Năm 2017.
Nước M
Buổi chiều mưa to thấm đẫm mặt đất, làn gió mát ẩm mang theo
hương hoa nhài nhàn nhạt lướt qua lan can cửa sổ, hương nhài theo làn gió
thoang thoảng khắp phòng của Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhún mũi, dụng cụ điêu
khắc trong tay khắc lại chính xác là đóa hoa nhỏ màu trắng trông rất sinh
động.
Ôn Nhiên là một trong những đệ tử thân cận của Bạch Vĩ Lương,
bậc thầy chế tác đồ trang sức Trung Quốc nổi tiếng nhất thế giới, và sư huynh
Trạch Thành Kính của Ôn Nhiên cũng có tiếng trong giới.
Mười năm trước, ông nội của Ôn Nhiên mắc bệnh nặng, cha mẹ
Ôn Nhiên muốn đón cô về bên cạnh, nhưng tâm nguyện cuối cùng của ông nội giao
cô cháu gái nhỏ có thiên phú này cho người bạn Bạch Vĩ Lương dạy dỗ. Để thực
hiện tâm nguyện cuối cùng của ông nội, Ôn Nhiên đã rời xa gia đình và đến nước
M xa lạ.
“Cốc cốc cốc”
Bởi vì tiếng gõ cửa đột ngột đã làm cho Ôn Nhiên phân tâm,
dụng cụ trong tay khựng lại, những cánh hoa màu trắng vỡ ra, rơi xuống bàn làm
việc. Ôn Nhiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô vẫn không thể không bị ảnh hưởng
bởi các yếu tố tác động ở bên ngoài. Cô đặt dụng cụ trong tay xuống và cử động
cổ tay cứng đờ của mình.
Cửa trực tiếp bị đẩy ra.
Đó là Trạch Tâm Di.
Trạch Tâm Di là em gái của Trạch Thành Kính và là người bạn
duy nhất của Ôn Nhiên.
Hôm nay Tâm Di mặc một chiếc váy lụa mỏng màu hồng nhạt,
trông cô ấy giống như tiên nữ vừa mới giáng trần vậy, nhưng cũng không thể che
giấu đi bản tính nóng nảy của cô.
Cô sải bước trên đôi giày cao gót “Nhiên Nhiên, sao còn chưa
thay quần áo? Tiệc tối đã bắt đầu từ lâu rồi”. Ôn Nhiên ngước mắt nhìn ra cửa
sổ, sắc trời đã tối đen từ lúc nào, một vầng trăng sáng treo cao ở góc bên phải
của cửa sổ.
Cô rũ mắt xuống, nhìn cánh hoa mỏng manh như cánh ve sầu
trên bàn, rồi nói: “Mình đã khắc ba tiếng, hiện tại là do cậu.” Thấy vẻ mặt ủy
khuất của Ôn Nhiên, Trạch Tâm Di lập tức đầu hàng, chắp tay xin lỗi: “Lần này
là lỗi của mình, mình là người đã quấy rầy cậu. Hiện tại cậu muốn mình lên núi
đao hay xuống biển lửa đều được.”
Nói xong, cô kéo Ôn Nhiên ra khỏi ghế làm việc: “Nhưng bây
giờ, nhanh đi thay quần áo, sau đó cùng tớ xuống lầu dự tiệc.” Ôn Nhiên bị đẩy
vào phòng, quay đầu lại hỏi: “Tại sao tớ phải đi?” Trạch Tâm Di không muốn trả
lời: “Cậu theo tớ xuống trước đi”.
Ôn Nhiên trở lại phòng, mở tủ quần áo. Cô chọn một chiếc váy
lụa màu trắng kem, dài đến bắp chân, ở phần eo xếp li và vừa vặn với vòng eo
tiêu chuẩn của cô, phần ngực điểm xuyết, thiết kế dây vai thắt nơ một bên tăng
thêm sự uyển chuyển dịu dàng của cô.
Chiếc váy này là chiếc váy mà mẹ của Ôn Nhiên đã tặng cho cô
vào dịp sinh nhật năm nay.
Trạch Tâm Di ngồi trên giường, phát ra tiếng “chậc, chậc”,
không chút do dự mà tán dương: “Cậu mặc màu trắng đẹp quá đi à”. Ôn Nhiên không
để ý đến lời nói của Tâm Di, mở hộp trang sức ra lấy đôi bông tai ngọc trai mà
cha cô đã tặng cho cô đeo lên tai.Tâm Di đi tới trước bàn trang điểm, từ trong
gương quan sát gương mặt nhỏ của Ôn Nhiên. Khuôn mặt trái xoan, đường nét thanh
thoát mang nét cổ điển quyến rũ nhưng lại mang một nét ngây thơ. Đôi mắt của cô
ấy không quá to, hai mí cũng không quá rõ ràng, mắt hơi tròn, khóe mắt hơi rủ
xuống, nhiều khi trông cô có vẻ thoáng buồn nhưng lại có cảm giác cô rất ngoan
ngoãn, yếu đuối và lười biếng giống như một con mèo nhỏ.
Đường nét mũi của cô rất hài hòa, có cảm giác trong trẻo
lạnh lùng, nhưng bởi vì cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi nghiêng hình tròn nên nhu mì
của cô đã lấn át đi sự lạnh lùng.
Thoạt nhìn sẽ thấy cô không có vê ngoài lộng lẫy, thậm chí
còn cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, trên người cô mang phong cách
cổ điển, dịu dàng, uyển chuyển, điềm tĩnh của một người mang nét đẹp tri thức
khiến người ta không thể không thương tiếc.
Trạch Tâm Di nhếch khóe môi, ngữ khí có chút thất vọng: “Chị
em tốt của tôi, khi nào thì cậu mới có thể yêu đương đây?” Ôn Nhiên đang đeo
khuyên tai khựng lại: “Sao lại nói về chủ đề này?”
“Không yêu thì thật đáng tiếc.” Tâm Di cầm lượt chải tóc cho
Ôn Nhiên: “Nếu mình mà là một người đàn ông, mình sẽ yêu đương với cậu, mình
nguyện ý bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cậu”.
Ôn Nhiên: “….”
Trạch Tâm Di khom lưng, tựa đầu vào vai của Ôn Nhiên: “Cậu
biết không? Cậu nói gì tôi cũng tin”. Ôn Nhiên rủ mí mắt, không khách khí gõ
vào trán của Tâm Di: “Cậu đứng đắn một chút đi!” Tâm Di nhìn Ôn Nhiên cười nói:
“Cậu không đeo trang sức sao?” Ôn Nhiên: “Không đeo, tôi muốn làm người tàng
hình”.
Tâm Di kéo Ôn Nhiên ra ngoài: “Người tàng hình, nhanh lên”
Bữa tiệc đã sớm bắt đầu.
Ôn Nhiên và Tâm Di đứng ở một góc của cầu thang, chiếc đèn
chùm pha lê phía trên phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Ánh mắt Ôn Nhiên nhìn lướt qua phòng khách, rất nhanh tìm
được trung tâm, liền để cái ly xuống và bước tới đó.
Bạch Vĩ Lương ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ, mặc áo choàng
truyền thống của Trung Quốc, một chiếc dây chuyền kim cương xanh ngọc bích có
khắc tượng quan âm, trông rất thu hút. Đôi mắt biết cười của anh phối hợp với
bộ râu quai nón làm cho khuôn mặt của anh càng thêm phần hòa nhã. Xung quay anh
ta toàn là những doanh nhân thành đạt có tuổi, có tiếng trong nghành trang sức
hoặc nhà thiết kế trang sức nổi tiếng. Những người không có chỗ ngồi đa phần là
những người trẻ, hậu bối đứng ở hai bên, thỉnh thoảng cùng họ nâng chén. Ôn
Nhiên quét một vòng trang sức trên người những người đó, quả thật mọi thứ đều
rất giá trị, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Một người đàn ông bên cạnh
Bạch Vĩ Lương ra hiệu và một người phụ nữ ngay lập tức bước tới. Người đàn ông
giới thiệu: “Ông Bạch, đây là người đạt huy chương đồng Brightpearl năm nay,
Ngô Vân San, một cô gái Hoa kiều có thiên phú”. BrightPearl là một cuộc thi
thiết kế trang sức quốc tế được đánh giá cao trong nghành.
Ngô Vân San ngồi xổm
xuống; “Chào Bạch tiên sinh, gặp được ngài là vinh hạnh của tôi.” Bạch Vĩ Lương
hơi giơ tay nâng người Ngô Vân San dậy, sắc mặt hiền hòa: “Tôi đã xem qua thiết
kế của cô, rất có ý tưởng.” Người đàn ông bên cạnh nói: “Vân San rất ngưỡng mộ
ngài, hy vọng có thể theo ngài học tập nhiều hơn”. Bạch Vĩ Lương xua tay, khéo
léo cự tuyệt: “Ta đã 60 tuổi, không còn khỏe như lúc trẻ nữa rồi, hai đồ đệ kia
của ta làm cho ta mỗi ngày một sốt ruột, ta còn muốn sống trên vài năm, thật sự
lực bất tòng tâm.” Người đàn ông nói: “Bạch tiên sinh nói đùa rồi, ngài xem
thân thân thể ngài cường tráng bao nhiêu, hơn nữa ngài Trạch chính là tân binh
thiết kế có tiềm lực nhất trong nghề.” Mọi người xung quanh bắt đầu hưởng ứng
lẫn nhau, bàn tán về thành tích vẻ vang của Trạch Thành Kính trong hai năm qua
nhưng không một ai nhắc đến Ôn Nhiên. Mọi người đều biết, Bạch Vĩ Lương có hai
đệ tử. Trạch Thành Kính, năm nay 24 tuổi, đã giành chiến thắng trong nhiều cuộc
thi trong 2 năm qua và đã có tiếng trong ngành. Và người còn lại là một cô gái
Trung Quốc tên Cynthia (Ôn Nhiên). Có tin đồn rằng Ôn Nhiên là một cô gái tài
năng, Bạch Vĩ Lương sẽ tung tác phẩm của cô ra thị trường vào thời điểm thích
hợp, cũng có lời đồn tài năng của Cynthia có hạn, Bạch Vĩ Lương không muốn để
cho cô ra mặt để rồi bị xấu hổ nên mới che giấu. Bạch Vĩ Lương vuốt râu: “Thành
Kính quả thực không tệ, nhưng còn một tiểu đồ đệ không chịu thua kém”. Nghe
thấy điều đó Trạch Thành kính cúi đầu buồn cười, khủyu tay dựa vào người Ôn
Nhiên, trêu chọc cô: “Nghe thấy không, người không chịu thua kém!” Ôn Nhiên khẽ
thở dài. Thấy cô như vậy, Tâm Di lập tức thay lời an ủi: “Ông Bạch vừa mới từ
chối Ngô Vân San đó và không muốn nhận cô ấy làm đệ tử nên mới nói như vậy”. Ôn
Nhiên ngước mắt lên, thấy Tâm Di giơ cả hai ngón tay cái lên: “Nhiên nhiên, cậu
là một thiên tài”. Ôn Nhiên bị cô ấy chọc cười.
Thấy Ôn Nhiên cười,
Trạch Tâm Di kéo cánh tay của cô: “Cậu xem Ngô Vân San kìa”
Ôn Nhiên nhìn sang,
cô ấy đứng bên cạnh Bạch Vĩ Lương với dáng vẻ rất cung kính. Ôn Nhiên hỏi: “Cô
ấy sao vậy?”
Tâm Di “Cậu thấy cô
ấy đẹp hay tôi đẹp”
“Nhiên, Nhiên trả lời
tôi nhanh lên”
Ôn Nhiên không nhìn
Ngô Vân San một chút nào, chắc chắn trả lời “Tất nhiên là cậu rồi”. Tâm Di hỏi
lại: “Cậu nhìn chiếc vòng trên cổ cô ấy kìa, cậu nghĩ sao”. “Tôi không thích
lắm”. Tâm Di mỉm cười hài lòng: “Đúng vậy, cô ấy chính là không đẹp bằng tôi”.
Khóe miệng Ôn Nhiên giật giật “Cậu kêu tôi xuống chính là hỏi cái này”. Tâm Di
rạng rỡ cười: “Ừ”. Ôn Nhiên không nói lên lời. Ôn Nhiên: “Cậu cứ chơi đi, tôi
đến phòng làm việc luyện tập một lát”. Tâm Di kéo cô lại: “Đừng, cậu ở trong
phòng làm việc cả ngày cũng chán rồi, luyện tập cũng vô dụng thôi”.