"Nam Bảo Y cũng tới?"Hoàng thị nhíu mày, trong mắt khó nên ghét bỏ," Nha đầu kia ồn ào, ta không thích, còn là đừng gặp."
" Ngài không thích, vì sao năm đó còn định nàng cho nhị công tử?"
" Còn không phải bởi vì trước đó Nam lão thái quân đưa tới lễ vật quý giá! Nếu không phải Nam gia phú quý, ai tình nguyện cưới nữ nhi thương hộ vào phủ..."
Hoàng thị nói, có chút đắc ý," Về sau hàng năm ta hướng Nam phủ đều đòi bạc cùng lễ vật, ngươi là không thấy sắc mặt của Giang thị cùng Nam lão thái quân, các nàng căn bản không dám cự tuyệt! Ai bảo Nam Bảo Y phải gả vào nhà chúng ta đâu, nếu như các nàng không ngoan ngoãn hiếu thuận nhà chúng ta, nữ nhi nhà các nàng gả tới sẽ phải chịu khổ!"
" Phu nhân cơ trí!" Thị nữ tán thưởng," Nam phủ có tiền đi chăng nữa chúng quy cũng chỉ là vì phu nhân may áo cưới!"
" Qua hai năm khoa khảo nữa, nếu nhị lang có thể đỗ tiến sĩ tiến vào quan trường, tránh không được phải tốn nhiều bạc. Tích nhi sắp tới cập kề, chi phí chuẩn bị đồ cưới cũng không ít. Trong phủ bốn phía đều cần phải dùng tới bạc, đương nhiên phải tính toán tỉ mỉ." Hoàng thị mỉm cười," Cũng may ta thông minh, đáp ứng kết thân cùng Nam phủ."
Chủ tớ đang nói chuyện, nha hoàn vén màn tiến vào, đem chuyện trâm ngọc nói lại một lần.
" Thật hay cho một cái Nam Bảo Châu!" Hoàng thị tay đập xuống bàn trang điểm," Có còn để phủ thái thú ta để vào mắt hay không?"
Nha hoàn nói:" Tiểu thư khóc lợi hại, tỷ muội Nam gia lại hết sức làm lơ. Phu nhân cần phải tự mình ra mặt, giáo huấn các nàng một chút?"
Hoàng thị lạnh giọng:" Để các nàng tới phòng khách chờ ta!"
Sau khi nha hoàn lui đi, Hoàng thị đóng hộp gương," Thật giỏi cho một cái Nam Bảo Y, còn chưa vào cửa, liền bắt đầu khi dễ nữ nhi của ta! Lần thịnh hội thưởng hoa kia, ta vừa nhìn liền biết nàng không phải đèn cạn dầu!"
Thị nữ giúp nàng đeo lên trâm cài đầu," Các vị tiểu thư cãi lộn, không phân thắng bại chỉ sợ sẽ không bỏ qua. Phu nhân là trưởng bối, là nên đi ra ngoài nhìn xem."
" Không vội, để các nàng chờ một chút. Dù sao cũng phải để Nam Bảo Y biết quy củ Trình phủ này! Nàng muốn làm con dâu ta, quy củ này sớm biết cũng không sao!"
Hoàng thị làm bộ làm tịch, cố ý kéo dài thời gian trang điểm.(ahr)
Trong khách sảnh, mọi người chờ tới không còn kiên nhẫn.
Nam Bảo Y lại không nóng nảy.
Nàng ngồi hai chân vắt chéo, chính đang uống trà.
Kiếp trước, nàng đã kiến thức đủ thủ đoạn của Hoàng thị.
Nàng thích làm bộ làm tịch, luôn yêu thích để người khác đợi.
Tỉ như mỗi ngày tận giờ thìn mới rời giường, lại nhất định phải để người con dâu này giờ mão chờ tại phòng ngủ, tuỳ thời chuẩn bị hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.
Trùng sinh trở về, nàng không ngốc, tất nhiên là phải khiến bản thân làm sao dễ chịu mới được.
Uống chút trà, ăn chút điểm tâm bánh ngọt, Hoàng thị muốn đến lúc nào thì đến lúc đó!
Dù sao người khóc cũng là Trình Tái Tích đâu phải nàng!
Nam Bảo Châu lại không chịu ngồi yên.
Nàng dạo bước đi quanh khách sảnh, thưởng thức đồ cổ trên kệ đồ.
Nàng cầm lấy một bình hoa ngọc bích, có chút nhíu mày.
Cái đồ cổ này, có vẻ như là đồ của nhà các nàng...
Đoán chừng lại là bị Hoàng thị dọa dẫm lấy đi!
Nàng cười hì hì nói:" Cái bình hoa này thật tinh xảo, khiến ta yêu thích không buông tay..."
Nha hoàn Trình phủ ngẩn người, đang muốn tiến lên ngăn nàng đụng vào, Nam Bảo Châu nhẹ buông ra, bình hoa ngọc bích đáng giá ngàn vàng ầm ầm rơi xuống đất, nát thành đống mảnh vụn.
" Ai nha!" Nam Bảo Châu áy náy nghiêng đầu," Ta nhất thời trượt tay, thật sự xin lỗi nha! Đều là người một nhà, nghĩ có lẽ các ngươi cũng không so đo với ta..."
Trình Đức Ngữ mặt không cảm xúc ngồi ngay ngắn trên ghế.
Hắn đưa mắt nhìn quản gia.
Quản gia hiểu ý, lập tức bắt đầu ghi sổ.
Tiêu Dịch làm hỏng phá nguyệt cung, Nam Bảo Châu làm hỏng trâm bạch ngọc cùng bình hoa ngọc bích, đem tất cả chuyển thành ngân lượng, nhớ tinh tường, không kém chút xíu, nghiễm nhiên là tư thế muốn Nam phủ phải bồi thường.
Nam Bảo Châu tiếp tục lắc lư trong sảnh.
Nàng dừng chân trước một bộ có họa.
Bức họa này cũng là đồ của nhà nàng.
Không biết Hoàng thị đã cầm bao nhiêu bảo bối nhà nàng!
Nàng sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ gật gật đầu," Bức hoạ này nhìn rất cao thâm khó lường, họa sĩ rất nổi danh vẽ ra nha! Ta lấy xuống cẩn thận xem..."
Thị nữ còn chưa kịp ngăn cản, nàng đã đem cổ họa lôi xuống.
Bức cổ họa tiền triều < hạ sơn thủy đồ> trị giá vạn kim nháy mắt bị xé thành hai nửa.
Cả sảnh yên tĩnh.
Trình Tái Tích không thể nhịn được nữa," Nam Bảo Châu, ngươi làm hỏng bao nhiêu cổ vật nhà ta, đến cùng ngươi muốn làm gì?! Những thứ này ngươi nhất định phải bồi thường!"
Nhà ngoại tổ Nam Bảo Châu mở tiêu cục, bản chất bên trong đều là ngang ngược bá đạo.
Nàng đầy lý lẽ phản bác:" Cũng không phải do ta cố ý? Lại nói sớm muôn chúng ta cũng là người một nhà, đàm luận bồi thường rất tổn thương tình cảm nha!"
Trình Tái Tích tức giận, nằm soài ra bàn khóc.(ahr)
Tình huống trong khách sảnh, bị tỳ nữ vội vàng chạy tới bẩm báo với Hoàng thị.
" Phu nhân, nếu ngài bây giờ không đi phòng khách, chỉ sợ Nam Bảo Châu đem tất cả đồ đáng tiền đều phá."
Rốt cục Hoàng thị cũng không ngồi yên.
Nàng lửa giận ngập trời đứng lên," Thật giỏi cho một cái Nam Bảo Châu, nàng coi là những vật kia đều không đáng tiền sao? Đi, đi phòng khách! Nương nàng không biết dạy dỗ nữ nhi thế nào, ta thay nàng dạy!"
Nàng mang theo tất cả ma ma trong viện, trùng điệp đi tới phòng khách.
Bước vào ngưỡng cửa, quả nhiên trông thấy đầy đất bừa bộn.
Nam Bảo Châu cầm ngọc như ý khảm vàng, đang tò mò thưởng thức.
" Nam Bảo Châu!"
Nàng gầm thét.
Nam Bảo Châu giật mình.
Ngọc như ý khảm vàng nháy mắt rơi xuống, vỡ tan nát.
Hoàng thị đỡ lấy tay thị nữ, toàn thân run rẩy," Ngươi... Ngươi làm ra cái chuyện gì đây?"
" Hắc hắc." Nam Bảo Châu ngượng ngùng che mặt," Đều là do đại mẫu xuất hiện quá đột ngột, khiến ta bị hù dọa... Bảo Châu xin thỉnh an bá mẫu!"
Trong sảnh đám người cũng hành lễ theo.
Nam Bảo Y ăn uống lo đủ, buông chén trà xuống.
Nàng đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng thị một bộ dáng ân cần.
Nàng đỡ lấy Hoàng thị, cười nịnh nọt," Nha, đây không phải là bà mẫu tương lai sao? Đến, đến đây, Kiều Kiều đỡ ngài ngồi xuống.. Ngài tuổi đã cao, sao có thể đi bộ tới, nên kêu nha hoàn đem bộ liễn nhấc ngài đến!"
Trong lòng Hoàng thị nghẹn muốn chết.
Tỷ muội Nam gia một cái hát mặt đỏ một cái hát mặt trắng, đây là muốn làm cái gì?
Nàng công chưa già tới nông nỗi đi không được.
Không đợi nàng hoài lễ xong, Nam Bảo Y đã vịn nàng ngồi xuống, còn bưng trà từ tay nha hoàn, đặt bên tay nàng," Mời bá mẫu dùng trà."
Nàng ân cần như vậy, khiến trên mặt Hoàng thị sáng ra.(ahr)
Nàng uy nghiêm ho khan hai tiếng, thản nhiên nói:" Ta nghe nói, Bảo Châu làm hỏng không ít thứ?"
Trình Tái Tích khóc lóc kể lể:" Nương, Nam Bảo Châu không chỉ làm hỏng trâm bạch ngọc của nữ nhi, còn làm hỏng rất nhiều đồ cổ tranh chữ nhà chúng ta. Nữ nhi kêu nàng bồi, nàng không những không chịu còn nói cái gì mà người một nhà đàm luận tiền tổn thương tình cảm.."
" A" Hoàng thị cười, lạnh lùng nhìn về phía Nam Bảo Châu," Mặc dù hai nhà có hôn ước, nhưng muội muội ngươi còn chưa vào cửa, làm sao có thể tính là người một nhà?"
Nam Bảo Châu kinh ngạc:" Bá mẫu, ý ngài là chúng ta cũng không phải người một nhà?"
"Đương nhiên!" Hoàng thị " Trình phủ chính là đại gia tộc quan gia, nhiều quy củ cầu kỳ. Muội muội ngươi là một cái tiểu thư thương hộ, dù là có hôn ước, cũng cần phải cẩn thận quan sát mấy năm, xác định tài đức vẹn toàn, mới có thể chân chính tiến vào cửa Trình phủ ta. Dù vào cửa, Trình phủ cùng Nam phủ cũng không phải người một nhà! Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lại thêm quan thương khác nhau, hai nhà làm sao có thể có liên quan?"
Nam Bảo Châu mỉm cười:" Thì ra trong mắt bá mẫu, Nam phủ cùng Trình phủ chưa từng là người một nhà... Đã như vậy, còn xin bá mẫu trả lại Nam phủ những lễ vật quý giá mà những năm qua ngươi dọa dẫm yêu cầu!"