Hoàng thị khí phách lên tiếng:" Ta không chỉ muốn đổi thân, ta còn muốn các ngươi đem Liễu Tiểu Mộng nâng lên làm chính thất, để Nam Yên có một cái thân phận đích nữ! Chỉ có thân phận đích nữ mới miễn cưỡng xứng với nhị lang nhà ta! Nếu như các ngươi không chịu, vậy chúng ta liền tới nha môn!"
Tiêu Dịch từ đầu tới cuối hững hờ," Nếu Trình phu nhân nhất định muốn tới nha môn, Nam gia tất nhiên sẽ phụng bồi. Chỉ là tổ mẫu tuổi tác đã cao, tam thúc lại hồ đồ, vạn nhất lúc gặp quan nhân, không cẩn thận nói ra chuyện Trình thái thú nhận hối lộ, phu nhân cũng chớ nên trách tội."
Ngực Hoàng thị chập trùng kịch liệt.
Ai nhận hối lộ?
Ai nhận hối lộ?!
Rõ ràng nàng đã trả lại Nam gia những tiện nghi chiếm mấy năm nay, làm sao Tiêu Dịch còn nắm mãi không thả!
Nàng che tim, biết từ trước đến nay là dân bất lực quan không truy xét.
Nếu như quả thật náo lên nha môn, Trình gia rất dễ rước lấy một thân đao, đợi khi lão gia lên chức, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng mà sợ rằng cũng không thể tấn chức.
Nhưng cuối cùng nàng tức giận khó nhịn:" Không nâng Liễu Tiểu Mộng cũng được, nhưng nhất định phải hoán thân. Nhị lang nhà ta chỉ muốn cưới nữ tử trong lòng ngưỡng mộ! Hai người trẻ tuổi vừa ý lẫn nhau, chúng ta làm trưởng bối sao có thể không thành toàn?"
Tiêu Dịch mỉm cười," Như phu nhân mong muốn."
Khương Tuế Hàn đã bôi thuốc thượng hạng cho Trình Đức Ngữ.
Rõ ràng là có dược cao trong suốt, hắn lại cố tình sử dụng loại cao dược đen đặc, khiến mắt trái Trình Đức Ngữ đen kịt một vòng, nhìn mười phần buồn cười.
Trình Đức Ngữ không có gương, không biết bộ dáng hiện tại của mình.(ahr)
Hắn mặt lạnh lùng đi ra đình nghỉ mát, mọi người Nam phủ thấy hắn, muốn cười lại cảm thấy không phải lúc.
Nam Quảng lại" phốc" một tiếng, không chút lưu tình bật cười.
Phát giác được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Hoàng thị, hắn lại vội vàng trốn đến sau lưng Tiêu Dịch.
Trình Đức Ngữ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Nam Bảo Y. Từ trong ngực móc ra một xấp giấy viết thư thật dày.
Hắn nói:" Những thư này, là thư mấy năm nay ngươi viết cho ta. Ngươi cùng ta đã giải trừ hôn ước, như vậy ta trả lại toàn bộ. Từ nay về sau, ngươi ta nam hôn nữ gả, đều không liên quan!"
Nam Bảo Y thưởng thức quầng mắt đen nháy của hắn, rất buồn cười.
Nàng cười tiếp nhận thư," Đa tạ thành toàn."
Trình Đức Ngữ nhíu chặt mày kiếm.
Nữ nhân này xảy ra chuyện gì, rõ ràng hôm trước còn biểu hiện giống như không nỡ từ hôn, hôm nay sao lại như biến thành người khác?
Hắn cố gắng tìm ra một chút biểu hiện bi thương trên khuôn mặt Nam Bảo Y, một chút buồn rầu thậm chí ghen ghét cũng không có.
Tiểu cô nương cười kiều diễm dưới ánh mặt trời, mặc áo váy sáng rỡ, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ, ngay cả cặp mắt phượng kia cũng lấp lánh.
Không thể nghi ngờ, từ hôn với hắn, đối với nàng mà nói chính là một chuyện đáng được ăn mừng.
Lông mày Trình Đức Ngữ càng nhíu chặt hơn nữa.
Hắn là một nam nhân kiêu ngạo, từ nhỏ văn thải cùng võ công đều hơn xa đồng lứa.
Vô luận đi tới nơi nào, hắn cũng đều hấp dẫn ánh mắt cô nương nhất trong đám quý công tử.
Cũng bởi vậy, hắn ghét bỏ Nam Bảo Y là người dung tục, trừ mỹ mạo bình hoa, cơ hồ không có bất kỳ cái ưu điểm gì, hoàn toàn không xứng với hắn.
Thế nhưng, từ hôn với hắn mà lại khiến Nam Bảo Y cảm thấy cao hứng như vậy!
Cái này làm cho Trình Đức Ngữ mười phần tức giận.
Từ hôn, người nên cao hứng là hắn mà không phải Nam Bảo Y!
Nam Bảo Y quan năm nay cũng mới mười ba tuổi, lại bị Nam phủ nuông chiều, không biết chuyện lớn, chỉ sợ căn bản không biết, nàng bỏ qua nam nhân kinh tài tuyệt diễm như thế nào!
Hắn có chi tài được phong hầu bái tướng, lại được đi học tại Trường An, còn có quan hệ thân quen với tổng đốc Tây Hán quyền khuynh triều dã, có thể đến Thịnh Kinh làm quan nhất phẩm kinh thành, cũng hoàn toàn không khó!
Căn bản Nam Bảo Y không biết, nàng bỏ qua cơ hội trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân!
Hắn sắc mặt thâm trầm," Ta cùng Yên nhi sẽ nhanh chóng đính hôn. Từ nay về sau, Nam ngũ tiểu thư có thể đổi cánh xưng hô, sớm gọi ta một tiếng tỷ phu."
Hắn cắn răng nói hai chữ " tỷ phu ".
Hắn biết rõ, đối với tiểu cô nương không coi ai ra gì như Nam Bảo Y, bị ép gọi nam nhân mình thích là " tỷ phu", là một chuyện nhục nhã.
Hắn muốn nhìn trên mặt tiểu cô nương này khuất nhục cùng không cam tâm.
Thế nhưng Nam Bảo Y lại một lần nữa làm hắn thất vọng.
Nàng cong lên mắt phượng sáng lấp lánh, cười đến ngoan ngoãn lại ngọt:" Tỷ phu!"
Trái tim Trình Đức Ngữ bỗng nhiên ngừng nhảy.
Sắc mặt hắn càng thêm ngoan lệ, cơ hồ muốn nhìn ra một lỗ thủng trên người Nam Bảo Y.
Hắn nghĩ mãi không rõ, đến tột cùng là sảy ra vấn đề ở chỗ nào. Vì cái gì hắn chỉ đi học xa một chuyến, sau khi trở về nữ nhân này liền hoàn toàn không có hứng thú với hắn?
Chẳng lẽ tất cả không phải vì nàng muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, cố ý chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?
Không đợi hắn nghĩ rõ ràng, một giọng nhỏ bé yếu ớt ngẹn ngào bỗng nhiên truyền đến:" Thật xin lỗi..."
Đám người nhìn lại.
Nam Yên mặc áo váy trắng, đứng dưới gốc mai giống như liễu rủ trong gió, trong tay còn cầm một khăn thêu lau nước mắt.(ahr)
Nàng nức nở nói:" Thật xin lỗi, đều là bởi vì ta, mới khiến tổ mẫu cùng nhị bá mẫu phải tức giận.. Cũng đều bởi vì ta, mới khiến Kiều Kiều không có nhân duyên tốt.... Đều là lỗi của ta..."
Nành khóc nước mắt như mưa, rất dễ khiến lòng người sinh ra thương tiếc.
Nam Bảo Y lặng lẽ liếc mắt.
Nếu tự cho là lỗi của ngươi, vậy ngược lại ngươi làm chút dáng vẻ hối cải, quang minh chính đại xin lỗi cùng cự tuyệt Trình Đức Ngữ mới phải nha!
Chỉ biết đứng đó khóc nóc, nói cho đúng là vẫn không nỡ!
Mà Nam Yên xuất hiện, thoáng làm Trình Đức Ngữ bớt tức giận.
Hắn tiến lại, ngay trước mặt các trưởng bối Nam phủ, lấy khăn tay đưa cho Nam Yên," Ta cùng Nam Bảo Y vốn không có tình cảm, dù ngươi không xuất hiện, sớm muộn cũng sẽ hủy hôn. Bây giờ ngươi ta tâm đầu hợp ý, lẽ ra kết làm liền cành. Ngươi không cần bởi vậy mà áy náy."
Nam Yên tiếp nhận khăn tay, lại trước mặt Trình Đức Ngữ biểu hiện nước mắt ẩn tình, động lòng người.
Sau đó chính là thương nghị hôn sự của hai người, Nam Bảo Y chân như bôi dầu vội vàng chuồn đi.
Nàng cầm theo tập thư trở về khuê phòng, để tất cả thị nữ lui ra ngoài, mở ra nhìn lại.
Nhìn một chút, nàng liền buồn nôn.
Khi nàng còn bé cũng quá ngu, vậy mà lại viết cho Trình Đức Ngữ những loại câu buồn nôn như vậy..
Cái gì mà" Sơn vô lăng, thiên địa hợp, chính là dám cùng quân tuyệt" cái gì " Tại trời nguyện vì chim liền cành, trên đất nguyện vì tình phu thê ", cũng không biết lúc ấy kiếm được mấy câu thơ này từ đâu ra...
Chính lúc nổi da gà, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười.
Nàng hoảng hốt quay đầu.
Chẳng biết từ khi nào quyền thần đại nhân đã tiến vào, đứng ngay sau lưng nàng, dáng vẻ tươi cười hơi có chút ý vị thâm trường.
Nàng khẩn trương che lại thư," Lần sau nhị ca ca vào khuê phòng của ta, có thể gõ cửa được không? Chẳng lẽ tương lai ta lập gia đình, ngươi cũng muốn tuỳ tiện xông vào?"
Tiêu Dịch lãnh đạm nhíu mày, cảm thấy hoàn toàn không đáng kể.
Hắn vẩy bào ngồi xuống, giọng điệu lãnh đạm:" Đem thư ra."
" Đây là thư của ta, làm gì phải cho ngươi xem?" Nam Bảo Y lo lắng bận rộn ôm lấy đống thư kia," Đều là khi ta còn bé không hiểu chuyện viết linh tinh, chốc nữa liền thiêu hủy..."
Tiêu Dịch chống cằm, bình tĩnh nhìn nàng.
Nam Bảo Y không hiểu chột dạ," Nhị ca ca, ánh mắt đó của ngươi là ý gì?"
Tiêu Dịch mỉm cười," Muốn nhìn Kiều Kiều nhà chúng ta viết buồn nôn như thế nào."