Nam Bảo Y chau mày.
Quyền thần đại nhân, đây là đang quan tâm nàng sao?
Rõ ràng vừa rồi còn hung giữ...
Trong lòng nàng hơi có chút vui vẻ, vì thế ra vẻ rụt rè mở hộp cơm ra.
Tầng thứ nhất bày đầy bánh ngọt tinh xảo, tầng thứ hai là thịt viên tứ hỉ cùng sủi cảo tôm mà nàng thích ăn nhất, tầng thứ ba là cua cùng rau trộn dầu cay, tầng thứ tư là canh vịt nấu cẩu kỷ, tầng năm là cơm trắng sáng lấp lánh.
Coi như bữa tối phong phú....
Nàng không khỏi cong lên mặt mày, nhưng lại vội vàng đè xuống vui vẻ.
Nàng liếc nhìn Tiêu Dịch một cái, khó chịu nói:" Nhiều món ăn như vậy, một mình ta ăn cũng không hết. Nhị ca ca mới từ quân doanh trở về, không bằng chúng ta cùng nhau dùng bữa."
Cùng ăn một bữa cơm tối, mâu thuẫn hai người xem như được hoá giải.
Lúc này trời cũng đã gần tối, Tiêu Dịch trâm một cây đèn, nhàn nhạt nói:" Tối nay không có việc gì, ta bồi ngươi cùng nhau đọc sách."
Nam Bảo Y tự nhiên đáp ứng.
Phía nam thư phòng là địa bàn của nàng, trên giá sách cũng đều là tàng thư của nàng.
Nàng lấy xuống một bản thư tịch tinh mỹ, đưa đến trước mắt Tiêu Dịch," Nhị ca ca, đây chính là thoại bản ta viết, lúc vừa in ấn ra, hiệu sách đều bán đến cháy hàng. Quyền này, tặng cho ngươi!"
Tiêu Dịch tiếp nhận, tiện tay lật vài tờ.
Sau đó lại nhìn tên sách,< Bá đạo quyền thần yêu ta >.
Hắn mỉm cười, bình luận:" Cực kỳ cẩu huyết!"
" Khương đại ca nói, càng cẩu huyết người khác lại càng thích xem. Cuộc sống tẻ nhạt vô vị cỡ nào, mấy thứ cẩu huyết mới có ý nghĩa!" Nam Bảo Y cười tủm tỉm ngồi sau thư án," ta dự định lại viết thêm một cuốn<nhật kí gian phi thượng vị > chờ viết xong, nhất định để cho ngươi là người xem đầu tiên nha!"
Mưa thu gõ cửa sổ, ánh đèn chiếu xuống.
Tiêu Dịch tuy rằng ngoài miệng ghét bỏ cẩu huyết, nhưng vẫn lật từ đầu tới cuối xem hết cuốn sách nàng viết.
Hắn đếm, cả cuốn sách ngắn ngủi hai vạn chữ, nữ chính bị cưỡng hôn hai mươi lần, nam chính tám lần nói" Nếu như nàng chết, các ngươi cũng đều chôn cùng cho ta" còn mười sáu lần uy hiếp nữ chính" còn dám trốn, đánh gãy chân ".
Tóm lại hắn thấy mười phần dung động.
Hắn nghe nói quyển sách này không chỉ được tiêu thụ số lượng rất lớn ở Cẩm Quan thành, còn đưa tới oanh động tại Nam Việt quốc.
Chẳng lẽ hiện tại các nữ tử khuê các, đều thích loại nam nhân luận điệu như thế này?
Hắn chần chờ nhìn về phía Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương ngồi dưới ánh đèn múa bút thành văn, khoé môi nhếch lên cười ngây ngô, chỉ sợ lại đang viết tới tiết mục cưỡng hôn hay cái gì đó.
Nhưng trong hiện thực nếu có nam nhân dám làm việc như thế, sợ rằng sẽ bị đánh.
Tiêu Dịch cảm thấy ý nghĩ của nữ hài tử, thật sự là quá khó nắm bắt.
Bình minh hôm sau.
Mưa thu rơi tí tách cả đêm.
Lúc mặt trời lên, trên cây cỏ được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, cả lâm viên óng ánh long lanh dưới ánh bình minh.
Đêm qua Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch đã hứa hẹn, buổi sáng hôm nay sẽ cùng nhau đọc sách ở thư phòng, bởi vậy dậy rất sớm.(ahr)
Bước vào ngưỡng cửa, đã thấy Tiêu Dịch đang ngồi sau thư án lật xem sử sách.
Nàng nói:" Nhị ca ca, ta đã đọc xong < Luận Ngữ > cùng < Tam Tự Kinh> tiếp theo đọc cái gì?"
" Mao thi." Tiêu Dịch lạnh nhạt," Một tiểu thư khuê các lẽ ra phải hiểu < Mao thi>."
Mao thi chính là < Kinh Thi>.
Nhưng trên giá sách của Nam Bảo Y không có quyển sách này, thế nên từ chỗ Tiêu Dịch mượn một quyển.
Lật ra, góc khuất còn viết lít nha lít nhít chú giải, chữ viết mười phần non nớt, chắc là lúc quyền thần đại nhân còn nhỏ viết xuống.
Nàng hiếu kỳ:" Nhị ca ca, đây là sách ngươi đọc khi bé sao?"
" Ừm. Chú giải là lúc tiên sinh giảng giải ta nhớ được, trong đó cũng có chính ta trải nghiệm cùng kiến giải, ngươi có thể vừa đọc vừa tham khảo."
Nam Bảo Y đi đến cửa phía tây ngồi xuống.
Nàng nhẹ vuốt những chữ nhỏ kia, không khỏi nghĩ tới bộ dáng đọc sách của quyền thần đại nhân khi còn bé.
Hắn cuộn lại một đoàn ngồi nơi hẻo lánh ở thư viện, chăm chú ghi lại lời giảng, nhất định là thái độ rất nghiêm túc.
Nam Bảo Y mỉm cười.
Lúc nành đắc ý gật gù đọc thơ, Nam Yên đến.
Thiếu nữ mang theo hộp cơm, tư thái yếu đuối bước vào thư phòng, mỉm cười hướng Tiêu Dịch hành lễ," Thỉnh an nhị ca."
Nàng đem hộp cơm đặt trên thư án," Yên nhi biết nhị ca thích đọc sách lúc sớm, sợ ngươi còn chưa dùng bữa sáng, bởi vậy đặc biệt nấu cháo cá cùng thịt băm đem tới."
Tiêu Dịch tiếp tục lật trang sách, không để ý nàng.
Nàng nhìn về cửa phía tây, Nam Bảo Y đang ôm sách nghiêm túc đọc:
" Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc...."
Nam Yên lớn tiếng đánh gãy nàng:" Kiều Kiều đáng đọc <Mao Thi> sao?"
Nam Bảo Y quay người, bên trong đôi mắt khó nén bất mãn," Sao ngươi lại tới đây?"
" Ta tới đưa đồ ăn sáng cho nhị ca, là cháo cá cùng thịt băm tự tay ta nấu, nấu mất một canh giờ đó." Nam Yên mỉm cười," Kiều Kiều đang đọc phần đầu < kích đông> của < Mao thi> sao? Kỳ thật phần đầu cũng không thích hợp cho nữ nhi chúng ta đọc, cái gì mà sống chết có nhau cùng người thề ước, văn tự thật sự lộ liễu. Ngươi lại đọc lớn tiếng như vậy, phảng phất như đang hướng nam nhân biểu đạt yêu thương, rất tuỳ tiện đó!"
Nam Bảo Y quả thực không có lời gì muốn nói.
Nàng đọc thơ gì cần phải Nam Yên đến quản?
Huống chi, nàng xem qua chú giải của quyền thần đại nhân, câu thơ này nguyên bản cũng không phải ý nghĩa này.
Nàng lãnh đạm nói:" Ngươi tự sinh là tài nữ Thục quận, làm sao ngay cả câu thơ này có ý gì cũng không hiểu rõ? ' Sống chết có nhau, cùng người thề ước ' nguyên bản là tình chiến hữu đồng sinh đồng tử của các binh sĩ trên chiến trường. Đến nỗi gọi là tình yêu đều là trò cười trên phố phường thôi. Ngươi không căn cứ vào điển tịch, ngược lại đi nghe trò cười trên phố phường, thật buồn cười!"
Nam Yên âm thầm cắn răng.
Vốn dĩ nàng muốn trước mắt Tiêu Dịch bôi đen Nam bảo Y, để hắn có ấn tượng Nam Bảo Y là một người lỗ mãng khoe khoang, không nghĩ tới ngược lại cho mình tạo nên hình tượng vụng về không hiểu biết!
Da mặt nàng nóng lên, đành phải đổi chủ đề:" Kiều Kiều, ngươi có muốn nếm thử cháo ta nấu không?"
Nam Bảo Y sáng nay còn chưa ăn no.(ahr)
Nàng ôm tư thái được ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, liền đáp ứng.
Nam Yên ân cầm múc thêm cho nàng một chén nữa, lại chuyển hướng Tiêu Dịch," Nhị ca cũng ăn một bát? Cháo cá rất tốt cho cơ thể."
Tiêu Dịch lại chỉ lạnh lùng lật sách.
Nam Yên nhíu mày, Tiêu Dịch cũng quá khó dỗ!
Quả nhiên là tiểu nhân đắc chí, mắt cao hơn đầu!
Nàng kìm nén bực bội, yên lặng đứng hầu bên cạnh thư án.
Nam Bảo Y đã ăn xong nửa bát cháo, tán dương:" Cháo này cũng không tệ!"
" Đó là tất nhiên." Nam Yên rốt cục tìm về một chút mặt mũi," Một tay trù nghệ tốt, là bản lĩnh thiết yếu của nữ tử. Kiều Kiều ngươi hẳn là học ta, xuống bếp luyện tay một chút."
Nam Bảo Y ưu nhã rửa tay.
Nàng cười hì hì nói:" Xuyên Lỗ Hoài Việt, Mân Chiết Tương Huy, đầu bếp tám món chính hệ trong phủ đều có, làm gì phải đích thân đi học? Huống chi Mạnh Tử có câu,' Quân tử xa nhà bếp ', chúng ta hẳn là nên cách xa nhà bếp một chút."
Nam Yên lại một trận bực bội.
Nàng nói không lại Nam Bảo Y, đành phải giả bộ rộng lượng:" Ngươi nói cũng có đạo lý."
" Ta nói cũng không có đạo lý nha!" Nam Bảo Y mỉa mai," ' Quân tử tránh xa nhà bếp ', không phải là rời xa nhà bếp, mà là quân tử nên tránh xa sát sinh, lòng mang nhân thiện. Tỷ tỷ, Cẩm Quan thành ai cũng nói ngươi là tài nữ, nhưng sao cái gì ngươi cũng không hiểu? Cái danh tài nữ này không phải là dùng bạc mua đấy chứ?"
Nam Yên tức giận đến ngũ tạng đều muốn lộn lên!
Tiểu tiện nhân này cũng quá đáng, nàng rất muốn xé nát miệng của nàng!
Nhưng nàng nhất định phải duy trì hình tượng có tri thức hiểu lễ nghĩa trước mặt Tiêu Dịch, bởi vậy mặc dù sắc mặt tím như gan heo, lại ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói ra.