Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Chương 69: Chương 69: Chương 68 : Vào kinh




Vừa vào phòng, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ ở trong chậu nước liều mạng quẫy đạp, lồng sắt rơi vào trong bồn gỗ, gần như là bị mặt nước nhấn chìm toàn bộ.

Hàn Hàn giật mình, vội vàng đi hai bước xốc lồng sắt lên, tiểu hồ ly bị sặc nước ngây ngốc, ỉu xìu nằm xuống bò lại vươn mặt ra ngoài lồng khạc nước.

"Thật là một con thú ngu ngốc, tắm còn có thể bị chết đuối!" Hàn Hàn xem thường, vươn tay mở lồng sắt, xách tiểu hồ ly ra.

"Chi chi" Ngươi mới là ngu ngốc, không phải ngươi giam giữ ta, ta có thể bị nước dìm sao? Tiểu hồ ly bất mãn kháng nghị.

"Còn dám mạnh miệng!" Tay đập lên đầu tiểu hồ ly một phát, thuận tiện lấy một chiếc khăn mặt bọc lại cơ thể hồ ly, "Ngươi ngoan ngoãn tắm rửa thì có thể bị sặc sao?"

"Chi chi" ta ghét tắm nhất, ghét tắm nhất, ngươi biết không?

Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, có hỏi có đáp, không phải vật nhỏ này xem mình như đồng loại của nó, cho là mình có thể nghe hiểu nó nói chuyện chứ?

Vừa mới chà mấy cái, chiếc khăn mặt sạch sẽ lập tức biến thành màu xám, Hàn Hàn quay đầu, lúc này mới phát hiện một chậu nước vốn dĩ trong suốt đã biến thành một chậu bùn nhão.

Quay đầu nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly cắn răng: "Ta chưa từng thấy con hồ ly nào bẩn thỉu như ngươi, kiếp trước ngươi là heo sao, kiếp này so với heo còn bẩn hơn!"

"Chi chi" Tiểu hồ ly không cam lòng tỏ ra yếu kém, ngươi thì biết cái gì, ta đây là màu sắc tự vệ, màu sắc tự vệ hiểu không?

"Quản ngươi có thích tắm hay không, theo ta thì nhất định phải sạch sẽ !"

"Chi chi" Người nào hiếm lạ gì mà theo ngươi, hồ ly nào hiếm lạ mà đi theo ngươi chứ, có ngon ngươi thả ta đi!

"Đúng lúc ta đang thiếu một cái khăn choàng cổ lông hồ ly, ngươi nói xem, rốt cuộc là ngươi muốn tắm, hay là muốn làm khăn choàng cổ cho ta đây?" Vươn một ngón tay chọc chọc vào phần bụng mập mạp nho nhỏ của tiểu hồ ly, Hàn Hàn cười âm lãnh uy hiếp.

"Chi chi " Liếc mắt nhìn Hàn Hàn một cái, tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngậm miệng, nhân loại đáng ghét, chỉ biết uy hiếp hồ ly!

Thấy tiểu hồ ly thành thật hơn, lúc này Hàn Hàn mới yên tâm thả nó ra, "Ngươi ở đây chờ, ta đi đổi một chậu nước sạch khác cho ngươi."

Thấy Hàn Hàn xoay người muốn đi ra ngoài, ánh mắt tiểu hồ ly sáng lên, móng vuốt khều khăn mặt trên thân vứt xuống rồi nhảy lên chuẩn bị chạy ra bên ngoài, mới chạy được hai bước, chân đã mềm nhũn, "Bìch bịch" một tiếng ngã xuống từ trên ghế, nhếch miệng "chi chi" kêu đau.

Hàn Hàn quay đầu, nhìn tiểu hồ ly chổng vó nằm trên mặt đất, khóe miệng kéo ra cười trên nỗi đau của người khác: "Ngươi chạy đi, không phải ngươi đi đứng rất nhanh nhẹn sao, thế nào không chạy nữa?" Thật cho rằng để ngươi trúng thuốc rồi còn hết tác dụng được sao.

"Chi chi" Lung lay lảo đảo bò dậy từ trên mặt đất, thân thể run run rẩy rẩy, tiểu hồ ly ai oán nhìn Hàn Hàn, đều là do nữ nhân đáng chết này, không phải để cho mình tắm, kết quả khiến cho chân mình trở nên mềm nhũn sao!

Nhìn tiểu hồ ly mang một thân dính bẩn, trong mắt Hàn Hàn ghét bỏ: "Thật là một con heo đầu thai, vừa mới rửa xong, nhanh như vậy đã dơ bẩn lại." Đi lên phía trước lấy hai ngón tay xách lên đuôi nhỏ của tiểu hồ ly, "Để tránh ngươi lại té lần nữa, ta vẫn nên mang theo ngươi cùng đi thay nước vậy."

Đổi một chậu nước, bỏ tiểu hồ ly vào, Hàn Hàn đưa tay ra muốn tắm cho nó, tiểu hồ ly lập tức cảnh giác nâng móng vuốt lên.

"Ngươi dám quấy nhiễu ta, ta liền cắt hết móng vuốt của ngươi." Hàn Hàn lập tức tàn bạo uy hiếp.

Móng vuốt Tiểu hồ ly co rụt lại, thu hồi, "chi chi" gọi hai tiếng. d~d`l^q'd^

"Dám cắn ta, ta liền rút răng ngươi!" Bình tĩnh múc một gáo nước xối trên đầu tiểu hồ ly.

Đầu Tiểu hồ ly co rụt, đôi mắt ai oán trừng Hàn Hàn, không dám lộn xộn nữa.

"Hừ hừ, lúc này mới ngoan." Thấy tiểu hồ ly thành thật hơn, Hàn Hàn một bên lấy bồ kết bỏ lên, một bên xoa xoa nắn nắn cào lớp trên da lông của nó, liên tiếp thay đổi ba chậu nước, mới tắm rửa xong cho tiểu hồ ly.

Cầm lấy lồng sắt nhét tiểu hồ ly vào, trùm kín nắp mang theo đi ra ngoài, tìm địa phương sạch sẽ đặt tiểu hồ ly xuống, "Ngươi ngoan ngoãn hong khô ở đây, ta đi hầm gà cho ngươi ăn."

"Gà?" Đôi tai tiểu hồ ly đang cụp xuống lập tức dựng thẳng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hàn, "chi chi", thật sự có gà ăn sao?

"Nhìn cái bộ dáng tham ăn của ngươi kìa!" Hàn Hàn xem thường liếc nhìn tiểu hồ ly, "Chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày ta đều hầm gà cho ngươi ăn."

"Chi chi" tiểu hồ ly liều mạng gật đầu, nữ nhân này thoạt nhìn cùng với mấy kẻ bắt nó trước đây không giống nhau, một chút khí tức nguy hiểm trên người cũng không có, nếu như theo nàng thì mỗi ngày đều có thể có gà ăn, cũng là một điều kiện không tệ.

Khóe miệng Hàn Hàn co giật, không dám tin, lúc trước con hồ ly này vẫn còn bộ dáng hung dữ như vậy bây giờ lại bị một con gà thu mua, lắc lắc đầu, quên đi, chính mình còn trông chờ một con vật có thể có nhiều khí tiết sao? Vẫn nên đi hầm canh gà thôi.

"Hàn Hàn nha đầu, ngươi muốn ba mươi mẫu đất ta đã tìm xong rồi." Ăn cơm trưa xong, trong mắt Liễu Trường Sinh hưng phấn tìm đến.

"Nhanh như vậy?" Đang vuốt lông cho tiểu hồ ly Hàn Hàn dừng tay lại, ôm tiểu hồ ly vào trong ngực nhìn về phía Liễu Trường Sinh.

"Đúng vậy, cũng thật đúng lúc, hôm qua ta đi hỏi thôn trưởng, nhà thôn trưởng ở chân núi bên kia vừa lúc có ba mươi mẫu đất để đó không dùng, ta qua xem địa giới, thấy rất bằng phẳng, còn vừa đẹp sát với mẫu đất của chúng ta, nếu mua lại thì sẵn có để thông qua với bên đất của chúng ta, là một địa phương tốt." d~d`l^q'd^

"Thôn trưởng nói muốn bao nhiêu bạc?" Địa giới tốt như vậy, thôn trưởng cũng không thể đòi ít đi?

"À..." Liễu Trường Sinh bỗng chốc ngưng lại, nhìn Hàn Hàn, "Thôn trưởng nói địa phương này có thể tặng không cho chúng ta."

"Ông ta có điều kiện gì?" Hàn Hàn nhíu mày, không tin thôn trưởng lại là người hào phóng như vậy.

Liễu Trường Sinh xoa xoa tay: "Hắn hi vọng ngươi có thể ra mặt thay hắn cầu Tào chưởng qũy, nhờ Tào chưởng quầy nói chuyện với trưởng trấn một chút, đừng để cho con thứ ba của hắn thú (cưới) xú bà tử dơ bẩn kia."

Hàn Hàn sửng sốt, mấy ngày hôm trước chuyện con thứ ba nhà thôn trưởng bị trưởng trấn buộc thú một nữ nhân khất cái vừa già vừa xấu lại còn dơ dáy làm vợ náo động sùng sục khắp thôn, nghe nói con thứ ba thôn trưởng bắn tiếng, nếu như thật sự muốn để hắn thú bà khất cái kia, hắn liền xuất gia làm hòa thượng. Vợ chồng Thôn trưởng cũng mấy phen tìm cái chết làm ầm ĩ, nhờ vả cũng không ít, nhưng mà không ai có khả năng để nói giúp cho nhà hắn, trưởng trấn cũng là quyết tâm muốn nhi tử thôn trưởng thú bà khất cái kia, cũng không biết nhà thôn trưởng làm gì đắc tội hắn, khiến hắn chỉnh thảm đến như vậy.

Đối với mấy chuyện bát quái này Hàn Hàn luôn luôn không cảm thấy hứng thú, nghe tai này rồi ra tai kia cũng không để ý tới, không ngờ thôn trưởng lại cầu đến trên người nàng. Khóe môi nhịn không được kéo lên một một nụ cười, đây có tính là phong thủy luân chuyển hay không?

Như cười như không nhìn Liễu Trường Sinh nói: "Ta làm gì có mặt mũi lớn mà đi cầu xin Tào chưởng qũy như thế đây, Liễu thúc thúc ngươi vẫn nên là trở lại nói cho thôn trưởng một chút, bảo rằng ta rất muốn giúp ngài ấy, nhưng mà thật sự là bất lực, nếu như mảnh đất kia có giá thích hợp, ngài ấy ra giá thì chúng ta mua, nếu như không thích hợp, trong thôn để đó không dùng cũng không phải chỉ của một mình nhà hắn, phiền phức Liễu thúc thúc bận chút thăm hỏi một lát."

Thấy trên mặt Hàn Hàn chỉ có tươi cười, yên tĩnh không có vẻ gì, Liễu Trường Sinh liền biết Hàn Hàn cố ý không giúp, suy nghĩ một chút cũng đúng, lúc trước thôn trưởng giỏi tính toán, uy hiếp đe dọa Hàn Hàn một tiểu cô nương gia, nếu không phải là tâm tính Hàn Hàn cứng cỏi, người lại thông minh, sợ rằng hiện tại đã sớm bị thôn trưởng đặt ở trong tay nắn bóp, hiện tại thôn trưởng có việc cầu đến, nhân gia không giúp cũng là chuyện bình thường.

Thở dài, mặc dù có lòng muốn giúp thôn trưởng, nhưng dù sao mình hiện tại cũng theo chân Hàn Hàn, Hàn Hàn không vui, mình cũng không thể nói tiếp.

Chuyển qua đề tài khác: "Nhóm trên trấn xác định chiều nay sẽ chuyển cây ăn quả tới, toàn những loại đưa đến trên núi Bắc Sơn, chỉ còn chừa một ít có cần mang đến Nam Sơn không?"

"Đều mang hết đến Bắc Sơn đi. Tập trung trồng, tương lai muốn quản lý cũng dễ dàng. Nếu như không đủ, trên núi còn có đất, kể cả dưới chân núi cũng phải trồng thêm hoa hồng cùng oải hương. Ta sẽ liên lạc với Đại Tráng ca, một hai ngày sẽ có tin tức."

"Trồng nhiều loại hoa như vậy làm cái gì? Cho dù bán hoa cũng không đáng được mấy đồng, huống hồ trồng nhiều như vậy, lỡ may bán không được thì không phải lỗ vốn lớn sao?" Liễu Trường Sinh nhịn không được nhắc nhở, tiểu cô nương yêu thích mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ hắn có thể hiểu được, nhưng cũng bởi vì thích nhiều loại như vậy, thực sự có chút quá phá sản, có tiền cũng không thể tiêu pha lãnh phí như thế.

"Số hoa này ta không bán, giữ lại làm phấn để dùng. Ta dự tính sẽ mở cửa hàng son phấn, coi như là kiếm thêm mọt khoản thu nhập." Hàn Hàn cười híp mắt giải thích. Cửa hàng son phấn sớm muộn gì cũng được khai trương, không cần phải dấu giếm.

"Ồ, thì ra là như thế." Liễu Trường Sinh gật gật đầu, không nói thêm nữa.

"Đúng rồi, còn có một chuyện ta nghĩ muốn thương lượng với Liễu thúc thúc một chút." d~d`l^q'd^

"Chuyện gì? Ngươi nói đi."

"Hôm qua chị dâu Phú Quý tới tìm ta, nghĩ muốn cho Phú Quý nhà nàng mang theo những nam nhân kia trở về trong thôn chúng ta, nhờ ta giúp đỡ suy nghĩ an bài chút việc sai sử. Ta nghĩ việc khai phá ở Bắc Sơn cũng cần không ít nhân thủ, đúng lúc muốn an bài bọn họ ở trên núi Bắc Sơn làm công. Liễu thúc thúc cảm thấy thế nào?"

"Đây là chuyện tốt, phải nên làm như vậy. Người cùng thôn chúng ta có đó thì tìm đâu xa chứ, đều là nhờ phúc khí của ngươi." Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Liễu Trường Sinh vội vàng cười gật đầu. Lẽ ra Hàn Hàn là lão bản của hắn, cho dù Hàn Hàn không cần thương lượng, trực tiếp phân phó hắn, hắn cũng phải nghe theo, bây giờ người ta thương lượng cấp cho mình mặt mũi lớn như thế, hắn lại không ngu, đương nhiên sẽ không thể không đồng ý. Huống chi, đây đúng là chuyện tốt.

"Vậy được, trở về chờ Phú Quý ca quay lại, ta để hắn quá đó tìm ngươi, nói hắn giúp đỡ ngươi thì công việc cũng nhẹ nhõm hơn." Hàn Hàn một bên vuốt lông cho tiểu hồ ly, một bên cười nói.

"Đương nhiên là quá tốt, ta đang lo không trợ thủ đắc lực đây." Thấy Hàn Hàn cười hài lòng, Liễu Trường Sinh cũng ha hả cười không ngừng, thăm dò nói."Kỳ thực thôn trưởng người này cũng không phải là dạng người xấu xa gì, một lòng đều là vì trong thôn, mặc dù thủ pháp có chút thô ráp, nhưng hiện tại hắn cũng đã biết hối cải, nha đầu ngươi có thể giúp hắn thì giúp hắn một chút đi." Rốt cuộc vẫn là nhịn không được thay thôn trưởng cầu tình.

Thấy Liễu Trường Sinh cầu tình thay thôn trưởng, trong lòng Hàn Hàn cũng trở nên cao hứng, hai nhà Liễu gia và thôn trưởng quan hệ luôn luôn không tệ, nếu như đối phương sợ đắc tội mình mà không dám thay thôn trưởng toàn gia nói chuyện, vậy sau này mình sử dụng đến hắn, nhất định sẽ có điều cẩn trọng, hiện tại xem ra, trái lại Liễu Trường Sinh này là một người nặng tình.

Cười gật gật đầu: " Liễu thúc thúc đã muốn thay thôn trưởng gia nói chuyện, vậy ta cũng tạm thời đi đến chỗ Tào chưởng quầy hỏi thử xem, có cầu được hay không ta cũng không dám đảm bảo. Chỉ là dù sao cũng là có chuyện cầu người ta, ta cũng thể cứ tay không đi như vậy?" Mặc dù đáp ứng, nhưng tuyệt đối không thể khinh địch bỏ qua thôn trưởng như thế, hơn nữa mình chỉ giúp đi hỏi một câu, có thể cầu được hay không cũng chẳng phải chuyện do mình định đoạt.

"Chỉ cần ngươi chịu ra mặt là tốt rồi, mặc kệ có cầu được hay không, thôn trưởng cũng sẽ nhớ phần ân tình này." Thấy Hàn Hàn cho mình mặt mũi như vậy, Liễu Trường Sinh cười càng thêm hài lòng, "Tự nhiên không thể tay không, ta trở về nói cho thôn trưởng, nhất định chuẩn bị hậu lễ, sẽ không đánh mất mặt mũi của ngươi. Thế có là cái gì, ta liền đi tìm thôn trưởng nói chuyện, cũng tráng cho vợ hắn mỗi ngày ở nhà tìm cái chết làm ầm ĩ."

Nói xong, liền đi khỏi.

Thấy Liễu Trường Sinh đi rồi, Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly vào phòng.

Sau khi cuộc sống tốt lên, trên mặt Ngô Mạc thị tươi cười cũng nhiều hơn, mỗi ngày không cần làm gì kiếm sống, rảnh rỗi đi khắp thôn, ăn cơm xong liền đi ra ngoài, bởi vậy, hiện ở trong phòng chỉ còn lại mình Hàn Hàn.

Thả tiểu hồ ly xuống giường: "Ngoan, tự ngươi đi chơi đi, ta còn có việc."

Tiểu hồ ly tỉnh lại từ vụ hôn mê tối qua vẫn còn làm ầm ĩ, đến bây giờ cũng không chợp mắt, bữa trưa lúc Hàn Hàn uy nó hai cái đùi gà lớn, ăn no xong, lại được Hàn Hàn ôm vào trong ngực thuận tay vuốt lông nửa ngày, mắt đã sớm nhắm lại, Hàn Hàn vừa để nó xuống giường, tiểu hồ ly lập tức co lại thành một đoàn ngủ khò.

Hàn Hàn ở một bên tìm ra giấy bút, ngồi ở trên bàn viết một ít phương pháp thuốc đông y về mặt nạ và dưỡng da trong trí nhớ mình, lại viết một phần cách xây dựng tỉ mỉ kế hoạch về Hàn Phong các.

Nhất thời, thời gian im ắng trôi qua.

Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng gõ cửa: "Xin hỏi, Mạc cô nương có ở nhà không?"

Hàn Hàn nhướn mày, nghe tiếng này, không giống giọng trong thôn, chẳng lẽ lại có kẻ đến cạy góc tường ?

Cúi đầu tiếp tục viết, không để ý tới.

"Cộp cộp cộp. . . . Xin hỏi, Mạc cô nương có ở nhà không?"

Tiểu hồ ly khéo léo cẩn thận, cảnh giác lật cái thân ngồi chồm hổm trên giường chú ý tiếng động bên ngoài cửa sổ, thấy Hàn Hàn không có động tĩnh, "chi chi" gọi hai tiếng, bên ngoài có người đến, bên ngoài có người đến!

Hàn Hàn liếc mắt, thu hồi giấy bút gõ lên đầu tiểu hồ ly một cái: "Tai ngươi thính nhỉ!"

Dang tay ôm lấy tiểu hồ ly lao vào trong ngực, đứng dậy đi ra khỏi phòng: "Ai vậy?"

Cửa vừa mở ra, lập tức sửng sốt.

Bên ngoài bảy tám tráng hán trên tay đều dắt con ngựa cao to, hai cỗ xe ngựa trang sức hoa mỹ dừng ở dưới gốc cây hòe, một nam tử thanh y đứng bên cạnh xe. d~d`l^q'd^

Xung quanh vây quanh mười mấy người, đứng ở đó lặng lẽ thấp giọng nói nhỏ, Hàn Hàn liếc mắt đảo quanh một lần, đều là người trong thôn có thể nhận thức, có lẽ là chưa từng thấy trận thế như vậy, nên đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Thấy Hàn Hàn đi ra, nam tử dẫn đầu chắp tay lại: "Tại hạ họ Vu, là quản sự nhiếp chính vương phủ, phụng mệnh lệnh của vương gia nhà ta, kính mời Mạc cô nương nhập phủ, chuyên môn phụ trách đồ ăn cho vương gia nhà ta."

"Cái gì?" Hàn Hàn có chút khó tin, vài ngày trước vị hôn thê nhiếp chính vương qua đây muốn đem mình trở về làm cơm cho nàng ta, bị Tào chưởng qũy cản lại, không ngờ cách nửa tháng, nhiếp chính vương lại phái người qua đây, cái này chẳng lẽ chính là phụ xướng phu tùy trong truyền thuyết?

"Gần đây Vương gia nhà ta ăn uống không ngon miệng, nghe nói Mạc cô nương khá thành tựu trong việc làm cơm, vì vậy phái tại hạ qua đây thỉnh Mạc cô nương nhập phủ." Vu quản sự lại lặp lại một lần, người có thể làm cho vương gia "Thỉnh", hắn tự nhiên không dám lạnh nhạt.

Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, từ xưa 'Hầu môn vừa vào sâu như biển', huống chi là vương phủ. Nàng có thể nói không sao? Chẳng qua là sự việc trước mắt này, chắc chắn là không thể nào, mặc dù nàng chưa từng thấy nhiếp chính vương, thế nhưng về hắn sự tích trái lại nghe qua không ít, rõ ràng nhất là một vị vương gia tàn bạo lãnh khốc, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nàng dám cự tuyệt, trừ phi ngại mình sống quá dài.

Xoa xoa trán: "Để ta tự mình đi?" Nếu như chỉ có mình, thì dễ nói hơn.

"Ý tứ của Vương gia, biết Mạc cô nương cùng Mạc lão phu nhân sống nương tựa lẫn nhau, sợ là khó có thể dứt bỏ, bởi vậy mệnh tại hạ cũng đưa lão phu nhân tiến vào trong phủ."

Trán Hàn Hàn đổ mồ hôi, có chút đau đầu, đưa nãi nãi đến nhiếp chính vương phủ, không cần nghĩ, đã biết nãi nãi đi vào trong vương phủ bị dọa thành cái dạng gì, khẳng định nửa phần không có tự tại như ở trong thôn.

"Có thể phiền toái ngài trở về nói cho Nhiếp chính vương, thân thể nãi nãi ta vẫn không tốt lắm, có thể lưu lại ở trong thôn hay không?" Hàn Hàn thử hỏi, rất sợ đối phương cự tuyệt nên bổ sung, "Đương nhiên, ta tiến vào vương phủ nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn đầy đủ thật tốt cho Nhiếp chính vương đại nhân."

"Tất cả nghe Mạc cô nương an bài." Nhớ tới lúc trước vương gia cố ý căn dặn, Vu quản sự gật gật đầu.

"Phù, vậy thì tốt." Hàn Hàn thở dài một hơi, "Nhà của ta còn có một ít chuyện cần phải xử lý, còn thỉnh vương gia cho chuẩn bị hai ngày, hai ngày sau ta tự nhiên tùy đại ca quay về nhiếp chính vương phủ."

"Như vậy, hai ngày sau tại hạ lại đến đón Mạc cô nương." Vu quản sự nửa phần do dự không có, chắp tay cíu chào Hàn Hàn, vung tay lên, mang theo một đám người theo đường cũ đi trấn trên.

Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, người nhiếp chính vương phủ nói chuyện tốt như vậy? Cũng không lãnh huyết vô tình như trong đồn đại.

"Hàn Hàn, chuyện gì xảy ra, làm sao mà người nhiếp chính vương phủ coi trọng ngươi thế?" Người nọ đi, xung quanh đã vây quanh một đám người lần lượt vây lên, bảy miệng tám lưỡi hỏi thăm.

"Ừ ừ, nhiếp chính vương phủ đó, nghe nói tiền một con sư tử bằng đá trước cổng kia cũng có thể mua cả một thôn chúng ta rồi, trong vương phủ tất cả đều làm bằng vàng, chậc chậc, nha đầu Hàn Hàn quả là may mắn, tiến vương phủ, kiếp này không lo ăn uống, không có tiền thì quát tháo vơ vét của dân là có thể ăn uống một đời..."

"Đúng thế còn gì, nhắc tới Hàn nha đầu qua năm nay thế nhưng vận số tốt hẳn lên, một thứ rồi một thứ, nếu không phải là nhìn tận mắt, ta còn tưởng là nằm mơ đấy. . . ."

"Ôi, thật tốt số..."

Hàn Hàn không nói gì, nàng thà rằng không muốn cái gọi là tốt số này có được hay không? Vương phủ, không phải là chốn cung đình địa phương ăn tươi nuốt sống sao? Trên ti vi diễn, những người như vương gia hoàng thượng, một khi ăn không thấy ngon, không phải lập tức đánh hèo đầu bếp rồi lôi ra ngoài chặt đầu sao, cũng không biết tay chân mình nhỏ vậy tiến vào rồi còn có thể hoàn chỉnh đi ra hay không.

Không có tâm trạng ứng phó bọn họ, thuận miệng phái hai câu, ôm tiểu hồ ly về phòng.

Nàng được suy nghĩ thật kỹ nên an trí nãi nãi thế nào.

May mà đem Mi Nương nhận lấy, có nàng chiếu cố nãi nãi, mình cũng có thể yên tâm một chút.

Nghe nói theo xe ngựa ngồi từ trên trấn đến kinh thành cũng là thời điểm ban ngày, chờ khi mình tiến vào vương phủ, nhìn xem có thể thương lượng một chút với nhiếp chính vương hay không, để cho mình một tuần trở về một lần... .

Tin tưởng đến lúc mình tiến vương phủ, mặc kệ lẩn vào thế nào, ít nhất người trong thôn cũng không dám đánh chủ ý lên những sản nghiệp của mình, điểm này nàng vẫn tương đối yên tâm.

Lại chạy đến trấn trên một chuyến, nhờ vả Tào chưởng quỹ giải quyết sự tình cho thôn trưởng xong, bán một ân tình cho thôn trưởng, nghĩ đến nếu như thôn trưởng là một người khôn khéo, cũng sẽ chiếu cố giúp một phần sản nghiệp của nàng.

Lại đem tới một ít hạng mục công việc cần chú ý căn dặn Mi Nương.

Thời gian hai ngày, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, đủ cho Hàn Hàn an bài thỏa đáng chuyện sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.