Editor: Méo
Lâm Diêu Chi đối với người bạn cùng phòng này của Tần Lộc hoàn toàn không che giấu được sự hiếu kỳ, ngay cả Tần Lộc cũng cảm nhận được. Anh suy nghĩ một lát, hỏi: “Cô muốn nhìn nó?”
“Tôi có thể gặp cậu ấy sao?” Lâm Diêu Chi kích động đứng lên, sau đó lại cảm thấy mình vội vàng quá, ho khan một tiếng, uyển chuyển nói: “Như vậy có phải không tốt lắm...”
“Có gì không tốt?” Mạch não Tần Lộc với Lâm Diêu Chi hiển nhiên không ở cùng một tần số, anh không rõ vì sao Lâm Diêu Chi lại bối rối, cũng không hiểu vì sao cô lại kích động...
“Vậy được rồi, đến nhà anh ăn cơm, gặp bạn cùng phòng là điều đương nhiên.” Lâm Diêu Chi nhỏ giọng lẩm bẩm, kỳ thật gia đình dạy cô như vậy là không được, nhưng lòng hiếu kỳ đối với người bạn cùng phòng kia của Tần Lộc vẫn áp đảo lý trí cô.
Tần Lộc vẫy tay với Lâm Diêu Chi, hai người đi về phía phòng ngủ.
Nhà Tần Lộc có hai tầng, tầng một bao gồm phòng khách và phòng bếp, tầng hai là phòng ngủ và thư phòng, anh lên tầng hai dừng lại tại cuối hành lang, cầm chốt cửa nhẹ mở ra.
Két một tiếng, phòng ngủ đã mở, hiện ra một gian phòng rộng rãi. Bên trong bày biện rất đơn giản chỉ có một cái giường lớn. Hấp dẫn ánh mắt nhất chính là giường được đặt cạnh cửa sổ lớn sát đất, bên ngoài là ban công vô cùng rộng rãi.
Ánh mắt Lâm Diêu Chi khóa chặt vào chiếc giường trắng noãn sạch sẽ kia của Tần Lộc, ga giường nhẹ nhàng khoan khoái màu lam nhạt, chăn mền cũng được xếp gọn gàng chồng lên nhau, quả thực so với phòng ngủ Lâm Diêu Chi còn sạch sẽ hơn. Chỉ là nhìn quanh cũng không thấy bạn cùng phòng của Tần Lộc đâu.
Cô tới cạnh giường, trái phải đều nhìn một chút, xác định trên giường trống rỗng, cái gì cũng không có.
“Này, bạn cùng phòng của anh đâu?” Lâm Diêu Chi thắc mắc hỏi.
Tần Lộc cũng không hiểu: “Đương nhiên là ở ban công, tôi không thể ngủ chung với nó được.”
Lâm Diêu Chi sửng sốt: “Anh để bạn cùng phòng nằm giường ngoài ban công?”
Tần Lộc: “Không thế thì sao?”
Lâm Diêu Chi dùng ánh nhìn tra nam nhìn Tần Lộc.
Tần Lộc từ đầu tới cuối đều không hiểu trong đầu Lâm Diêu Chi đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy sự trách móc trong ánh mắt cô, thản nhiên đi tới mở cửa sổ ra, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Đây, không phải cô muốn nhìn bạn cùng phòng tôi sao?”
Lâm Diêu Chi đi tới, theo phương hướng Tần Lộc chỉ, thấy một sinh vật toàn thân đầy lông đang nằm trên ban công ngủ, có vẻ như nó nghe thấy động tĩnh ngoài cửa nên chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác. Không biết có phải do ảo giác của Lâm Diêu Chi hay không, cô nhìn thấy trong mắt của sinh vật đang buồn ngủ này, nhìn ra mấy phần xem thường.
Lâm Diêu Chi choáng váng, sinh vật này rõ ràng là một con Alpaca, còn được đám cư dân mạng thân thiết gọi là lạc đà Alpaca!
“Mẹ ơi!” Lâm Diêu Chi kêu một tiếng, “Anh thế mà lại nuôi Alpaca!”
Tần Lộc nghi ngờ nói: “Cô không biết tôi nuôi alpaca? Vậy tại sao cô lại muốn nhìn bạn cùng phòng của tôi?”
Lâm Diêu Chi: “...À.”
Tần Lộc cũng là người thông minh, nhướng mày, liền hiểu chuyện gì xảy ra, anh đè bả vai Lâm Diêu Chi xuống, chậm rãi nói: “Không phải Trình Miện nói với cô cái gì chứ?”
Lâm Diêu Chi im lặng hai giây, đang lúc suy nghĩ có nên bán kẻ lừa dối cô Trình Miện đi không, Tần Lộc cũng từ sự im lặng của cô mà lấy được đáp án: “Tôi hiểu rồi.”
Lâm Diêu Chi: “...” Anh phản ứng cũng nhanh quá rồi.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, con lạc đà kia mắt mơ màng nhìn hai người, thỉnh thoảng ngáp một cái, nó nằm trên một cái thảm mát mềm mại, phơi nắng trong không khí. Toàn thân trên dưới đều màu trắng, nhìn vô cùng sạch sẽ, cũng không có gì kì lạ, trên cổ còn đeo một cái nơ đỏ chót, nhìn thật sự rất đáng yêu.
“Tôi...Tôi có thể sờ nó không?” Lâm Diêu Chi nhìn một thân lông xù của lạc đà, trong lòng ngứa ngáy.
Tần Lộc nói: “Có thể, trước tiên cô đi rửa tay đã.”
Lâm Diêu Chi thắc mắc: “Còn phải rửa tay?”
Tần Lộc đáp: “Không rửa cũng được, nhưng nếu nó nhổ nước miếng vào cô tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Lâm Diêu Chi nghe vậy khẽ run, cô cũng gặp loại động vật này trong vườn thú, chỉ là lúc ở trong đó thì chúng không dễ thương như vậy, không những to lớn tính tình lại rất xấu, chỉ cần tới gần đã bị nhổ nước miếng...
Lâm Diêu Chi vào phòng tắm rửa tay sạch sẽ, trở lại ban công một lần nữa, thận trọng tới bên cạnh con lạc đà: “Nó tên gì vậy?”
“Mimi.” Tần Lộc bình tĩnh nói, “Lúc đầu tôi định nuôi mèo, nhưng cuối cùng lại nuôi nó, tên này nghe cũng được.”
Lâm Diêu Chi: “...” Anh cũng giỏi thật.
“Năm nay nó bốn tuổi, giống đực, rất thân thiện, không hay công kích người khác, nhưng có một chỗ đặc biệt, chính là vô cùng thích sạch sẽ.” Tần Lộc đứng cạnh giới thiệu bạn cùng phòng của mình, “Bình thường thích nằm ở tầng một phơi nắng, hôm nay có nhiều người nên nó lên phòng ngủ của tôi. Yên tâm đi, từ trước tới nay nó đối với các cô gái rất hiền lành.”
Lâm Diêu Chi chậm rãi tới gần Mimi, chậm chạp đặt tay lên người nó, cảm nhận được đám lông mềm mại.
“Oa nó mềm quá.” Cảm thụ được xúc cảm mềm mại, trái tim Lâm Diêu Chi như được rót đầy bong bóng, ê ẩm mềm mại, Lâm Diêu Chi nhịn không được dán mặt vào người nó, ngửi thấy một mùi sữa tắm kết hợp với hương vị của nắng, nói, “Mimi mày đáng yêu quá...”
Mimi giống như còn chưa tỉnh ngủ, cặp mắt to tròn hơi mở, lười biếng ngáp một cái, tùy tiện để Lâm Diêu Chi thoải mái cọ qua cọ lại trên người nó.
Lâm Diêu Chi ôm chặt lấy nó, hồi lâu mới thỏa mãn: “Bibi, sao anh không nói Mimi là thú cưng của mình? Lại nói là bạn cùng phòng?”
“Vì nó với tôi sinh hoạt chung.” Tần Lộc nói, “Thời điểm tâm trạng nó không tốt cũng không cho tôi sờ.”
Lâm Diêu Chi nghĩ thầm, có lẽ bây giờ tâm trạng Mimi rất tốt: “Lúc nào thì tâm trạng nó không tốt?”
Tần Lộc trầm tư một lát: “Ví dụ như lần đầu tôi dẫn nó về nhà, đặt tên cho nó...”
Lâm Diêu Chi nghĩ đến cái tên “Mimi” này, rơi vào trầm mặc, sau đó nhìn Mimi với ánh mắt thương hại.
Mimi trở mình, bộ dạng không muốn nói chuyện với Tần Lộc, tiếp tục ngủ.
Lâm Diêu Chi cũng không muốn quấy rầy nó, lại thêm dưới lầu vẫn còn một nhóm người đang chờ, vì vậy ra khỏi phòng ngủ, dự định xuống lầu.
Lúc này nghi hoặc lớn nhất trong lòng Lâm Diêu Chi đã được giải đáp, tâm trạng vô cùng tốt, vui vẻ trò chuyện về vấn đề chăn nuôi lạc đà với Tần Lộc.
Tiếp theo đó từ trong miệng Tần Lộc biết được, Mimi là loại lạc đà tương đối đặc thù, vốn là bạn anh nuôi, kết quả khiến nó gầy trơ xương nhìn giống như sắp chết, mới ép buộc phải đưa cho Tần Lộc.
“Lạc đà là động vật quần cư, cho nên bình thường phải nuôi ít nhất hai con.” Tần Lộc nói, “Nhưng Mimi là lạc đà có chút đặc biệt.”
Lâm Diêu Chi nhớ lại bộ dạng của Mimi một chút, cảm thấy nó thật sự rất đặc biệt.
Tần Lộc nói: “Nó không thích ngủ với những con lạc đà khác, đi vệ sinh nhất định phải ở một nơi đặc biệt, bằng không sẽ nhịn cả ngày, thích tắm rửa thích phơi nắng.”
Lâm Diêu Chi nghĩ thầm nếu con lạc đà nào cũng giống Mimi, thì thế giới này lạc đà chính là loài sủng vật được hoan nghênh nhất.
Lại nói, Trình Miện tên này dám đào một cái hố lớn cho cô, còn lừa cô ăn bánh kem, cái này phải trả thù thật tốt!
Lâm Diêu Chi với Tần Lộc biến mất lâu như vậy, lúc này đột nhiên trở về, tất cả mọi người đều ồn ào hỏi bọn họ làm cái gì.
Lâm Diêu Chi cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Trình Miện, nói cô lên tầng nhìn bạn cùng phòng của Tần Lộc, thật là một bé trai đáng yêu.
Trình Miện tự biết đuối lý, cười hai tiếng định chuồn đi, lại bị Tần Lộc một phen nắm chặt.
“Đi đâu vậy?” Tần Lộc chậm rãi hỏi.
“Tôi...Tôi đi nhà vệ sinh.” Trình Miện sợ hãi giống con gà bị vặt lông.
“Ồ.” Tần Lộc nói, “Vậy để tôi đưa cậu đi, vừa vặn có chuyện muốn nói.”
Mặt Trình Miện tràn đầy hoảng sợ, vẫn bị Tần Lộc nắm chặt kéo đi, hô hoán khóc lóc xin lỗi Lâm Diêu Chi, ý bảo cô mau cứu hắn, Lâm Diêu Chi nháy mắt to nói: “Đáng ghét, ngay cả cậu còn đánh không lại Bibi, sao tôi có thể cứu được cậu đây, yên tâm đi đi, có bạn cùng phòng trên tầng hai bảo vệ cậu.”
Trình Miện: “...” Lúc này hắn mới phát hiện, Tần Lộc cũng được, Lâm Diêu Chi cũng được, đều chia theo nhóm, lòng dạ của hai người đều hung ác như nhau.
Quái khiếu Trình Miện bị lôi đi, nơi này rốt cục cũng yên tĩnh trở lại. Người bên cạnh Lâm Diêu Chi cười lớn đưa cho cô một cái chân gà đã nướng chín, chính là người cô vừa mới vật tay Đường Văn Ca, cô đang lúc đói bụng, vì vậy nói cảm ơn nhận lấy.
“Trình Miện thảm rồi.” Đường Văn Ca cười nói.
“Tần Lộc sẽ làm gì đây?” Lâm Diêu Chi nói, “Đánh một trận?”
“Sẽ không.” Đường Văn Ca cười đầy ẩn ý, “Đối đãi với Trình Miện, Tần Lộc từ trước đến nay rất “dịu dàng.” Lúc anh ta nói hai chữ dịu dàng, cố ý nhấn mạnh, hiển nhiên không phải chuyện gì tốt, khiến cho Lâm Diêu Chi càng thêm tò mò.
Đại khái mười phút sau, Tần Lộc với Trình Miện mới quay trở về, chỉ là Trình Miện vẫn luôn cúi đầu, một bộ dạng ủ rũ.
“Hai người đã về rồi.” Lâm Diêu Chi cười nói, “Trình Miện, Tần Lộc làm gì cậu vậy?”
Trình Miện ngẩng đầu, khóc ròng nói: “Tôi sẽ không chơi với cô nữa.”
Hắn ngẩng đầu một cái, Lâm Diêu Chi liền thấy mặt hắn rõ ràng, bật cười tại chỗ: “Ha ha ha ha, Trình Miện, râu quai nón của cậu đi đâu rồi?”
- --------------------------------
Cmt ủng hộ đi mấy bạn uiii:(