Thời Trạch thấy vậy liền nói:
- Người đẹp, đây là xe của tôi, tôi là người lái, cô nói như vậy là không được đâu.
Ôn Nhiên quay đầu:
- Tôi có thể trả tiền xe cho anh.
Thời Trạch’’’’
- Thực ra ăn không phải mục đích chính, phải không? Nhan Vọng Thư nhìn cô.
Ôn Nhiên gật đầu, dưới cái nhìn chăm chú của anh, ngập ngừng nói:
- Tôi muốn đến nhà anh.
Những lời này không ngờ lại táo bạo và trực tiếp như vậy. Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng cười, cô vẫn giống như hai năm trước. Lời như vậy từ trong miệng cô nói ra, không làm cho người ta sinh chán ghét, còn có chút câu dẫn dục vọng thăm dò của người ta. Ôn Nhiên không nhìn ra bất cứ điều gì không ổn trên mặt Nhan Vọng Thư, mới nuốt một ngụm nước miếng, hơi vươn cổ, tiến thêm một bước nói ra mục đích:
- Xem bộ sưu tập của anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, giọng nói Ôn Nhiên nhẹ nhàng hơn, chậm rãi hơn, giống như lời thỉnh cầu? Ánh mắt cô có chút mơ hồ, đuôi mắt hơi rủ xuống. Giống như một con mèo vô gia cư đang chờ ai đó đến nhận. Nhan Vọng Thư không tự giác yết hầu di chuyển, ngữ khí lạnh xuống:
- Cô còn muốn làm gì nữa?
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, kết bạn luôn có lợi.
Cô ấy kéo túi nhỏ đi lấy điện thoại di động thêm phương thức liên lạc của anh. Thời Trạch nhịn không
được, phì cười:
- Mỹ nữ, lần đầu tiên cô bắt chuyện sao?
Ôn Nhiên nheo mắt, sau khi hiểu ra nhìn Nhan Vọng Thư giải thích:
- Không phải bắt chuyện, tôi nhớ anh, tôi đã gặp anh, anh nhớ không?
Lời giải thích của cô bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
Thời Trạch một tay giơ điện thoại di động, điện thoại kết nối dây sạc:
- Nhan, nghe điện thoại đi.
- Ai gọi vậy?
- Chị cậu.
Nhan Vọng Thư hơi nhíu mày, nâng cằm:
- Mở loa ngoài.
Trong loa điện thoại di động truyền đến giọng nói của người phụ nữ trưởng thành, “Nhan Vọng Thư, cháu gái Hứa Ngọc Linh sẽ nhậm chức vào đầu năm... “
Nghe thấy tên công ty của thầy, Ôn Nhiên giật mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Cô vô thức vểnh tai lên. Nhan Vọng Thư hơi dừng lại, sau đó đáp lời:
- Chị định làm như thế nào?
Bộ phận thiết kế do anh quản, quyết định này, hẳn là do anh làm.
Nhan Vọng Thư lần này không có dừng lại, giống như là đưa ra vấn đề vừa rồi trước đó cũng đã nghĩ kỹ quyết định:
- Lấy danh nghĩa công ty gửi cho cô ta một email kỳ nghỉ bắt buộc.”
Bên kia điện thoại dừng hai giây:
- Không cần liên lạc một chút sao? Dù sao trong mười hai năm cô ấy nhậm chức, công việc cũng không để lộ ra cái gì.
Nhan Vọng Thư dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại:
- Cô ấy có gần nửa năm báo cáo với công ty, nhưng cô ấy không làm.
Nhan Vọng Thư lại nói:
- Thay vì lo lắng về lòng trung thành của cô đối với công ty, em cảm thấy trực tiếp cắt đứt căn nguyên thích hợp hơn.
- Được, chị sẽ làm theo lời em. Giọng nữ bên kia điện thoại chuyển đề tài, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hẳn lên:
- Khi nào thì đến công ty? Buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Nhan Vọng Thư nhướng mí mắt, liếc Ôn Nhiên một cái:
- Cô đặt vị trí là được rồi.
Bên kia lên tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ôn Nhiễm xem qua tư liệu cơ bản của Carly, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô đã suy nghĩ đại khái một chút. Người phụ nữ đối diện điện thoại di động hẳn là tổng giám đốc điều hành Carly, chị ruột Nhan Vọng Thư Nhan
Hi Hòa.
Hứa Ngọc Lĩnh là chủ quản thiết kế sản phẩm của quầy chuyên doanh Carly, cũng là cấp trên trực thuộc Ôn Nhiên sau khi nhậm chức.
Cô ấy không chỉ nổi tiếng trong ngành, mà còn đóng góp sản
phẩm thiết kế bán chạy cho Carly.
Cho nên tình huống bây giờ là, Hứa Ngọc Lĩnh tại Carly công tác mười mấy năm, mặc dù lập xuống không ít công lao, làm được thiết kế chủ quản vị trí, lại bởi vì cháu gái của mình nhậm chức tại công ty cạnh tranh và không báo cáo, thậm chí ngay cả một cái giải thích cơ hội đều không có.
Ôn Nhiễm không hiểu về trung tâm thương mại, không thể bình luận quyết định của Nhan Vọng Thư có quá khích hay không.
Nhưng phương thức xử lý quyết đoán của anh ta, làm cho cô ý thức được anh ta là một người không bị tình cảm chi phối, cân bằng được giữa quyền lợi và lợi ích.
Mà cô, là đệ tử của người sáng lập công ty cạnh tranh với công ty của Nhan Vọng Thư, đây cũng không phải là một thân phận an toàn. Cô vốn còn muốn cùng anh ta duy trì quan hệ hữu hảo, mới có thể xem hộp hương nhưng xem ra không thể thực hiện được. Nếu hắn biết thân phận của cô, sợ là sẽ lập tức đuổi người. Ôn Nhiên lại nhìn Nhan Vọng Thư, đối diện với tầm mắt quan sát của anh, cô bất giác chột dạ, hoảng hốt nhích lại gần cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển hướng ra ngoài cửa sổ xe, giữ khoảng cách xa nhất có thể với anh. Nhan Vọng Thư thấy ngón tay cô nắm làn váy, như là bất an, lại như là co quắp. Anh ta thu hồi tầm mắt cầm lấy máy tính bảng gửi cho trợ lý quyết định xử lý Hứa Ngọc Linh, lại liên tục nhấn “Lui về” trên vài bản thiết kế, chuyên tâm xử lý công việc.
Mưa nhỏ dần, tầm mắt trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng được thiết kế chồng chất.
Đèn xanh đèn đỏ trên đường nhiều lên, dòng xe cộ trên đường cũng nhiều lên. Thời Trạch đạp phanh trước đèn đỏ:
- Mỹ nữ, cô tên gì?
Ôn Nhiên đáp lời:
- Ôn Nhiên.
Cô không phải người Thượng Hải sao?
- Không phải. Vậy sao cô tới Thượng Hải?
- Làm việc.
- À. Thi Trạch thả phanh, chậm rãi khởi động:
- Cậu làm nghề gì?
Ôn Nhiên liếc mắt nhìn người thiết kế trang sức bên cạnh.
Cô nói xong, Nhan Vọng Thư vẫn chăm chú nhìn máy tính bảng, không có phản ứng gì.
- Anh Nhan. Thi Trạch gọi một tiếng:
- Anh đi cùng đi.
Nhan Vọng Thư nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Ôn Nhiên còn chưa thu hồi, lông mày nhướng lên thật khéo.
Ôn Nhiên:
- Ừ một tiếng, không được tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô chưa từng gặp qua loại tình cảnh này, bây giờ thật đúng là cảm giác thân phận của mình giống như tiểu gián điệp.
Không!
Cô ấy không phải gián điệp.
Cô sợ bị bắt làm gián điệp.
Ôn Nhiên có chút như ngồi trên đống lửa, hơi dựa vào phía trước:
- Mưa đã ngừng, anh có thể thả em ở giao lộ phía trước, em tự mình đón xe, sẽ không quấy rầy hai người nữa.
Thời Trạch:
- Không quấy rầy, vừa rồi không phải còn nói muốn cùng nhau ăn cơm sao?
- Không, không thể. Ôn Nhiên nhanh chóng cự tuyệt:
- Tôi nhớ ra, hôm nay tôi còn có chút việc.
Thái độ đột nhiên tương phản của Thi Trạch đối với Ôn Nhiễm có chút không hiểu, anh nhìn Nhan ca qua kính chiếu hậu:
- Nhan,tôi thả cô ấy xuống giao lộ tiếp theo có được không?