Từ đường u tĩnh.
Khương Tuế Hàn nhìn kinh thư một lát, thực sự ngồi không yên, dạo bước đến trước bàn thờ cung phụng bài vị," Ngươi nói những năm nay ngươi đều đã đem Nam phủ lật cả đáy lên trời, làm sao vẫn còn chưa tìm được lệnh bài Thiên Xu? Một tấm lệnh bài tốt xấu cũng tầm cỡ bàn tay, cũng không thể biến mất vào hư không được."
Tiêu Dịch không để ý hắn.
Khương Tuế Hàn đột nhiên kêu " A" một tiếng.
Hắn cầm lấy một đồng tiền nằm giữa bàn thờ," Người làm ăn cũng phải cố kỵ nhiều điều, thế mà trong từ đường lại cung phụng một đồng tiền! Ta cảm thấy bọn họ hẳn là nên cung phụng một thỏi vàng mới đúng, thỏi vàng không thể thụ tiền tài bằng đồng tiền hay sao?"
Hắn thao thao bất tuyệt một hồi, mới đem đồng tiền ném về chỗ cũ.
Đồng tiền tinh tế cổ kính, chính diện khắc" Thịnh thế Đại Ung", mặt trái khắc" Kim Ngọc Mãn Đường", là một áp thắng tiền đại biểu điềm lành, chính là đồng tiền phát hành hơn hai trăm năm trước kỷ niệm Đại Ung thống nhất thiên hạ.
Nó lẳng lặng nằm trên bàn thờ, vô luận là Khương Tuế Hàn hay Tiêu Dịch, đều không đem nó để trong lòng.
....
Sau một đêm mưa gió.
Lúc sáng sớm Nam Bảo Y thức dậy, nhìn thấy ngoài cửa sổ cây cối lại tàn lụi thêm chút.
Hà Diệp mang đến áo váy, cười nói:" Thời tiết dần dần lạnh, những cái váy ngắn lụa mỏng kia không còn thể mặc nữa, tiểu thư nên thay đổi áo váy dày một chút."
Nam Bảo Y trang điểm xong, cùng Hà Diệp dọc theo hành lang sơn son đi tới phòng khách, muốn đi thỉnh an lão phu nhân.(ahr)
Đi được nửa đường, đã thấy sắc trời âm u, trong lâm viên không ngờ lại bắt đầu rơi xuống tí tách mưa thu.
Hà Diệp nói:" Hai ngày trước Hồng nhi tới, nói Nam Yên ho khan lại tăng lên, nô tỳ nghĩ có lẽ là do thay đổi thời tiết. Tiểu thư ngài chờ ở chỗ này, nô tỳ trở về phòng lấy cho ngài kiện áo choàng. Mấy hôm nữa chính là Trùng Dương, chẳng may lại bị nhiễm phong hàn như Nam Yên thì không tốt."
Nam Bảo Y nhìn nàng vội vàng trở về, khuôn mặt nhỏ sầu não uất ức.
Nàng đã tới Tùng Hạc viện cũng đã bảy tám ngày, thế nhưng nhị ca ca một lần cũng không thấy mặt.
Nàng sai người mang thư cùng bánh ngọt đi quân doanh, cũng không thấy hắn có động tĩnh gì.
Nhị ca ca là ghét bỏ nàng sao?
Nàng suy nghĩ, mắt tinh thấy trên đường gạch đá xanh nơi xa, thiếu niên huyền y mực bào, cầm một cây dù trắng, đang đi ngoài Tùng Hạc viện, có lẽ là vừa tới thỉnh an tổ mẫu xong.
" Nhị ca ca?"Nàng kinh ngạc," Hắn từ quân doanh trở về?"
Hắn từ quân doanh trở về, lại không chịu gặp nàng.
Chẳng lẽ bởi vì những tin đồn kia của Hạ phu nhân, tạo thành quấy nhiễu cho hắn?
Đúng, khẳng định là hắn cho rằng là nàng sinh ra tình yêu nam nữ không nên có đối với hắn, cho nên mới ám chỉ tổ mẫu để nàng chuyển ra khỏi Triều Văn viện, nhiều ngày như vậy đều tránh mặt nàng như vậy!
Nàng phải đi giải thích rõ ràng mới được!
Nàng không để ý lễ nghi của đại gia khuê tú, trèo qua tay vịn hành lang, xách theo váy chạy về phía Tiêu Dịch," Nhị ca ca!"
Tiêu Dịch thân thể hơi cương cứng.
Nam Bảo Y thở phì phò chạy đến phía sau hắn, ngửa đầu nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp cao lớn, nói năng khí phách:" Nhị ca ca, trời cao chứng giám, ta đối với ngươi, tuyệt đối không có tình yêu nam nữ! Người tuyệt đối đừng hiểu lầm!"
Tiêu Dịch tay nắm chặt cán cây dù.
Ngoài trời mưa rơi, lâm viên yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng mưa tí tách.
Nước mưa nhiễm ướt giày thêu của Nam Bảo Y.
Nàng đưa tay lau hạt mưa trên mặt, tiếp tục nói:" Nhị ca ca là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, ta đối với ngươi, quấn quýt có, kính yêu có, sùng bái có, nhưng tuyệt đối không có tình cảm nam nữ. Nếu như tạo thành quấy nhiễu cho nhị ca ca, Kiều Kiều hướng ngươi nhận lỗi!"
Nàng uốn gối, hành một cái vạn phúc lễ tiêu chuẩn.
Tiêu Dịch chậm rãi quay người.
Đập vào mí mắt là tiểu cô nương kiều diễm xinh đẹp, giống như một đóa hoa sen nuôi dưỡng trong khuê phòng.
Nàng mặt tràn đầy thành thật, lời nói hiển nhiên cũng là lời trong lòng.
Hắn từng hiếu kỳ, Nam Kiều Kiều đối với hắn mang tâm tư như thế nào...
Nhưng hôm nay xem ra, hắn tình nguyện không biết.
Trầm mặc thật lâu, hắn bày ra biểu lộ lạnh lùng cao thâm, vẫn chưa từ bỏ ý định chất vấn:" Một chút xíu ái mộ, cũng không có sao?"
Nam Bảo Y cảm thấy đây là thời điểm chứng minh trong sạch của mình.(ahr)
Nàng kích động giơ ba ngón tay lên trời," Có trời cao chứng giám, ta Nam Bảo Y thề, ta đối nhị ca ca, tuyệt đối không có nửa phần tâm tư không nên có! Trước kia không có, hiện tại không có, cho tới...."
" Ngậm miệng!" Tiêu Dịch nghiêm nghị.
Nam Bảo Y ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Có vẻ như nhị ca ca không hi vọng nàng phát lời thề độc?
Tiêu Dịch dừng một chút, lãnh đạm nói:" Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, chính ngươi không thẹn với lương tâm liền tốt, không cần phải dùng lời thề chứng minh trong sạch.
Nam Bảo Y cảm động lau nước mưa," Nhị ca ca, ngài vì ta suy nghĩ như thế, thật sự là ca ca tốt trên đời khó có!"
Mưa thu càng thêm lớn.
Nàng đứng trong trời mưa, hạt mưa làm ướt váy áo nàng.
Tiêu Dịch sợ nàng lại người yếu té xỉu, bởi vậy trầm mặc đem dù giấy đưa tới trước mặt nàng.
Nam Bảo Y không nhận.
Nàng thử dò xét nói:" Nhị ca ca, mưa lớn quá, ta lại tương đối mảnh mai, chỉ sợ không giữ được dù giấy. Ngươi che dù đưa ta tới phòng khách được không?"
Nếu như Tiêu Dịch còn để ý người muội muội này, khẳng định sẽ đáp ứng!
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng một cái.
Mảnh mai?
Hắn nhớ lúc trong trấn núi Thanh Thành, tiểu cô nương chèo thuyền rồng có thể nói là long tinh hổ mãnh, chỉ chớp mắt ngay cả cây dù giấy cũng không giữ được rồi?
Hắn không thèm để ý nàng, đem dù giấy nhét vào tay nàng, quay người rời khỏi Tùng Hạc viện.
Nam Bảo Y ôm lấy dù giấy, được mắt nhìn theo bóng lưng màu đen kia đi xa, nhịn không được thì thầm:" Quả nhiên nhị ca cùng ta sinh hiềm khích...."
Hà Diệp cầm theo cây dù giấy vội vàng chạy đến," Tiểu thư, sao ngài lại đứng một mình ngẩn người ở đây? Áo váy đều ướt nhẹp, vẫn nên tranh thủ trở về phòng thay đồ. Nếu bị nhiễm phong hàn, lại khiến lão phu nhân phải đau lòng!"
Nam Bảo Y rầu rĩ không vui:" Hà Diệp, ta thật chán ghét Hạ gia!"
Lúc đầu quan hệ nàng cùng quyền thần đại nhân rất tốt, cũng bởi vì Hạ gia truyền tới tin đồn, khiến quyền thần đại nhân cùng nàng xa lạ như vậy, quả thực giống như trước khi trùng sinh!
" Nô tỳ cũng không thích Hạ gia. Hai ngày nữa là Trùng Dương, Tích Phúc Sơn muốn tổ chức đấu cúc đại thưởng, mỗi năm đại thưởng khôi thủ đều là Hạ gia, không bằng năm nay tiểu thư cũng đi tham gia, đoạt khôi thủ của Hạ gia!"
Đề nghị này rất được Nam Bảo Y cảm thấy hứng thú.(ahr)
Nàng nghiêm túc nói:" Thế nhưng trong nhà chúng ta cũng không có kỳ hoa dị thảo, làm sao đấu lại được Hạ gia?"
" Tiểu thư ngài quên rồi sao, chỗ nhị công tử có rất nhiều hoa cỏ trân quý! Nếu không ngài đi hỏi mượn một gốc hoa cúc?"
" Chủ ý này hay, chờ ngày mai mưa tạnh, ta liền đi tìm hắn!"
Tiêu Dịch còn không biết, Nam Bảo Y lại ghi nhớ hoa cúc của hắn.
Lúc này, mưa thu đã ngừng.
Hắn mặc một bộ áo khoác màu đen thêu hoa văn ám kim, cầm trên tay một cuốn sách, đứng cửa phía tây đại thư phòng.
Đối diện ngoài cửa sổ mấy cây tùng thuý trúc ngọc tế, gió lạnh thổi qua, lá trúc rào rạt nhỏ xuống nước đọng, rất phong nhã thanh u.
Tiêu Dịch thật lâu không lật trang mới.
Hiện lên trước mắt đều là một cái nhăn mày một nụ cười của Nam Kiều Kiều.
Nàng chỉ lên trời thề, đối với hắn tuyệt không có loại tâm tư kia.
Những lời vang vọng bê tai, tựa như dao cùn đang chậm rãi cứa vào tim hắn.
Hắn khép lại sách, lông mày cau lại.
Tiểu cô nương tuổi tác còn là trẻ con, cũng không minh bạch cái gì là thích.
Có lẽ, nàng ưu thích hắn mà không biết?
Ý nghĩ này khiến Tiêu Dịch rất tán thành.
Đều nói lúc người nửa tỉnh nửa mê, sẽ nói lời thật lòng. Có lẽ tối nay hắn sẽ đi Tùng Hạc viện một chuyến, tìm hiểu thực hư.