Kiều Kiều, ngươi là con thỏ sao? Có thể đi bộ thật tốt được không?"
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Nàng chỉ là bởi vì tâm tình không tệ, vì vậy lúc đi bộ nhảy nhót mấy lần, ai nghĩ tới trên đường sẽ có khối băng?
Có thể thấy được làm người không thể tuỳ tiện nhảy nhót.
Nàng nhìn Tiêu Dịch mở bình sứ ra, lấy ra một khối dược cao bôi lên đầu gối của nàng.
Thiếu niên quyền cao chức trọng, mắt phượng buông xuống, sườn mặt lạnh lùng, lại mang lại cho nàng cảm giác an toàn không hiểu.
Quyền thần đại nhân, là sủng nàng.
Cái nhận biết này để Nam Bảo Y vểnh lên cái đuôi.
Nàng lấy hầu bao xuống, đắc ý lung lay trước mặt Tiêu Dịch," Nhị ca ca, ta đã ghép ra thư của ngươi!"
Động tác bôi dược cao của Tiêu Dịch có chút dừng lại.
Hắn buông ống quần cùng váy xuống, lạnh lùng nói:" Đêm qua say rượu, bởi vậy viết lung tung, ngươi không cần để ở trong lòng."
Nam Bảo Y một tay ôm lấy cổ hắn, chủ động tiến đến bên tai hắn," Nhị ca ca chất vấn ta, có phải là muốn chiếm lấy tâm của ngươi...."
Sắc mặt Tiêu Dịch khẽ nhúc nhích.
Tiểu cô nương làm ngược trình tự?
Hắn quay đầu nhìn Nam Bảo Y.
Nàng cười như một tên du côn hư hỏng, phồng lên khuôn mặt trắng nõn, đáng yêu vô cùng.
Hắn đưa tay khiêu khích nắm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, thuận thế hỏi:" Vì vậy, Kiều Kiều có phải nghĩ chiếm lấy lòng ta hay không?"
Nam Bảo Y tránh khỏi tay hắn, vuốt vuốt khuôn mặt bị bóp đau.
Nàng trong hư không làm động tác nhặt cung cài tên, nghiêm túc nhắm chuẩn trái tim Tiêu Dịch.
" Hưu..." nàng buông tay kéo dây cung ra.
Tiêu Dịch nhíu mày.
Nam Bảo Y hoạt bát hướng hắn trừng mắt nhìn," Ta bắn trúng tim ca xa, tâm của ngươi, về sau thuộc về ta!"
Tiểu cô nương mặt mày cong cong, yếu ớt lại bá đạo.
Tiêu Dịch sờ lên vị trí trái tim.
Tim hắn chạy nhảy so với bất cứ lúc nào đều muốn nhanh hơn.
Mà nhiệt độ máu của hắn lại lên cao, lồng ngực của hắn so với bất cứ lúc nào đều muốn nóng bỏng hơn....
Hắn vểnh khoé miệng lên, đưa tay nâng lên cằm nhỏ trắng nõn của Nam Bảo Y.(ahr)
Hắn chậm rãi tới gần mặt của nàng, môi mỏng như có như không dán lên chóp mũi của nàng.
Hắn rủ tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm môi hồng nhạt của nàng, giọng khàn khàn chọc người:" Như ngươi mong muốn, từ giờ trở đi, tâm của ca ca, thuộc về ngươi..."
Nam Bảo Y ngơ ngác.
Nhị ca ca trước mắt, cấm dục lại tà tứ, phách lối lại ôn nhu.
Bá đạo đem nàng đặt dưới cánh của hắn, như nuôi nhốt một Kim Tước.
Nam Bảo Y hô hấp có chút đình chỉ. Tim của nàng đập tựa hồ bắt đầu loạn nhịp, ngay cả hai gò má cũng có chút nóng lên.
Nàng vội vàng đẩy Tiêu Dịch ra, trốn đến bên cạnh cửa sổ xe.
Nàng đẩy màn cửa ra, hít thở lấy không khí mới mẻ trên đường phố, lại vẫn cảm thấy hai gò má vẫn nóng hổi như cũ.
Nàng rất thẹn thùng:" Nhị ca ca khi dễ ta..."
" Ta khi dễ ngươi từ khi nào rồi?"
Nam Bảo Y cũng không nói lên được.
Chính là nàng cảm thấy Tiêu Dịch trêu đùa nàng, khi dễ nàng, đem nàng làm cho mặt đỏ tim run, lo được lo mất, giống như là ngã bệnh.
Nàng uống một ngụm trà nguội, lại đem khuôn mặt xoay về ngoài cửa sổ.
Quyền thần đại nhân là cái yêu nghiệt, nàng phải cách hắn xa chút mới tốt!
....
Trở lại Tùng Hạc viện, Nam Bảo Y tự mình viết một phong thiếp mời.
Hà Diệp mài mực cho nàng, hiếu kỳ hỏi:" Cái thiếp mời này, là viết cho Trình tiểu thư? Lần trước nàng có đưa thiếp mời đến, mời tiểu thư tới nhà nàng dự tiệc. Lần trước ngài không có đi, lúc này sao lại nghĩ thế nào mà muốn hẹn nàng đi vườn mai chơi?"
Nam Bảo Y nghiêm túc viết.
Nàng thổi thổi chữ mực, cười nói:" Dĩ nhiên không phải hẹn cho ta. Ngươi lặng lẽ đem thiếp mời đưa tới biệt uyển của nàng, lại làm bộ nói với nàng, mời ngày mai trang điểm cẩn thận.
Trình Diệp Nhu rất thông minh, nàng có thể nghe hiểu lời của ta."
Hà Diệp cất thiếp mời, mơ mơ hồ đồ đi làm việc.
Nam Bảo Y lại chuẩn bị một chung canh gà, đi tiền viện gặp Nam Quảng.
Nam Quảng hai tay lồng vào áo trong, đang thưởng thức chọi gà trong sân.
Nhìn thấy tiểu nữ nhi tới, vội vàng dắt tay nàng, cười không ngậm được miệng," Kiều Kiều mau nhìn, đây là ' Thiết tướng quân số sáu' ta bỏ ra rất nhiều tiền nhờ người mua từ nơi khác về. Nhìn xem màu lông của nó, lại nhìn mào của nó một chút, phải gọi là thật xinh đẹp! Ngày mai ta dẫn nó đi tham gia tranh tài gà chọi, nhất định kiếm một số bạc lớn."
Nam Bảo Y ghét bỏ.
Cái con gà này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng móng vuốt gầy yếu, vừa nhìn liền biết không đấu lại gà khác.
Nàng không khách khí nói:" Lúc trước ngài cũng nuôi Thiết tướng quân số hai ba bốn năm, đều bị gà chọi khác mổ chết, ngài quên rồi sao? Còn dám dùng bạc mua gà chọi, ta đoán ngài lại bị người bán gà lừa..."
Nàng đột nhiên hiếu kỳ," Ngài lấy bạc đâu ra?"