Ôn Nhiên không biết bản thân giới thiệu một cách thành thật như vậy ở nơi làm việc có thể nói là từng câu từng chữ giống như tiếng sét ái tình. Nhưng cô có thể cảm nhận được khi cô nói xong, phòng họp yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Chính Ngô Vân San là người phá vỡ sự im lặng của phòng họp.
Cô cầm lấy tập tài liệu đi ra ngoài, “Hai người đi cùng với nhóm trước đi, mọi người cũng trở về phòng làm việc đi. ”
Sau cuộc họp, Ôn Nhiên và Nhật Vy được một tiền bối sắp xếp đến vị trí làm việc tương ứng, không ai quản.
Chỗ làm việc của Ôn Nhiên và Nhật Vy nằm cạnh nhau, ở vị trí tây nam của văn phòng, bên cạnh có một cái bàn rộng rãi, phía trên đặt một số dụng cụ.
Nhật Vy dường như không hài lòng với vị trí này, lúc đăng nhập tài khoản trên máy tính bảng, cô nhỏ giọng phàn nàn.
Ôn Nhiên lúc ấy không rõ vị trí công việc cũng phân chia thành cấp bậc, cho nên cũng không hiểu vì sao Nhật Vy lại không hài lòng như vậy.
Cô ấy thậm chí còn thích vị trí này.
Ví dụ như từ góc độ vị trí ngồi của cô hơi nhìn lên trên, là một cửa sổ kính hình chữ nhật dài ngang, có thể nhìn thấy cành cây tươi tốt bên ngoài, thỉnh thoảng có chim nhỏ dừng lại trên cành cây, cành cây khẽ đung đưa.
Giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Ôn Nhiên nhớ tới, Bạch Vĩ Lương quen biết hai vị họa sĩ phong cảnh..
Hai bậc thầy đã ngoài 60 tuổi đã từng tranh luận trên bàn trà, vì trong tranh sơn thủy có nhân vật tồn tại tốt hơn mà tranh đến mặt đỏ tai hồng.
Một người cảm thấy bức tranh sơn thủy thì nên thiên về sơn thủy.
Một người khác lại cảm thấy rằng nguồn gốc của phong cảnh được xác định bởi con người, và vẻ đẹp của phong cảnh là do con người đánh giá, vì vậy trong tranh nên có con người.
Cuối cùng vẫn là Bạch Vĩ Lương hòa giải, bảo sao ở độ tuổi này mà ông ấy lại trở nên cứng nhắc.
Ôn Nhiên lúc ấy ở bên cạnh, nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy cụm từ “ lão gia” thật đúng là tồn tại.
Như vậy trong tranh có người hay không có người?
Khi nhìn thấy dáng người cao ngất của Nhan Vọng Thư tiến vào bức tranh, ngay cả chim trên cành cây cũng vỗ cánh bay đi.
Ôn Nhiên cảm thấy rằng chưa có ai là người giỏi vẽ phong cảnh nhất.
Nhật Vy khác với Ôn Nhiên, cô biết quy tắc của thế giới này, biết được quy luật công sở, cũng muốn ở công ty từng bước đi về phía trước.
Sau giờ nghỉ trưa, Nhật Vy mua một tách cà phê cho một vị tiền bối, không bao lâu sau đã bị vị tiền bối kia gọi đến quầy.
Nhật Vy vừa đi, cô ấy đã ra ngoài mấy ngày liền.
Mà Ôn Nhiên, ngoại trừ ngày đầu tiên đi làm, có một tiền bối gửi cho cô một đống tư liệu để cô tìm hiểu trước, thì chưa từng có ai tìm cô nữa, chứ đừng nói là sắp xếp việc cho cô làm.
Hơn nữa vị trí vị trí làm việc có chút cách biệt với mọi người, Ôn Nhiên cảm giác mình đã trở thành người vô hình trong bộ phận thiết kế.
Có lẽ cho dù một ngày nào đó cô không có ở đây, cũng không ai phát hiện ra.
Haizz, cũng không phải.
Chấm công phải có thẻ.
Cuối tuần, Ôn Nhiên và Tâm Di trò chuyện về chuyện này.
Ôn Nhiên khó nén mất mát, tuy rằng mục đích của cô là 'Cuộc thi châu báu Apollo', là hộp hương tơ hoa, nhưng cô đối với nơi làm việc cũng có chút hứng thú, cô dự định chăm chỉ làm việc, cũng có thể học hỏi từ đó, nhưng lúc này cô thở dài, “Cậu nói xem, tôi có nên mua một tách cà phê cho tiền bối không? ”
“Đã một tuần trôi qua, có phải đã quá muộn không?” Tâm Di nở nụ cười, nói, “Tớ ngược lại cảm thấy vị trí người tàng hình như cậu rất tốt, dù sao tâm trí cậu cũng không ở đây không phải sao. ”
Đúng vậy.
Hãy thư giãn đi.
Tâm Di lại bổ sung một câu” Lần trước cậu không phải nói Nhan Vọng Thư rấtcẩn thận sao? Điều này là an toàn nhất. ”
Ôn Nhiên ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Tâm Di trong ống kính, thật muốn bóp má của cô ấy để cho cô ấy không nói lung tung.
Ôn Nhiên nào có nói Nhan Vọng Thư rất cẩn thận, cô rõ ràng nói là hắn cẩn thận,thận trọng.
Hai từ này, chênh lệch vẫn là rất lớn.
Nếu truyền đến tai những người có liên quan tới anh ta, sợ là sẽ bị bóp cổ cho đến chết.
Nhưng có một điểm Tâm Di nói không sai, đó là an toàn.
Ôn Nhiên trầm giọng, “Nhưng từ 9h đến 5h chiều, một ngày tám tiếng, tớ ngồi ở đó, thật nhàm chán, tớ ngay cả mỗi ngày Nhan Vọng Thư đi làm mấy giờ, tan tầm nào cũng không biết. ”
Nói tới đây, Ôn Nhiên không nhịn được thì thầm cười.
Ngay từ đầu, cô vì chột dạ, luôn sợ Nhan Vọng Thư nhìn thấy cô, khi anh đi ngang qua cửa sổ, cô luôn lấy bảng vẽ che mặt.
Sau đó cô thừa dịp nghỉ trưa đi khảo sát hành lang kia một chút, hành lang kia mặc dù là nơi tất yếu đi tới văn phòng Nhan Vọng Thư, nhưng cửa sổ làm bằng thủy tinh là một mặt có thể nhìn thấy.
Nói cách khác, cho dù cô cách thủy tinh phun nước bọt với Nhan Vọng Thư, Nhan Vọng Thư cũng không biết.
Tâm Di” Làm thế nào? Cậu vẫn còn biết anh ta đi làm à? ”
“Anh ấy đến muộn năm lần trong một tuần, về sớm ba lần.”
Tâm Di bị chọc đến cười, lại nhớ tới chuyện mình gặp phải, bĩu môi oán giận, “Anh tôi bây giờ bảo tôi làm ở bộ phận tiếp thị, thời gian làm việc của tôi một ngày mười hai tiếng đồng hồ, cậu cũng không biết tôi hâm mộ cậuđến mức nào đâu. ”
Ôn Nhiên đã mắc một sai lầm tồi tệ, “Vậy so sánh với cậu, tôi vẫn là hài lòng rồi. ”
“Nhiên Nhiên.” Tâm Di đột nhiên đứng đắn.
Ôn Nhiên buông bút chì trên tay xuống, ngước mắt nhìn ống kính, “Hả? ”
Tâm Di nắm chặt tay vung lên, “Tớ đánh cậu! ”
Ôn Nhiên mím môi”
Được rồi, không đùa nữa.
“Nhiên nhiên, cuối tuần cậu cũng vẽ tranh sao? Cậu không ra ngoài chơi sao? ”
“Một người, không muốn.”
Tâm Di thở dài “chờ.., chờ tớ chạy trốn khỏi anh trai của tớ liền tới tìm cậu. ”
“Được.”
Qua hai giây, Ôn Nhiên đột nhiên kinh hô một tiếng.
Tâm Di hoảng sợ, vội vàng hỏi “Làm sao vậy? ”
“Tớ nhớ rồi.” Ôn Nhiên chớp chớp mắt, “Ngô Vân San, người phụ nữ tạm thời thay thế chức giám đốc thiết kế của bộ phận chúng tôi, là trà xanh cướp bạn trai của cậu hai năm trước! ”
Tâm Di“.