Thập Ngôn buông thõng tầm mắt, không dám nhìn loạn:" Ước chừng ngàn người."
Ngàn người!
Nam Bảo Y vuốt ngực.
Nàng vội vàng nhảy xuống giường," Ta đi tìm tổ mẫu!"
Tiêu Dịch đem nàng xách lại về ổ chăn.
Hắn trầm giọng:" Chỗ của tổ mẫu, ta sẽ phái người tới bảo hộ. Ngươi ngoan ngoãn chờ ở khuê phòng, không được phép đi đâu. Thập Ngôn, ngươi lưu lại bảo hộ nàng."
Thập Ngôn chắp tay xưng vâng.
Nam Bảo Y thấy Tiêu Dịch muốn đi, đưa tay nắm chặt tay áo hắn.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên," Nhị ca ca, trừ tổ mẫu, còn có Châu Châu bọn họ..."
Tiêu Dịch ngoái nhìn, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của nàng," Ta đáp ứng ngươi, tuyệt đối không để bất kỳ người Nam gia nào xảy ra chuyện. Ngươi ngoan ngoãn chở ở đây, đừng đi ra thêm phiền."
Nam Bảo Y trịnh trọng gật đầu.
Nàng chỉ là một tiểu thư khuê phòng, nếu như tự tiện ra ngoài, khẳng định sẽ càng thêm phiền cho nhị ca ca.
Nàng đưa mắt nhìn Tiêu Dịch bước ra phòng ngủ, tim khẩn trương treo lên tận cổ.
Ngoài cửa ẩn ẩn truyền tới tiếng chém giết.
Ám vệ dung mạo thanh tú, ôm kiếm đứng nơi rèm che, nghiễm nhiên là một bộ tư thái bảo vệ, mang cho Nam Bảo Y cảm giác an toàn không hiểu.
Nàng phân phó Hà Diệp, đem tiểu nha hoàn phía ngoài đều gọi vào, đều tụ lại bên cạnh lò sưởi.
Tất cả mọi người chỉ nghe nói qua chuyện sơn tặc diệt môn, nhưng ai cũng không từng trải qua, bởi vậy cho dù lò sưởi ấm áp, bầu không khí cũng vẫn rất khẩn trương.
Đã có tiểu nha hoàn khiếp đảm, níu lấy khăn tay nhỏ, hoảng sợ khóc nỉ non.
Còn có tiểu nha hoàn nhỏ tuổi, khóc muốn đi tìm cha mẹ.
Thậm chí có người còn đem bút mực giấy nghiên, muốn viết di thư cho thân nhân.
Cả căn phòng ngủ tràn ngập không khí đau thương tuyệt vọng, giống như chuẩn bị tử vong.
Hà Diệp toàn thân run rẩy, nhưng vẫn mắng:" Đồ vô dụng, tiểu thư cũng không có khóc, các ngươi khóc nhiệt tình như vậy làm cái gì? Đừng có để chưa bị sơn tặc giết chết, ngược lại đã hù chết chính mình!"
" Hà Diệp, ngươi chớ mắng các nàng..."
Nam Bảo Y nhẹ giọng.
Kiếp trước nàng từng trải qua vô vàn mưa gió, biết bản sự của quyền thần đại nhân nghịch thiên cỡ nào.
Hắn nhất định sẽ bảo hộ nhỏ yếu, kiếp nạn lần này, cũng nhất định sẽ bình an vượt qua!
Chỉ là những tiểu nha hoàn này đều được sinh ra từ trong phủ, chưa phải ra đời từng chải nhiều, tránh không được thất kinh.
Nàng nhảy xuống giường, xách một hộp cơm tinh xảo ba tầng tới," Bên trong là đậu phộng, hạnh đào, cùng vài món điểm tâm. Mọi người ăn lót dạ, vạn nhất đến lúc phải chạy trốn, lại không có sức chạy phải không?"
Nàng là muốn an ủi các nàng, kết quả đám tiểu nha hoàn ngược lại càng khóc lợi hại hơn.
" Ô ô ô ta không chạy nổi, nương ta nói ta chân ngắn, khẳng định sẽ bị rớt lại sau cùng!"
" Ta mới tăng thêm mười cân thịt, ta cũng chạy không nổi ô ô ô..."
Nam Bảo Y xấu hổ.
Nàng đành phải ngồi xuống tú đôn bên cửa sổ, lấy ra một khối bánh ngọt đậu đỏ, cùng một chén trà nóng, bắt đầu nhấm nháp từng miếng.
Ngoài cửa sổ, ánh lửa nơi xa nhảy nhót, đèn lồng nhuốm máu, chém giết hết đợt này đến đợt khác.
Nàng nhớ lần trước tại Kim Ngọc Mãn Đường, Hồng Lão Cửu đối nhị ca ca mười phần cúi đầu nghe theo.
Mặc dù hắn là xuất thân sơn tặc, nhưng am hiểu đạo sinh tồn, có lẽ sẽ xuất thủ với thương nhân đồng hành, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất thủ với quan phủ.
Hắn biết rõ nhị ca ca là hầu gia cao quý, nhưng lại vẫn phát rồ chọn Nam gia hạ thủ.
Giải thích duy nhất, là sau lưng hắn có người quyền cao chức trọng sai sử.
Mà trị an của Cẩm Quan thành coi như là tạm được, trừ phi người tuần tra ban đêm mở cửa để sơn tặc tuỳ ý tiến vào, bằng không bọn hắn tuyệt đối không có khả đồ sát Nam gia.
Chẳng lẽ, người chỉ điểm phía sau là....
......
" Trình thái thú."
Công tử áo trắng như tuyết, chậm rãi phun ra cái tên này.
So với tiền viện hỗn loạn, Triều Văn viện phá lệ yên tĩnh.
Dưới mái hiên ánh nến chập chờn, Thẩm Nghị Triều đang đánh cờ bên cửa sổ cùng Khương Tuế Hàn.
Khương Tuế Hàn hạ một quân cờ, hiếu kỳ:" Nói cách khác, Trình thái thú đang mượn Hồng Lão Cửu đối phó với Tiêu nhị ca? Hẳn vậy, là trả thù thi hội lần trước, Nam gia nhục nhã Trình phủ?"
Thẩm Nghị Triều giọng lạnh nhạt:" Thục quận màu mỡ, Nam gia càng là một tảng mỡ dày, bị không ít người đỏ mắt ngấp nghé. Nam gia diệt môn, Trình thái thú vui thấy kỳ thành."
" Nguyên lai là vì phú quý của Nam gia."
" Ngoài ra, vị Tiết đô đốc kia ít ngày nữa sẽ trở về Cẩm Quan thành. Dưới tay hắn có quân đội 50 vạn quân, là đại tướng quân biên cương có phân lượng lớn nhất Nam Việt quốc. Nhưng hôm nay, hoàng đế Nam Việt quốc lại phong Tiêu Dịch làm Tĩnh Tây hầu, chấp chưởng quân đội Tư Đồ Lẫm lưu lại, bởi vì chiến công hiển hách, uy vọng trong quân đội càng là mặt trời ban trưa chiếu sáng ngàn dặm. Không thể nghi ngờ, Tiết đô đốc cảm nhận được mối uy hiếp."
Khương Tuế Hàn giật mình:" Nói cách khác, trận đồ sát tối nay, chính là Tiết đô đốc cùng Trình thái thú liên thủ, hướng về phú quý Nam gia cùng quân quyền Tiêu nhị ca mà đến?"
Thẩm Nghị Triều gật đầu.
" Thừa dịu Nam gia bận rộn xử lý tiệc rượu, quan phỉ cấu kết, hãm hại trung lương, quả thật quá âm hiểm!"
Khương Tuế Hàn tức giận một bụng.
Thẩm Nghị Triều mỉm cười.
Hắn nhàn nhạt hạ cờ," Đều là chút quan lại hạ cửu phẩm, mặc cho bọn chúng dở trò, cũng không ra được trò trống gì."
" Cái kia ngược lại là đúng. Có Tiêu nhị ca ở đây, khối thịt Nam phủ này, bọn hắn không động được."
Tuyết mịn phiêu linh.
Mái hiên lầu gỗ cao nhất Nam phủ, thiếu niên dung mạo anh tuấn rõ ràng đứng trong gió.
Vạt áo đen phần phật tung bay trong gió rét lạnh, Mạch Đao trong tay phát ra chiết xấu sắc bén, khiến lòng người run sợ.
Hắn nhìn hoa kính.
Đèn lồng rơi xuống đất, Hồng Lão Cửu mặc áo khoác da thú được thủ hạ vây quanh, tay cầm song đao, đang hưng phấn chạy về phía Tùng Hạc viện, trong mắt hắn còn ẩn loé ra tham lam cùng háo sắc.
Hắn đang có ý đồ với Nam Kiều Kiều.
Ý nghĩ này lướt qua trong đầu, Tiêu Dịch cong môi khẽ cười.
Tiếp theo một cái chớp mắt, cả người hắn giống như chim yến tung người nhảy xuống từ trên lầu gỗ.
Gió lạnh đập vào mặt.
Mạch Đao huyền thiếc dài sáu thước( 1 thước cổ tq =33cm), bay tới trước mặt hai tên sơn tặc, khoé miệng còn mang theo tươi cười, đầu đã nhanh như chớp lăn xuống bụi cỏ.
Hồng Lão Cửu trì trệ hô hấp.
Hắn cùng một nhóm người vội vàng ngừng chân lại, định thần nhìn lại, thiếu niên kia đứng cuối hành lang, dáng tươi cười trên khoé môi tuỳ tiện thoải mái, giọng nói thậm chí còn ôn nhu: " Nhiều ngày không gặp, Hồng Cửu Gia tựa hồ lại béo lên chút."
Hồng Lão Cửu nhấc lên sóng đao," Tiêu Dịch, muốn trách, thì trách Nam gia các ngươi số phận không tốt, ngăn cản đường quý nhân! Nghe nói ngươi trên chiến trường anh minh thần võ, không biết võ công thế nào? Có dám bằng sức mình, cùng ta đánh một trận?"
Tiêu Dịch chuyển động thanh Mạch Đao nhuốm máu kia.
Hắn vén vạt áo lên, có chút nghiêng người, tản mạn hướng đối phương ngoắc ngón tay," Cứ việc phóng ngựa tới."
....
Nam Bảo Y ăn xong một khối bánh ngọt đậu đỏ.
Nàng nhìn về phía lò sưởi, Hà Diệp đang ôm lấy hai tiểu nha hoàn nhỏ tuổi nhất, cố gắng an ủi các nàng, không để bầu không khí trong phòng càng thêm bi thương.
Thập Ngôn vẫn đứng canh nơi rèm che như cũ, tay phải từ đầu tới cuối đều chưa buông khỏi chuôi đao.
Ly trà nóng đặt bên bàn cũng dần nguội lạnh.
Mà nàng đã thôi lắng nghe tiếng chém giết xa xa, không biết trận chiến đấu này còn muốn tiếp tục bao lâu.
Nàng đong đưa hai chân, bỗng nhiên rút ra trâm vàng cài tóc.
Trâm vàng hoa sen, cuối trâm là phiến lá có thể đâm rách con mắt cùng cổ người.
Nếu như...
Nếu như quyền thần đại nhân không giữ được phủ đệ, nàng liền dùng cây trâm này, đâm chết sơn tặc có ý đồ tổn thương nàng cùng người nhà nàng.