Tiểu Kiều Sủng Của Nhan Tiên Sinh

Chương 14: Chương 14




Anh có thể góp ý cho tôi được không?

Ôn Nhiên nghĩ, giải thích như vậy, hẳn là có thể khôi phục hình tượng của mình, trở nên tích cực hơn một chút.

“Không phải của cô?.” Trần Tinh uống một ngụm cà phê, nhìn bản vẽ trên tay Ôn Nhiên, nhớ tới cô giới thiệu bản thân sâu sắc, “Không phải cô không biết vẽ sao? ”

Ôn Nhiên “So với vẽ trên máy, tôi thích vẽ tay trên giấy hơn. ”

Vẻ mặt của Trần Tinhcũng không có biểu hiện gì, nhìn mặt bàn làm việc, “Để ở đó đi, tôi rảnh rỗi sẽ xem. ”

Ôn Nhiên gật đầu, đặt bản vẽ lên bàn làm việc, lại uyển chuyển nói, “Trần lão sư, trong công việc mặc kệ có sắp xếp gì, tôi đều có thể phối hợp. ”

“Ừm.”

Ôn Nhiên thấy anh ta không nói lời nào, định rời đi.

Khi cô xoay người, Trần Tinh nói một câu, luyện tập vẽ bảng nhiều hơn.

Ôn Nhiên gật đầu nói “ vâng”

Ôn Nhiên trở lại vị trí làm việc, thấy có đồng nghiệp đang làm bản thảo, có đồng nghiệp đang nhỏ giọng thảo luận.

Toàn bộ văn phòng ngoại trừ hương cà phê hơi dày hơn bình thường, dường như không có gì khác biệt.

Ôn Nhiên vừa ngồi xuống, Nhật Vy liền tiến lại gần.

“Tôi cho cậu vào nhóm.”

Ôn Nhiên còn chưa biết rõ nhóm gì, điện thoại di động đã rung lên một chút.

Cô mở ra và xem, Nhật Vy mời cô vào một nhóm tên là “Nhóm thiết kế”.

Các thành viên của nhóm này là tất cả các đồng nghiệp trong một nhóm.

Ôn Nhiên nhìn về phía Nhật Vy.

Nhật Vy nhỏ giọng nói, “Kỳ thật tất cả mọi người đều là công nhân bình thường, có địch ý gì chứ? Bất quá chỉ là một quần thể, luôn muốn sau này đi chủ động dung hòa mà thôi. ”

Ôn Nhiên nhìn tách cà phê trên bàn gật đầu.

Nhật Vy lại đến gần một chút, “Đừng nói lung tung trong nhóm, cậu phải biết rằng lòng người cách biệt, ba người có ba nhóm là chuyện bình thường. ”

Ôn Nhiên dừng một chút, gật đầu.

Cô đột nhiên nghĩ đến “lão sư” cùng “sư huynh” đã từng nói với cô, sau này vào công ty chỉ cần thiết kế, những thứ khác đều không cần lo lắng.

Lúc ấy cô không hiểu được, dù sao một nhà thiết kế, ngoại trừ thiết kế còn có thể quản cái gì? Còn phải lo lắng gì nữa?

Hóa ra đó là những thứ này.

Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình ra ngoài chuyến này thật không uổng.

Nhật Vy đứng lên thu dọn túi xách, “Tôi còn phải đi quầy đặc biệt một chuyến, tam biệt.

Ôn Nhiên cảm tạ Nhật Vy từ tận đáy lòng.

Ôn Nhiên, “Chờ cậu trở về tôi mời cậu ăn cơm đi. ”

Nhật Vy cũng không giả bộ” Được rồi. ”

Sau khi Nhật Vy rời đi, xung quanh Ôn Nhiên lại yên tĩnh.

Thỉnh thoảng điện thoại rung lên một chút, Ôn Nhiên cầm lên nhìn, là đồng nghiệp ở trong nhóm oán giận.

Đồng nghiệp A, bà Vương bị ốm à?

Đồng nghiệp B “…”

Đồng nghiệp A ngày mai tôi thực sự không muốn tiếp cô ấy, nếu không tôi xin nghỉ ốm.

Đồng nghiệp c khác, tự mình gánh vác.

Chỉ nói một câu, Ôn Nhiên không rõ sự việc như thế nào, nhưng đại khái biết ngày mai bà Vương sẽ tới, là một khách hàng khó tính, đồng nghiệp cũng không muốn tiếp đãi.

Ngày hôm sau, Ôn Nhiên vừa buông túi xách xuống còn chưa ngồi xuống, Trần Tinh liền từ trong phòng làm việc đi ra, Ôn Nhiên, đi vào một chút. ”

Ôn Nhiên lập tức đi qua.

Trần Tinh ngồi trên ghế, ngón tay điểm vào album, “Đây là thời gian một tuần của cô vẽ ra? ”

Ôn Nhiên gật đầu, “Vâng. ”

Trần Tinh dựa vào phía sau, “Tôi nhớ cô chưa từng học trường chuyên nghiệp, phải không? ”

“Vâng.”

“Vậy những thứ này cô học ở đâu?”

Ôn Nhiên rất bình tĩnh trả lời, “Học với một “lão sư phụ”. ”

Trần Tinh không nói gì, một đôi mắt khôn khéo đánh giá Ôn Nhiên, sau đó giật giật khóe miệng, “Tôi biết rồi, coi như có chút thiên phú. ”

Ôn Nhiên kỳ thật bề ngoài trấn định, kì thực lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

“Dong dong...”, đột nhiên cửa văn phòng bị gõ.

Trần Tinh thu hồi tầm mắt, “Mời vào. ”

Bước vào một đồng nghiệp nam, bộ dáng hớt hải” Cô Trần, bà Vương đến rồi, nhưng mà”

Nam đồng nghiệp kia nuốt nước miếng, “Lý Uyển còn chưa tới, điện thoại cũng không ai nghe máy. ”

Trần Tinh có chút không kiên nhẫn, “Sắp xếp trước chưa? ”

“Không có.” Nam đồng nghiệp thở ra một hơi, “Anh Trần. ”

“Có cái gì mau nói.”

Nam đồng nghiệp “Nhan tổng ở phòng triển lãm. ”

Trần Tinh dừng một chút, lập tức đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Ôn Nhiên mang theo một làn gió.

Ôn Nhiên đi theo ra khỏi văn phòng, nghe Trần Tinh hỏi “ Hiện tại có ai rảnh không?”

Không ai trả lời.

Ôn Nhiên nắm lấy cơ hội, hai bước tiến lên, “Anh Trần, tôi không rảnh. ”

Trần Tinh nhìn Ôn Nhiên, “Đi theo tôi. ”

Ôn Nhiên chỉ đến quán cà phê trên tầng hai, đây là lần đầu tiên vào phòng triển lãm của Carly.

Phòng trưng bày rất lớn, màu sắc ánh sáng và cài đặt phân vùng độ sáng, cho phép đồ trang sức hiển thị hình ảnh hoàn hảo nhất.

Thiết kế châu báu rực rỡ sắc màu, nhưng Ôn Nhiên không kịp nhìn, đi theo vào trong, nơi đó là phòng tiếp tân khách hàng.

Xa xa, Ôn Nhiên liền nhìn thấy Nhan Vọng Thư ngồi trên sô pha, đối diện anh có một người phụ nữ, giống như đang nói chuyện phiếm.

Trần Tinh đi rất nhanh, Ôn Nhiên chạy theo.

Ôn Nhiên ít vận động, giờ phút này trái tim của cô đập rất mạnh.

Cũng không biết là bởi vì chạy bộ, hay là Nhan Vọng Thư đột nhiên nhìn qua.

Trần Tinh dần dần chậm lại bước chân, đến khi đi tới trước mặt Nhan Vọng Thư đã tâm bình khí tĩnh, không hề vội vàng.

Cô hơi gập đầu, “Nhan tổng, Vương phu nhân, chào buổi sáng. ”

Vương phu nhân hình thể hơi mập, trên đầu mang theo một cái mũ lễ nhỏ ngồi trên sô pha, bà không quay đầu lại, “Còn sớm sao? Tôi và Nhan tổng đều trò chuyện nửa ngày rồi. ”

Trần Tinh lộ vẻ xấu hổ.

Nhan Vọng Thư lại giống như một người ngoài cuộc, chậm rãi cài cúc áo, sau đó đứng lên, “Vương phu nhân, thất lễ rồi. ”

Anh ta có một thái độ tự mình giải quyết công việc của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.