C223: Từ nay về sau, mộng cảnh của Kiều Kiều, từ ca ca thủ hộ.
Tiêu Dịch dễ như trở bàn tay kéo dây cung.
Nam Bảo Y lại gặp phải khó khăn.
Kiếp trước nàng cùng Tây Hán tổng đô đốc học xạ nghệ, nhưng loại vật như đại nỏ này, nàng cũng chưa từng được chạm qua.
Nàng xoắn xuýt:" Cái đồ chơi này, làm sao bắn?"
Tiêu Dịch không vui:" Tiểu cô nương, sao lại nói những từ lang hổ này?"
Nam Bảo Y:"..."
Có đôi khi, nàng không rõ ràng quyền thần đại nhân đang suy nghĩ cái gì.
Tiêu Dịch nghiêm túc đứng sau lưng nàng, hai tay vòng qua nàng, nắm lấy tay nàng, đặt trên móc cò.
Hắn khom người, cơ hồ kề sát hai gò má Nam Bảo Y.
Hắn giọng nói rõ ràng ôn nhuận như nước:" Nỏ cùng cung khác biệt, đây là cò nỏ, nắm chặt nó, có thể bắn ra tên nỏ, bởi vì không bị run, vì vậy càng dễ trúng mục tiêu."
Nam Bao Y cầm cò nỏ, lòng bàn tay thấm mồ hôi.
Quyền thần đại nhân chỉ dạy rất nghiêm túc cũng rất kiên nhẫn, thế nhưng là vì cái gì mà tim nàng có chút nhảy vọt...
Mặt hắn liền dán sát bên cạnh mặt nàng, gần tới mức nàng có thể cảm nhận được hô hấp của hắn.
Đây là điểm ngắm, dùng để nhắm chuẩn phương hướng, quyết định góc để nâng nỏ lên."
Tiêu Dịch híp híp mắt.
Trình Đức Tấn đã dẫn một đội nhân mã, phi nhanh lên trên cầu Mã Kiều.
Mắt thấy hắn sắp chạy qua cầu, Tiêu Dịch trầm giọng hạ lệnh:" Bắn!"
Nam Bảo y lập tức lấy lại tinh thần.
Nàng híp híp mắt phượng, thông qua điểm ngắm chỉnh chuẩn hướng cầu đá.
Nàng không chút do dự bóp cò.
Tên nỏ theo hỏa diễm, lập tức gào thét rời khỏi dây cung.
Lòng của nàng nâng lên cổ họng, gắt gao nhìn chằm chằm cây tên nỏ mang theo hỏa diễm bay nhanh trong đêm tối, thẳng đến khi hỏa điểm bắn tới dưới cầu.
Bốn phía yên tĩnh trong chớp mắt.
Một lát, tiếng nổ đinh tai nhức óc bỗng nhiên vang lên.
Cả cây cầu Mã Kiều sụp đổ vang ầm ầm.
Đội nhân mã kia cũng kêu thảm bị cuốn vào ngọn lửa ngập trời, cùng những tảng đá nổ tung cùng nhau rơi xuống dòng sông, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Mà trước màn bạo tạc trong chớp mắt, Tiêu Dịch kịp thời bưng kín lỗ tai nhỏ của Nam Bảo Y.
Nam Bảo Y nhìn một lát, trong lòng không chỉ không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại dâng lên hưng phấn.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, là thần sắc chờ đợi được khen ngợi:" Nhị ca ca, có phải ta rất lợi hại hay không?"
Tiêu Dịch nhíu mày.
Tiểu cô nương chưa hề từng tiếp xúc qua nỏ đồng, lại có thể ngay lần đầu tiên đã sử dụng được, thuận buồm xuôi gió, dễ dàng bắn trúng mục tiêu như vậy.
Hắn cho là nàng không làm được.
Vì vậy trước đó, hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt bổ cứu.
Môi mỏng nhếch lên cười yếu ớt, đưa tay sờ sờ chóp mũi của nàng," Kiều Kiều tất nhiên lợi hại nhất."
" Có bao nhiêu lợi hại?"
" So với ca ca còn lợi hại hơn."
Nam Bảo Y lập tức nhảy cẫng hoan hô.
So với quyền thần đại nhân còn lợi hại hơn, kia thật là rất lợi hại!
Trong lòng nàng rất vui vẻ, bởi vậy lúc xuống núi bước chân cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Tiêu Dịch đi theo phía sau, nhìn nàng nâng váy bước đi trên đường mòn, trong miệng còn ngâm nga bài đồng dao, vòng eo lắc nhẹ, giống như một con khổng tước nhảy nhót, đẹp đến muốn mạng.
Nhưng nàng không thể nhảy nhót được bao lâu, đi được một đoạn, liền bị bụi gai ven đường móc phải tà váy.
Váy lụa mỏng hơi móc một chút, liền bị rách toàn bộ.
Một tiếng " xoẹt" vang lên.
Váy lụa mỏng ba tầng xinh đẹp như đám mây, bị kéo rách một khối lớn.
Bốn phía lập tức liền yên tĩnh.
Nhóm ám vệ nghiêm chỉnh xoay lưng, làm bộ cái gì cũng không thấy.
Nam Bảo Y chậm rãi cúi đầu.
Váy chỉ còn dài đến gối.
Nàng mặc bên trong váy lụa đỏ chót thêu hoa, rất hương diễm bại lộ trong không khí.
Vải này là thân thích tặng, tổ mẫu sai người làm cho nàng cùng Châu Châu mỗi người hai bộ váy trong, nhưng nàng ghét bỏ quá sặc sỡ, nên không chịu mặc.
Tối nay vì vội đi ra ngoài, tủ quần áo của nàng lại quá lớn, nhất thời không tìm ra áo trong đặt chỗ nào, đang gấp nên tiện tay vơ một cái, liền lấy phải nó.
Nàng nghĩ là mặc ở bên trong người khác sẽ không thấy, không nghĩ tới...
Nàng nhẹ nhàng cọ xát mũi giày thêu.
A, hình tượng tiểu tiên nữ của nàng!
Tiêu Dịch nhìn chằm chằm váy lụa xấu xấu kia nửa ngày.
Mắt thấy tiểu cô nương sắp khóc, hắn thu tầm mắt, trút bỏ áo khoác, bất động thanh sắc trùm lên cho nàng.
Hắn một tay kéo lưng của nàng qua, một tay xuyên qua đầu gối nàng, đem nàng ôm ngang lên, nhanh chân hướng xe ngựa dưới núi đi đến.
Nam Bảo Y làm ổ trong ngực hắn, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Mảnh váy vị móc rách, kéo dài sau lưng nàng.
Dưới ánh trăng, tựa như đuôi của người cá Đông Hải đập vào sóng biển, thuần khiết mà tuyệt đẹp.
Nam Bảo Y thấp giọng:" Nhị ca ca, cái váy đỏ chót này không phải của ta, là của Hà Diệp, ta mượn mặc một chút...."
Tiêu Dịch:" Nha."
Nam Bảo Y:"..."
Biểu hiện của quyền thần đại nhân thật là không có ý tín nhiệm.
Tiêu Dịch bản sự trác tuyệt.
Hắn không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào của Tùng Hạc viện, liền đem Nam Bảo Y cùng những hộp gấm kia đưa vào phòng ngủ của nàng.
Hai người đứng dưới bờ cửa sổ cáo biệt.
Nam Bảo Y đem áo khoác trả lại cho hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên ra một tia không nỡ.
Thời gian cùng một chỗ với nhị ca ca, là vui sướng như vậy, nàng lại không muốn biệt ly.
Nàng giọng nũng nịu:" Nhị ca ca, ngày mai ta tới Triều Văn viện, đọc sách với ngươi."
Tiêu Dịch gõ cái trán trắng nõn của nàng, hỏi," Kiều Kiều học xạ nghệ từ ai?"
" Nói đến nhị ca ca không tin, ta là trong giấc mộng học của Tây Hán tổng đô đốc. Hắn gọi là Cố Sùng Sơn, là một nhân vật rất lợi hại!"
Cố Sùng Sơn...
Đáy mắt Tiêu Dịch cảm xúc cuồn cuộn.
Tây Hán đô đốc, xác thực là tên Cố Sùng Sơn.
Vì lẽ đó cái mộng cảnh lại của Nam Kiều Kiều, thật là nàng trải qua kiếp trước?
Nam Bảo Y tóm lấy dây buộc váy ngắn:" Nói đến cũng buồn cười, bởi vì Cố Sùng Sơn che chở, ta nói không bị khi phụ đến chết trong cung. Nhưng trong mộng cảnh, ta chết đi cũng là bởi vì do hắn gián tiếp dẫn tới..."
Tiêu Dịch nhìn chăm chú lên nàng.
Nàng dáng tươi cười ảm đạm, rõ ràng đồng tử tối tăm mờ mịt, giống như mây đen che dậy ánh trăng.
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm trắng nõn của nàng.
Hắn cúi người, đặt lên trán của nàng một nụ hôn.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, dáng tươi cười ôn nhu:" Trước kia mờ mịt, kiếp này có hy vọng. Từ nay về sau, mộng cảnh của Kiều Kiều sẽ có ca ca bảo hộ. Vì vậy, sau này mỗi đêm đều chỉ mơ thấy ca ca, có được không?"
Đồng tử của Nam Bảo Y có chút phóng đại.
Nhịp tim đang gia tốc nhảy nhót.(ahr)
Nàng cơ hồ không thể khống chế nổi chính mình, ý thức trống rỗng, không hiểu thấu liền gật đầu.
Nàng nhìn Tiêu Dịch nhảy ra khỏi cửa sổ, hai má lặng lẽ đỏ bừng, bị gió lạnh thổi qua cũng không chút biến mất.
Hà Diệp chờ chủ tử bên ngoài Tùng Hạc viện, đợi mãi không thấy, lo lắng trở về, đột nhiên sửng sốt.
Tiểu thư nhà nàng chẳng biết đã trở về từ lúc nào, đứng bên bờ cửa sổ tay che ngực, đang ngẩn người nhìn trăng mà cười.
Ánh mắt hướng xuống, váy của tiểu thư nhà nàng lại bị phá rách hơn nửa.
Rất giống bộ dáng sau khi bị cường bạo!
Hà Diệp như gặp phải sét đánh, bước nhanh tới, ôm lấy Nam Bảo Y khóc đến muốn chết muốn sống.
" Tiểu thư đáng thương của ta a! Ngài mới tuổi đậu khấu chi niên, tại sao lại bị kẻ xấu chà đạp! Nô tỳ đã nói đừng đi ra ngoài, nào có cô nương nào nửa đêm còn ra ngoài đường? Ô ô ô!"
Nam Bảo Y sờ lên trán, xấu hổ mang theo e sợ cười hai tiếng.
Hà Diệp gào khóc:" Đúng là ngay cả thần trí cũng rối loạn! Tiểu thư, tiểu thư số khổ của ta!"
C224: Tiêu Dịch, bỏ tay ngươi ra.
Nàng gào như nhà có tang.
Nam Bảo Y lấy lại tinh thần, tức giận vỗ xuống đầu của nàng:" Suốt ngày chỉ nghĩ linh tinh thứ gì đâu! Ta đi với nhị ca ca, làm sao có thể bị người chà đạp?"
Hà Diệp " A" một tiếng.
Nàng sờ lên đầu, trên mặt còn mang theo nước mắt, thật lâu cười nói:" Đúng là nô tỳ quá lo lắng.... Nhị công tử bên người, đúng là nơi an toàn nhất trên đời này."
Chủ tớ hai người đi vào nội thất, Hà Diệp mới nhìn rõ trên trăm cái hộp gấm chất thành đống.
To to nhỏ nhỏ, chỉ nhìn cách đóng gói đã cảm thấy rất quý giá.
Nàng hiếu kỳ:" Đây là cái gì?"
Nam Bảo Y nhất lên một hộp gỗ tử đàn, thoải mái nhét vào trong ngực nàng," Đây đều là nhị ca ca mua. Bên trong hộp gỗ tử đàn này là một đôi vòng tay phỉ thuý, chất lượng coi như tạm được, tặng cho ngươi. Những hộp gấm này ngươi mở ra xem đi, nếu thích cái nào liền lấy, không thích, cầm đi thưởng cho nha hoàn trong viện, mỗi người một kiện. A, viên lam bảo thạch kia không được động tới."
Nàng duỗi lưng một cái, đi phòng sát vách tắm rửa.
Hà Diệp mở hộp gỗ tử đàn ra.
Nàng hít mạnh một hơi, lại khích động đóng hộp lại.
Há lại là chất lượng tạm được, cái vòng phỉ thuý này, tối thiểu giá trị ngàn lượng!
Nàng che ngực, cảm thấy mình sắp không thở ra hơi.
Nàng nhào vào trong đống hộp gấm, mở một hộp rồi lại mở một hộp, càng mở ra hô hấp càng thêm đình chỉ.
Những cái này đều là bảo bối, vậy mà nhị công tử lại hào phóng với tiểu thư như vậy!
" Ô ô ô... người ta cũng rất muốn có ca ca!"
Hà Diệp ngửa mặt lên trời thét dài.
Ngày kế tiếp.
Tiêu Dịch đến Tùng Hạc viện thỉnh an.
Lúc bước vào sân nhỏ, Quý ma ma đang tưới hoa, dư quang thoáng nhìn hắn, trực tiếp hướng hắn gội một chậu nước.
Hắn nghiêng người tránh đi, giọt nước tung tớ bắn lên vạt áo.
Quý ma ma cúi chào một lễ, giống như cười mà không phải cười:" Nhất thời trượt tay, hướng hầu gia bồi tội!"
Tiêu Dịch mặt không thay đổi phủi phủi cẩm bào, hướng hoa sảnh đi tới.
Quý ma ma hướng bóng lưng của hắn phỉ nhổ một cái.
Tiểu nha hoàn bên cạnh không hiểu:" Ma ma hôm nay sao thế nhỉ? Dĩ vãng, ngài rất kính trọng hầu gia."
" Phi, hầu gia cái gì."
Quý ma ma nhìn chằm chằm ấn ký môi đỏ như ẩn như hiện trên mu bàn tay của Tiêu Dịch, mặt mũi đều là xem thường.
Nam gia bọn họ cũng coi như linh thông tinh tức, sáng sớm hôm nay lúc nàng hầu hạ lão phu nhân chải đầu, nghe nha hoàn bên ngoài nói, đêm qua Tĩnh Tây hầu mang theo mỹ nữ đi dạo, cùng tham gia dạ yến.
Nghe nói còn là cái tiểu yêu tinh không biết xấu hổ của Ngọc Lâu Xuân!
Nàng cùng lão phu nhân cũng không tin tưởng.
Dù sao Tiêu Dịch đã từng nói trước mặt lão phu nhân, đời này tuyệt đối không nạp thiếp, chỉ cần một mình Bảo Y tiểu thư, làm sao có thể làm ra chuyện phong lưu mang theo mỹ nữ đi dạo đâu?
Nhưng các nàng nói tiểu yêu tinh kia còn để lại dấu son đỏ trên mu bàn tay Tĩnh Tây hầu, gọi là một người phong lưu hương diễm!
Vừa rồi, nàng quả nhiên trông thấy trên mu bàn tay Tiêu Dịch có cái dấu son môi.
Hắn không cảm thấy có lỗi với Bảo Y tiểu thư sao?
Tiêu Dịch bước vào ngưỡng cửa phòng khách.
Trong khách sảnh ngồi một vòng nữ quyến, lại không thấy có Nam Kiều Kiều.
Có lẽ là bởi vì đêm qua huyên náo quá muộn, tiểu cô nương còn chưa dậy.
Nghĩ đến bộ dáng tiểu cô nương ngủ say hồn nhiên, môi mỏng không khỏi nhếch lên cười khẽ, hướng lão phu nhân trên toà chắp tay thỉnh an," Thỉnh an tổ mẫu."
Bầu không khí trong sảnh có chút quỷ dị.
Lão phu nhân cười lạnh hai tiếng:" Lão thân không đảm đương nổi Tĩnh Tây hầu thỉnh an."
Tiêu Dịch ngước mắt.
Đuôi lông mày khóe mắt của lão phu nhân đều là ý không vui, giống như hắn thiếu nàng mấy trăm vạn lượng bạc.
Rõ ràng hôm qua còn vẻ mặt vui vẻ tươi cười với hắn...
Giang thị ôm mấy bức tranh, mỉm cười mở ra:" Bà mẫu, đây là mấy đứa cháu trai bên nhà mẹ đẻ ta, ba đứa đều tuấn tú lịch sự, mặc dù học võ từ nhỏ, nhưng phẩm cách coi như không tệ, tuyệt đối sẽ không khi dễ cô nương gia. Nếu ngài hài lòng, ngày khác ta gọi bọn hắn tới, để Kiều Kiều gặp mặt bọn hắn."
Trình Diệp Nhu lắc lắc khăn thêu, dáng tươi cười ôn hoà:" Nếu ba vị công tử tiêu cục không thành, vừa vặn ta quen biết chút phu nhân quan gia, đều là thư hương môn đệ, gia thế trong sạch quan lại thế gia, các nàng đã sớm nghe nói Kiều Kiều mỹ danh, rất muốn kết thân với nhà chúng ta đâu."
Tiêu Dịch:"..."
Tìm người xem mắt cho Nam Kiều Kiều?
Không phải đã nói xong, dự định để hắn làm ngũ cô gia sao?
Chính lúc lo nghĩ, Nam Bảo Y bước nhẹ nhàng tới.
Nàng ngoan ngoãn hướng các vị trưởng bối thỉnh an, lại chuyển hướng Tiêu Dịch, dáng tươi cười ngọt ngào cúi chào một lễ:" Nhị ca ca vạn phúc kim an! Nhị ca ca hôm nay vẫn tuấn mỹ tiêu sái như cũ, phong thái trác tuyệt!"
Tiêu Dịch đang muốn đi dìu nàng, lão phu nhân không vui:" Tiêu Dịch, bỏ tay ngươi ra."
Nam Bảo Y nghi ngờ nhìn về phía lão phu nhân," Tổ mẫu, sao ngài lại hung nhị ca ca?"
" Vì cái gì hung với hắn?" Lão phu nhân tức giận không nhẹ," Ngươi nhìn một chút xem, trên mu bàn tay của hắn là cái quái gì?"
Nam Bảo Y nhìn lại.
Trên mu bàn tay quyền thần đại nhân, rõ ràng là một dấu ấn môi đỏ.
Có vẻ như...
Là đêm qua nàng để lại.
Lão phu nhân vô cùng đau đớn:" Kiều Kiều nhi, nhị ca ca ngươi đêm qua mang theo tiểu yêu tinh, nghênh ngang chạy tới nhà người ta tham gia dạ yến, còn để lại ấn ký như vậy! Hai người này thật sự là... thật sự là tổn hại phong hoá, không biết liêm sỉ!"
Nếu như Tiêu Dịch chưa biểu lộ tâm tư với Kiều Kiều thì cũng thôi đi, những hắn rõ ràng đã đáp ứng sau này chỉ có một mình Kiều Kiều, kết quả đây?!
Nam Bảo Y trầm mặc.
Ài, nàng thế mà bị tổ mẫu mắng thành tiểu yêu tinh!
Nhưng tuyệt đối nàng không thể thừa nhận tiểu yêu tinh tối hôm qua chính là nàng. Nếu để tổ mẫu biết nàng mặc thành như thế ra ngoài tham gia dạ yến, nhất định là sẽ đánh nàng.
Nàng ho khan một tiếng, đi đến bên người lão phu nhân, ôn nhu vuốt ngực thuận khí cho nàng," Tổ mẫu, nhị ca ca tuổi trẻ nhiệt huyết, theo mỹ nữ đi dạo cũng có thể xem là một chuyện tình gió trăng, ngài tức giận làm gì?"
Lão phu nhân mặt mũi tràn đầy một lời khó nói hết.(ahr)
Rõ ràng Kiều Kiều đối với Tiêu Dịch là có tâm tư, nhưng sao nàng có thể đại độ rộng lượng như vậy?!
Nàng nắm chặt tay nhỏ của Nam Bảo Y, nghiêm mặt nói:" Kiều Kiều nhi, nếu như hắn đem tiểu yêu tinh cưới vào cửa làm thiếp, ngươi cũng có thể nhịn?"
Nam Bảo Y ấm giọng:" Nghe tổ mẫu nói, nam nhân tam thê tứ thiếp, cái này cũng là chuyện bình thường thôi."
Lão phu nhân:"..."
Xong, Kiều Kiều nhi của nàng, sợ là choáng váng.
Đúng lúc, Nam Thừa Lễ cũng tới Tùng Hạc viện thỉnh an.
Hắn cũng không biết chuyện Nam Bảo Y cùng Tiêu Dịch.
Sau khi thỉnh an, hắn vui mừng hướng Tiêu Dịch chắp quyền," Nhị đệ, ngươi được lắm đấy! Nghe nói đêm qua mang theo mỹ nữ đi dạo, còn hung hăng áp chế mặt mũi vị tiểu thư béo Tiết đô đốc gia kia? Hàn lão bản Ngọc Lâu Xuân nổi danh cao quý lãnh diễm, nhị đệ diễm phúc không cạn a, để nàng vào cửa cũng để giúp ngươi khai chi tán diệp?"
Sắc mặt lão phu nhân lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đang đen dần.
Nàng lạnh giọng:" Thừa Lễ, ngươi qua đây."
Nam Thừa Lễ cười ha hả đi đến trước mặt nàng," Tổ mẫu?"
Lão phu nhân quơ lấy quải trượng đánh về phía hắn," Ta bảo ngươi diễm phúc không cạn! Ta bảo ngươi khai chi tán diệp! Có phải ngươi muốn làm tức chết tổ mẫu hay không?"
Chưa từng thấy qua huynh trưởng nào gấp gáp đi tìm tình địch cho muội muội như vậy!
C225: Đẹp không bằng Kiều Kiều.
Nam Thừa Lễ không hiểu sao bị chịu mấy gậy, khổ cực chắp tay thở dài:" Tổ mẫu, con sai. Nhị đệ tuổi trẻ nhiệt huyết, chính là thời điểm tốt kiếm công lập nghiệp, không nên sa vào nữ nhi thường tình. Khụ, nhị đệ a, sau này ngươi phải biết kiềm chế chút."
Hắn trở lại chỗ ngồi, Nam Quảng lại cười mị mi tiến vào.
" Thỉnh an mẫu thân. Chiếu cố Cảnh nhi ở tiền viện, đã làm trễ nải thời gian."
Hắn chắp tay, lại chuyển hướng Tiêu Dịch," Nghe nói nhị điệt tử đêm qua mang theo mỹ nữ đi dạo, còn gióng trống khua chiêng đánh mặt mũi Tiết đại đô đốc? Ha ha, không phải ta làm cái trưởng bối quở trách ngươi, thiếu niên khinh cuồng không được nha! Tiết đại đô đốc, là người mà nhà chúng ta có thể đắc tội sao? Hắn muốn đem nữ nhi mập gả cho ngươi, ngươi cưới là được, cần gì phải đối nghịch hắn? Đây chính là thiên kim của Trấn Tây đại đô đốc, ngươi ở rể cũng không phải quá đáng!"
Hắn giọng điệu khoa trương, hận không thể tranh thủ thời gian để Tiêu Dịch ở rể Tiết gia.
Chỉ cần Tiêu Dịch ở rể Tiết gia, hắn liền có thể yên tâm lớn mật đi ngang tung hoành khắp Thục quận này nha!
" Lão tam, ngươi qua đây."
Lão phu nhân trầm giọng.
Nam Quảng vui vẻ đi qua:" Nương!"
Lão phu nhân quơ lấy quải trượng, hung hăng đánh hắn hai gậy," Ngươi cho rằng Tiêu Dịch giống như ngươi, là cái vô dụng?! Để hắn ở rể, sao ngươi lại không đi ở rể cho người ta luôn đi?"
Nam Quảng bị doạ vội vàng trốn tới sau lưng Nam Bảo Y," Nương, ta sai rồi, ta sai rồi!"
Nói như vậy, trong lòng lại lẩm bẩm.
Nếu như Nhu Nhu muốn để hắn tới Trình gia ở rể, hắn không nói hai lời lập tức xách giỏ đi ở rể.
Đây chính là phủ thái thú a!
Đối với Tiêu Dịch không vào ở rể Tiết gia, Nam Quảng vô cùng thấy tiếc nuối.
Lão phu nhân tức giận đến không nhẹ.
Một cái hai cái, đều không khiến nàng bớt lo, quả nhiên vẫn là tôn nữ cùng con dâu là tri kỷ!
Nàng lặng lẽ nghễ hướng Tiêu Dịch," Tiểu yêu tinh Ngọc Lâu Xuân kia, có đẹp hay không?"
Tiêu Dịch:"..."
Vấn đề này, là đề mất mạng a.
Nửa ngày, hắn nghiêm mặt nói:" Không đẹp bằng Kiều Kiều."
Lời này còn giống tiếng người.
Lão phu nhân trong lòng an ủi hai phần, lại nói:" Có biết sai?"
Tiêu Dịch liếc mắt Nam Bảo Y.
Tiểu cô nương một bộ dáng có tật giật mình, mắt phượng ngập nước nhìn chăm chú hắn, giống như sợ hắn nói ra chân tướng bán nàng.
Hắn môi mỏng khẽ nhếch cười yếu ớt.
Hắn là nam nhân.
Dù là tự hủy thanh danh, hắn cũng sẽ không để Nam Kiều Kiều nhận sai, bị người quở trách.
Hắn sắc mặt như nước," Biết sai, ta không nên mang theo tiểu yêu tinh dự tiệc, không nên phong lưu hoàn khố háo sắc thành tính. Thỉnh tổ mẫu xử phạt."
Thiếu niên kim tướng ngọc chất, rất thẳng thắn quang minh lỗi lạc, thái độ nhận sai là rất tốt.
Lão phu nhân không tiện phạt hắn, khoát khoát tay, để hắn ngồi xuống.
Tiêu Dịch thản nhiên ngồi xuống, bưng trà thị nữ đưa lên.
Chén ngọc mạ vàng như hổ phách, trả mới chìm nổi trong chén ngọc, hương trà lượn lờ xông vào mũi.
Hắn mỉm cười:"Tước lưỡi?"
Tước lưỡi là chè búp rất khó có, cổ nhân có câu thơ:" Bình ngọc nấu tước lưỡi, kim bát chú long đoàn", đây là một loại trà rất quý giá, coi trọng nhất là một chữ " non".
Lão phu nhân là người yêu thích trà, cười nói:" Cả đám người ngồi trong đây, chỉ có người là có nhãn lực. Tước lưỡi xuân năm nay, khoái mã khẩn cấp đem từ Kiềm Bắc tới. Nếm thử."
" Tê... ha!"
Nam Quảng một hơi uống hết chén trà.
Hắn chép miệng một cái," Mẫu thân, ngươi vừa mới nói cái gì tước?"
Lão phu nhân thấy hắn liền phiền.
Uống ừng ực một mạch, uổng phí hết trà ngon của nàng.
Nàng phân phó:" Người đâu, đem đổi trà cho tam gia."
Thị nữ lập tức thay đổi cho Nam Quảng một chén trà không thể tầm thường hơn, là chủng loại ba văn tiền một bát bán đầy trong cửa hàng ngoài chợ.
Nam Quảng không chút ghét bỏ uống miệng lớn, tán thán nói:" Mẫu thân, còn là trà uống vào càng hăng! Uống xong trà đáy, còn có thể lấy về tráng trứng ăn đấy!"
Trình Diệp Nhu tự giác mất mặt, yên lặng quay mặt đi chỗ khác.
Nam Bảo Y đồng dạng cảm thấy mất mặt.
Nàng quay đầu, nhìn Tiêu Dịch thưởng thức trà.
Hôm nay quyền thần đại nhân mặc đan hoàng cẩm bào nhà Chương, tư thái thưởng thức trà tràn ngập mỹ cảnh, so cưới phụ thân nàng đẹp mắt hơn nhiều.
Nhìn một chút, trong lòng nàng lại sinh ra chút áy náy.
Đều là bởi vì nàng mới khiến nhị ca ca bị tổ mẫu quở trách.(ahr)
Thế nên nàng phân phó thị nữ:" Đi phòng bếp nhỏ bưng một bình nước ngô, nhị ca ca thích uống cái đó."
Nghe thấy hai chữ" nước ngô ", tay nâng chén trà của Tiêu Dịch có chút lắc một cái.
Nam Bảo Y mặt mày cong cong chóng cằm," Nhị ca ca, còn tính là ta biết săn sóc đi?"
Bị người trong sảnh nhìn chằm chằm, Tiêu Dịch từng chữ nói ra:" Kiều Kiều thật sự là... rất biết săn sóc người khác."
Cô nương này, liền không thể triệt để quên đi nước ngô hay sao?
Trong sảnh đang nói chuyện, Quý ma ma từ bên ngoài tiến vào.
Sắc mặt nàng khó coi:" Lão phu nhân, có người tới phủ, nói là người của hiệu cầm đồ Như Ý."
" Hiệu cầm đồ?"
Lão phu nhân ngẩn người.
Người đến là lão bản nương hiệu cầm đồ.
Nàng ăn mặc lưu loát, cười cúi chào một lễ," Thỉnh an Nam lão thái quân! Hôm nay tới phủ, thật sự là tình thế bất đắc dĩ, chính bởi vì cô nương trong quý phủ thiếu nợ đồ trang sức tại cửa hàng của ta."
Giang thị nói:" Cô nương trong phủ chúng ta, cũng không thiếu châu trâm đồ trang sức, làm sao có thể thiếu nợ cửa hàng của ngươi? Trong đó, sợ là có hiểu lầm gì đó."
Cao nương tử trình lên một tờ giấy vay nợ," Đây là giấy vay nợ tự tay Nam Yên cô nương quý phủ viết, ước định sớm hôm nay sẽ trả lại đồ trang sức, nhưng ta đợi trái đợi phải trong cửa hàng cả buổi cũng không thấy nàng tới. Ta lo lắng sảy ra chuyện, bởi vậy cố ý tới phủ hỏi thăm."
Người trong sảnh biểu lộ khác nhau.
Cái gì mà tới phủ thăm hỏi, cái Cao nương tử này rõ ràng là tới cửa đòi nợ.
Danh dự trăm năm của Nam phủ, chưa từng bị người tới cửa đời nợ, không nghĩ tới lần đầu lại là bởi vì Nam Yên.
Sắc mặt lão phu nhân khó coi.
Nam Yên, thật sự là cho nàng tăng thể diện!
Trong lòng nàng đựng cả âu hỏa, phân phó thị nữ:" Đi, kêu Nam Yên tới."
Sau hai khắc đồng hồ, Nam Yên vành mắt hồng hồng đi tới.
Nàng nhu nhược phúc thân thỉnh an, còn chưa mở miệng, Cao nương tử ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng:" Nam Yên cô nương, những châu trâm đồ trang sức ngươi mượn trong cửa hàng của ta, dự định bao giờ trả lại?"
Trước công chúng bị đòi nợ, mặt Nam Yên nóng lên.
Nàng buông thõng tầm mắt, đem đồ trang sức đã được gói kỹ trả lại cho Cao nương tử.
Cao nương tử mở ra kiểm tra, lập tức cất cao giọng nói:" Nam Yên cô nương, cây trâm bảo thạch quý giá nhất kia, không biết đi nơi nào? Chẳng lẽ ngươi muốn tham hay sao?"
Nam Yên gắt gao nắm vuốt hai tay.
Nếu như lúc trước, nàng sao lại để ý tới cây trâm bảo thạch nho nhỏ kia, bất quá là bởi vì bây giờ nghèo túng, mới tới hiệu cầm đồ mượn đồ trang sức chống đỡ thể diện.
Nhưng một cái phụ thân hiệu cầm đồ nho nhỏ, lại cũng dám tới chỉ trích mình!
Sắc mặt nàng đỏ bừng như nhỏ máu, đang muốn phản bác, Trình Diệp Nhu lên tiếng:" Tố nhi, dẫn Cao nương tử ra bên ngoài thanh toán bạc đi. Cây trâm bảo thạch kia bao nhiêu bạc, bồi gấp đôi cho nàng là được."
Thị nữ cười đáp, " Dạ."
Cao nương tử vui vẻ cùng thị nữ rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại Nam Yên lúng túng khó xử đứng tại chỗ.
Trình Diệp Nhu khẽ vuốt chén trà," Làm sai chuyện, đêm qua khi trở về nên nói luôn với ta, ta cũng sẽ chuẩn bị bạc trả cho ngươi, tránh khỏi cả nhà bị hủy hoại thanh danh. Ngươi ngược lại hay lắm, âm thầm trở về phòng ngủ, bây giờ mới sáng sớm bị người tới cửa đòi nợ, chuyện này truyền ra ngoài, dễ nghe sao?"
C226: Trình gia lại tới từ hôn.
Thanh âm nàng réo rắt, lại lộ ra nghiêm khắc.
Hai hốc mắt Nam Yên ngập nước mắt, đáng thương nhìn về phía Nam Quảng," Phụ thân, không phải ta cố ý.... Ta không có nhiều trâm vàng đồ trang sức giống Kiều Kiều cùng tứ tỷ, nhưng ta cùng tuổi với các nàng, ta cũng muốn trang điểm..."
Nữ nhi nước mắt như mưa, Nam Quảng thấy mà đau lòng.
Hắn ôn thanh nói:" Nhu Nhu, Yên nhi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là có. Ngươi là mẫu thân nàng, nên mua cho nàng chút đồ trang sức mới đúng, ngươi nhìn nàng ăn mặc mộc mạc như vậy, trên người một chú châu trâm cũng không có, nào giống cô nương trong phủ chúng ta?"
Trình Diệp Nhu cười lạnh:" Ngươi liền không hỏi xem, đêm qua nàng xuất phủ, làm những cái gì?"
" Đã làm gì?"
" Thân mẫu nàng mới qua đời chưa được hai ngày, nàng lại ăn mặc lộng lẫy, cùng Trình Đức Ngữ cô nam quả nữ ngồi chung một xe, tới Tiết gia tham dự dạ yến! A Quảng, đây là chuyện cô nương gia có thể làm ra sao? Nàng không hiểu chuyện, người khác còn tưởng rằng ta dạy bảo không ra sao. Quả nhiên trên đời này khó nhất là làm kế mẫu!"
Trình Diệp Nhu vừa nó vừa lấy khăn che mặt ủy khuất khóc lên.
Phu thê tân hôn, Nam Quảng đang cùng nàng như keo như sơn, sao có thể để nàng phải khóc.
Hắn vội vàng răn dạy Nam Yên:" Yên nhi, đây chính là ngươi không đúng, thân mẫu ngươi mới đi bao lâu, sao ngươi có thể ra ngoài tham gia yến tiệc? Người khác sẽ mắng ngươi là bất hiếu!"
Nhiều người nhìn như vậy, Nam Yên không dám chống đối, chỉ có thể nhiệt tình khóc.
Nam Bảo Y rất có hứng thú ăn bánh ngọt.
Trình di nhìn cứng cỏi, không nghĩ tới cũng có thủ đoạn lôi kéo phu quân.
A, khóc đẹp đến như vậy, chỗ nào còn trông để Nam Yên có thể phát huy?
Phòng khách chính đang nhao nhao ầm ĩ, lại có thị nữ tiến vào.
Nàng bẩm báo nói:" Lão phu nhân, người Trình gia tới. Phu phụ Trình thái thú tự mình tới, kiệu liễn đã dừng trước cửa phủ."
Trong lòng Nam Bảo Y " lộp bộp " một tiếng.
Mặc dù Nam phủ không ưu gì Trình gia, nhưng dù sao Trình thái thú cũng là đại quan một phương, đương nhiên phải tự mình ra nghênh đón.
Lão phu nhân dẫn trên dưới cả nhà, cất bước ra bên ngoài.
Nam Bảo Y rơi lại đằng sau, nhỏ giọng nói với Tiêu Dịch:" Nhị ca ca, bọn hắn tới làm cái gì?"
Tiêu Dịch sắc mặt như thường:" Đêm qua cầu Mã Kiều bạo tạc, Trình Đức Tấn cũng ở trên đó. May mắn không bị nổ chết, bây giờ bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, nằm trong Trình phủ."
Nam Bảo Y giật mình.
Là người biết chuyện cũng đều có thể nghĩ ra được, đêm qua cầu Mã Kiều bạo tạc là tác phẩm của ai.
Nói cách khác, Trình gia tới tính sổ sách?
Trong lòng nàng có chút bất an.
Có lẽ phát giác được cảm xúc của nàng, Tiêu Dịch mượn tay áo lớn che lấp, nhẹ nhàng nắm chặt tay nhỏ của nàng.
Tay của hắn trầm ổn rộng lớn, lòng bàn tay ấm áp.
Nam Bảo Y cầm nhận được ấm áp mà hắn truyền tới, bất an trong lòng liền giống nhau bông tuyết đang được hoà tan, lặng lẽ tan thành mây khói.
Con diều vàng nhạt lướt qua bầu trời, miệng nàng tràn ngập hương trà thơm ngát vừa mới uống.
Xuân đã tới rồi.
Nàng cùng nhị ca ca chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý, vì vậy ông trời nhất định sẽ đứng về bên hai người, sẽ phù hộ cho hai người...
Ngoài cửa phủ, kiện liễu phủ thái thú đã dừng hẳn.
Trình Đức Ngữ đứng dưới chân ngừa, thuận thế nhìn về phía cửa chính sơn son của Nam phủ.
Chẳng biết tại sao, đầu tiên chú ý tới cũng không phải là Nam Yên đang mừng rỡ hướng về phía hắn, mà là tiểu cô nương xinh đẹp đằng sau đám người kia.
Tiểu kiều nương nhỏ tuổi nhất Nam phủ, tuổi đậu khấu*.
Đậu khấu: - Còn gọi là nhục đậu khấu, ngọc quả hoa,, nhục quả, già câu lắc. Là loại cây lớn, cao khoảng 8-10m, có lá mọc so le, thân nhẵn, hoa màu vàng trắng, quả mọng, hình cầu hoặc hình quả lê, khi chín nở theo chiều dọc thành hai mảnh, bên trong có 1 hạt, lớp vỏ dày cứng, bao bọc hạt có vỏ hồng bị rách. Có công dụng làm gia vị, tăng cường sinh lý nữ, giảm đau cơ khớp, thanh lọc cơ thể, cải thiện mất ngủ, tốt cho sức khỏe răng miệng...
- Chỉ thiếu nữ xinh xắn tuổi mười ba mười bốn. Lấy từ hai câu thơ của Đỗ Mục" Phinh phinh niểu niểu thập tam dư, đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ"- " xinh xắn mềm mại hơn mười ba, ( đúng là) ngọn đậu khấu đầu tháng hai."
Nắng xuân tươi đẹp, nàng đứng dưới mái hiên sơn hồng, người mặc váy áo tỳ bà tay ngắn xanh lá cây, phủ lên một kiện giày vàng nhạt thêu kim tuyến, một đoạn tơ hồng tinh tế rủ xuống trước ngực, càng có vẻ khuôn mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo.
Nàng đang ngửa đầu, nói chuyện với Tiêu Dịch.
Đôi mắt cong lên, xán lạn như sao trời.
Đáy lòng Trình Đức Ngữ hung hăng run lên một cái.
Tiểu cô nương duyên dáng hơn mười ba tuổi, đậu khấu đầu cành mới đầu tháng hai.
Nam Bảo Y như vậy, giống như minh châu lau đi bụi bặm.
Nàng thật là xinh đẹp...
Nhớ tới mục đích hôm nay tới, nụ cười của hắn không khỏi tăng thêm mấy phần ôn nhu.
Nếu như Nam Bảo Y biết, lần này hắn tới từ hôn Nam Yên, cũng dự định một lần nữa thành lập hôn ước với nàng, tất nhiên sẽ mười phần vui vẻ...
Đám người Nam phủ, trừ Tiêu Dịch, đều hướng Trình thái thú hành lễ.
Trình thái thú đỡ lấy Nam lão phu nhân, hàn huyên nói:" Lão thái quân thân thể vẫn khỏe mạnh như cũ, nhất định có thể sống tới trăm tuổi."
Hoàng thị cười nói:" Cẩm Quan thành có lão nhân trường thọ như vậy, đều là bởi vì phu quân lo lắng hết lòng, vất vả vì bách tính, như vậy bác tính mới có thể an cư lập nghiệp, hạnh phúc trường thọ a!"
Trình thái thú ghét bỏ liếc ngang nàng một cái.
Phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn, loại lời nói khoe khoang này, nàng có thể nói ra sao?
Người Nam gia cũng không còn gì để nói.
Lão tổ tông nhà bọn họ khỏe mạnh trường thọ, liên quan tới Trình thái thú sao?
Không bị Trình gia là tức giận tới giảm thọ, cũng là không tệ rồi!
Nam Yên lợi dụng cơ hội, tiến lên mấy bước.
Vành mắt nàng càng hồng, ủy khuất hướng phu phụ Trình thái thú uốn gối hành lễ," Yên nhi thỉnh an bá phụ bá mẫu..."
Nam Bảo Y nhô đầu nhỏ từ sau lưng Tiêu Dịch ra xem náo nhiệt.
Mặc dù nói Nam Yên cùng Trình Đức Ngữ có hôn ước, nhưng trưởng bối hai bên còn chưa nói được mấy câu, Nam Yên đã vội vã không nhịn nổi đứng ra hành lễ trưởng bối đối phương, tư thái không khỏi có chút khó coi.
Mà trong mắt lại ngập nước mắt, làm như sợ đối phương không biết nàng bị ủy khuất.
Nàng đây là muốn để phu phụ Trình thái thú, làm chủ cho nàng a!
Đáng tiếc, phu phụ Trình thái thú còn chưa nói gì, Trình di quát lớn:" Yên nhi, trưởng bối còn chưa lên tiếng, ngươi chạy trước làm gì? Còn có dáng vẻ của nữ nhi gia nữa không? Mau trở lại!"
Nam Yên đưa lưng về phía nàng, không khỏi cắn môi.
Nàng cũng không dám vạch mặt với Trình Diệp Nhu, thế nên cúi đầu trở lại bên người Trình Diệp Nhu.
Sau khi hàn huyên, đám người đi tới chính sảnh.
Nam quyến cùng nữ quyến tách ra nói chuyện riêng, đám vãn bối bị đuổi ra ngoài.
Nam Yên không kịp chờ đợi muốn đi tìm Trình Đức Ngữ, vừa mới đi được vài bước, liền bị Trình Diệp Nhu gọi lại.
Nàng ấm giọng:" Yên nhi, ngươi còn chưa trò chuyện với bà mẫu tương lai, vội vã muốn đi đâu?"
Nam Yên sắc mặt tái nhợt.
Nàng chỉ là muốn trò chuyện với Trình ca ca, bồi dưỡng tình cảm một chút, Trình Diệp Nhu ngăn cản như vậy, rõ ràng là cố ý, thật đáng ghét a...
Nàng trơ mắt nhìn Trình Đức Ngữ rời đi, đành phải không cam lòng trở lại phòng khách.
Hoàng thị lặng lẽ liếc nhìn nàng.
Dĩ vãng chỉ chú ý tới tài hoa cùng mỹ mạo của Nam Yên, lại không lưu ý đến, nàng lại là một nữ tử lỗ mãng như thế, còn chưa thành thân, liền đã sốt ruột muốn đi câu dẫn nhị lang nhà nàng.
Quả nhiên là ngoại thất nữ, một chút quy củ cũng không có.
Nàng nhấp một ngụm trà, trong mắt đều là ghét bỏ.
Chuyện dạ yến tại biệt trang Tiết gia đêm qua, nàng đã nghe nói.
Nam Yên không để ý tới thân nương mới qua đời, nửa đêm leo tường tới tham gia yến hội, bất hiếu tới cực điểm.(ahr)
Nữ tử như vậy, nếu Trình gia bọn hắn cưới vào, sẽ biến thành trò cười khắp Thục quận này, không cẩn thận còn ảnh hưởng tới quan lộ của nhị lang!
Vì lẽ đó cả nhà bọn hắn mới có thể sốt ruột chạy tới, để nhanh chóng rũ sạch quan hệ với Nam Yên.
Nàng buông chén trà xuống," Hôm nay tới, chính là vì hôn sự của hai tiểu bối. Nam Yên tổn hại nhân luân lễ pháp, thân mẫu mới qua đời, ngày hôm sau liền chạy đi tham gia yến hội, thanh danh sớm đã bại hoại. Loại cô nương này, Trình gia chúng ta không dám cưới vào."
Nam Yên không dám tin trợn tròn mắt.
Trình gia muốn hủy hôn?!
Hoàng thị ấm giọng:" Buổi sáng hôm nay ta đã thương nghị cùng phu quân, quyết định sẽ thay nhị lang cưới Kiều Kiều. Kiều Kiều là hài tử ngoan hiểu chuyện, cả nhà chúng ta đừng đề cập có bao nhiêu ưu thích. Không biết Nam lão thái quân, ý như thế nào?"