Ôn Nhiên tôin tầm trời đã tối, cô mua một chút đồ nấu ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh tiểu khu, sau khi về đến nhà trực tiếp đi vào phòng làm việc. Ôn Nhiên không có hạng mục khẩn cấp trong tôiy, cho nên bảy ngày ra một sản phẩm thiết kế trang sức đối với cô mà nói không tính là việc khó. Nhưng Ôn Nhiên từ nhỏ đã không phải là người thích sự trì hoãn, cô thích cảm giác an toàn khi nắm chặt mọi thứ trong tôiy. Ôn Nhiên đầu tư này đến hơn mười một giờ đêm, bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Đó là Nhật Vy.
Nhật Vy mang chút oán giận,hờn dỗi nói “Ôn Nhiên, cậu đang làm gì vậy?
Ôn Nhiên nhìn mặt bàn” vẽ bản thảo. ”
“Vẽ bản thảo?” Nhật Vy vừa nghe, được rồi, là chính sự, cô tức giận, “Được rồi, tôi và Lý Uyển ở trong nhóm thảo luận ngày mai đi đâu chơi, ăn cái gì, cậu nửa ngày cũng không lên tiếng. ”
“Các cậu quyết định là tốt rồi, tôi không có ý kiến.”
Nhật Vy vừa nghe, không vui, “Cậu cũng không phải là người người máy, để tâm chút về việc tham gia có được không? ”
“Vậy tớ xem một chút.”
Cúp điện thoại, Ôn Nhiên nghiêm túc lật xem lịch sử trò chuyện trong nhóm.
Nơi Nhật Vy đề nghị đi là “bảo tàng thất tình” gần đây trên mạng rất hot, có một nhà hàng nổi tiếng trên mạng cách “bảo tàng thất tình” không xa, sau khi tham quan xong vừa vặn có thể đi ăn, thưởng thức món ăn ngon ở đây.
Ôn Nhiên không có ý kiến gì về sự sắp xếp này.
Ôn Nhiên: có thể thu xếp ổn thỏa.
Nhật Vy: bạn thực sự sẽ tham gia?
Lý Uyển: vậy thì đã quyết định?
Nhật Vy: tập chung ở quảng trường lúc 2:30 chiều mai có được không?
Lý Uyển: Ok
Ôn Nhiên: có thể.
Thứ Bảy.
Ôn Nhiên sáng sớm thức dậy, hoàn thiện bản thảo, vừa vẽ vừa nghĩ cô lại nảy ra một ý tưởng mới. Cô đang định sửa đổi, điện thoại di động đặt ở một bên chuông báo thức, Ôn Nhiên lập tức buông đồ trên tôiy xuống, bắt đầu thu dọn. Khi Ôn Nhiên bắt tôixi đến địa điểm hội tụ, Nhật Vi và Lý Uyển đều chưa tới. Không bao lâu sau, Lý Uyển từ cửa tàu điện ngầm đi ra.Nhật Vy đến cuối cùng. Nhật Vy mua vé trực tuyến trước, ba người kiểm tra vé vào bảo tàng.Bảo tàng thất tình bao gồm một số phòng, nơi không lớn, sử dụng gương để mở rộng hiệu ứng thị giác, cộng với lý do cuối tuần, nhiều người chỉ có thể di chuyển theo tốc độ dòng người. Ôn Nhiên vốn không có hứng thú gì với những thứ này, thế nhưng không thể không đi, có thể nhìn theo. Mỗi cuộc triển lãm luôn đi kèm với một giới thiệu văn bản, kể một câu chuyện tình yêu hấp dẫn.
Có một chồng vé khứ hồi giữa hai thành phố, nói về sự tuyệt vọng trong tình yêu; Có một que thử thai, bản siêu âm khi khiếu nại sự tàn nhẫn của tình yêu; Có váy cưới, giày cưới, trong việc trình bày sự hối tiếc của tình yêu. Một số du khách có thể đồng cảm và rơi một vài giọt nước mắt. Ôn Nhiên nội tâm không hề gợn sóng, cô cảm thấy tình yêu đối với cuộc sống mà nói, thuộc về hoa trên gấm.Nếu tình yêu là buồn, là đau khổ thì nó hoàn toàn có thể được loại bỏ. Vì vậy, điều quan trọng là phải sống một cuộc sống tốt.
Nhật Vy mở ra chủ đề “Hai người có bạn trai không?” ”
Ôn Nhiên lắc đầu, Lý Uyển cũng lắc đầu.
Lý Uyển nói mình chưa từng nghiêm túc yêu đương, chỉ ở đại học từng có chút mập mờ với một người bạn học, nhưng có lẽ mọi người đều biết sau khi tốt nghiệp sẽ mỗi người một việc, cho nên không vạch trần.
Nhật Vy không đồng ý, “Tôi cảm thấy con người phải ích kỷ một chút, hành động vui vẻ kịp thời, không cần quản nhiều như vậy. ”
Lý Uyển lắc đầu, “Tôi cảm thấy bắt đầu một mối tình vẫn phải suy nghĩ về mọi mặt, dù sao cũng là chuyện cả đời, nếu không, em xem những thứ này đi.”
Cô chỉ vào những gì triển lãm, “Đó là kết thúc.” ”
Nhật Vy tức giận không đánh một chỗ, “Nếu mọi người đều nhìn trước ngó sau đối với tình yêu như vậy, gọi là tình yêu gì? Tình yêu chính là cảm xúc của hiện tại, tình cảm hiện tại khó kiềm chế, cho nên mới mãnh liệt. ”
Khi cô nói xong, đem tầm mắt chuyển đến trên người Ôn Nhiễm. Ôn Nhiên sửng sốt hai giây, giống như đồng tình, hai người nói đều có đạo lý. ” Lý Uyển đi về phía trước hai bước, lại quay đầu, “Nhật Vy, em là người có chủ ý. ” Nhật Vy đặt câu hỏi “Ý chị là sao?” ”
Ánh mắt Lý Uyển né tránh, vô tình lắc lư trên tủ trưng bày, “Người thân của chị giới thiệu cho một đối tượng xem mắt, hẹn hò mù quáng gần nửa năm, gần đây anh ấy lại muốn gặp mặt chị”
Đầu năm mới, Lý Uyển trở về quê nhà, lúc ấy là không cam lòng tình nguyện, vì đối phó thân thích mới thêm thông tin liên lạc của người kia, nhưng sau nửa nămnói chuyện,tìm hiểu, cảm thấy người kia nói chuyện, công việc, thói quen sinh hoạt cũng không tệ lắm. Người nọ hẳn cũng cảm giác Lý Uyển không tệ, mấy ngày nay nhắc tới hai lần nói có không gặp một lần. Lý Uyển hiểu ý của hắn, đơn giản chỉ là nhìn trúng, sẽ nghiêm túc với mối quan hệ. Nhưng Lý Uyển chưa từng yêu đương, lại có ý chí mạnh mẽ như vậy, trong lòng cô cảm thấy bất an, muốn tìm một người bạn để đi cùng. Nhưng cô ấy không có bạn bè ở Thượng Hải.
Lúc cômới tới Thượng Hải, còn có tâm tư muốn kết giao bằng hữu. Nhưng cô thuê phòng ở, bạn cùng phòng thay đổi từng nhóm lại một nhóm. Và các đồng nghiệp trong công ty, đối mặt với sự nhiệt tình của cô chỉ có sự lịch sự xa cách. Nhưng Ôn Nhiên và Nhật Vy cho Lý Uyển cảm giác, tựa như lúc cô vừa tốt nghiệp, là ôn nhu, nhiệt tình.
“Em và Ôn Nhiên đi cùng chị” Nhật Vy rất thông minh, hiểu ý của Lý Uyển, hơn nữa cô cũng vô cùng hứng thú với loại chuyện xem mắt, cô khoác tay Ôn Nhiên, “Em và Ôn Nhiên sẽ hâm nóng tình cảm cho anh chị, đảm bảo sẽ không xấu hổ đâu. ”
Lý Uyển nhìn Ôn Nhiên, xác nhận “Được không? ”
Không có gì là không thể. Ôn Nhiên gật đầu, “Được. ”
Lý Uyển nhút nhát nở nụ cười một chút, lấy điện thoại di động ra, “Tôi hỏi anh ấy một chút, hẹn một thời gian. ”
Ôn Nhiên cảm thấy, Lý Uyển hẳn là rất thích người đàn ông kia. Nhật Vy mua một bộ vé, ngoài bảo tàng thất tình, còn có Bảo tàng Giải nén và Bảo tàng Nghệ thuật Stôir. Ra khỏi bảo tàng thất tình, bên cạnh là bảo tàng giải áp. Bên trong có búp bê mặc cho người ta vuốt ve, có bể xốp mặc cho người ta giẫm lên, còn có mặc cho người ta va chạm,tiếng gà kêu trên bức tường phát ra chói tai. Người chơi từ trên mặt đất đứng lên, cười hì hì ha ha, Ôn Nhiên lại cảm thấy thanh âm khó chịu này tim run lên một hồi. Lý Uyển và Nhật Vy rõ ràng rất hứng thú với nơi này, thậm chí lôi kéo Ôn Nhiên đi cũng nhanh hơn, muốn nhanh chóng đi trải nghiệm một phen. Ôn Nhiên nhăn mặt, thu tay lại một chút, xin lỗi nói, “Tớ không muốn chơi, tớ đi bảo tàng nghệ thuật bên cạnh chờ mọi người. ” Nhật Vy lại khuyên “Đến rồi, cậu trải nghiệm một chút”. Thôi nào, Ôn Nhiên lắc đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ cự tuyệt,Nhật Vy cũng đành bỏ cuộc.