"Nhiếp Chính vương phủ?" Tiếu Nguyên Bồi tròn mắt lập tức trừng lớn, vương phủ khác dựa vào thế lực của gia tộc phía sau, hắn còn có thể tìm lý do đi dạo, nhưng nhiếp chính vương phủ. . . . Hắn thà rằng Hàn Hàn ở hoàng cung, thì đi vào còn dễ dàng một chút.
"Ngươi không nghe nhầm chứ, thật sự là nhiếp chính vương phủ?" Lại một câu xác nhận.
"Chính mắt nô tài thấy nàng được quản sự đón đi, dùng kiệu từ đại môn đi vào vương phủ." Đông Thanh lau mồ hôi, tùy tiện đứng trên đường cái cũng có thể nghe đầy đủ đầu đuôi sự việc.
Nghe xong, khuôn mặt Tiếu Nguyên Bồi lập tức khổ sở: "Vậy không phải là ta sẽ không thấy nàng rồi hả ? Hai tháng cơm nàng thiếu ta thì làm sao bây giờ?"
Đông Thanh: ". . ."
**
Vừa tỉnh ngủ, Hàn Hàn chỉ cảm thấy tay chân đều khó chịu, giống như bị người ta dùng dây thừng trói cả đêm, nhăn mày, chẳng lẽ nàng đã quen ngủ giường cứng trong nhà, nên khi ngủ ở giường mềm mại thoải mái này thì thân thể không quen?
Ngồi ở trên giường cho đầu óc dần tỉnh lại, lúc này nàng mới cẩn thận đánh giá gian phòng trước mắt.
Ngày hôm qua đến thì trời đã tối, nàng lại vừa mệt vừa đói, cơm nước xong liền ngủ luôn, hoàn toàn không nhìn qua, hôm nay vừa thấy mới phát hiện, trong phòng lại trang trí cực kì thoải mái lịch sự tao nhã, trên bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương có một gương đồng hình thoi được mài bằng phẳng, mặt trên treo một cái vỏ trai đen thật to ở trên đỉnh
Gương trang điểm vỏ trai đen? Đó loại trang sức gì? Hàn Hàn nghi hoặc bò xuống từ trên giường, đi qua gõ gõ vào vỏ trai, chợt, vỏ trai từ từ vỡ ra một khe hở, một tia sáng lộ ra theo khe hở, tất cả vỏ trai từ từ lộ ra, chính giữa bên trong có một viên dạ minh châu bằng trứng cút, dạ minh châu phát sáng phản chiếu trên gương, ngay lập tức gian phòng sáng sủa lên rất nhiều.
Hàn Hàn kinh ngạc há to mồm, phát hiện mới này, hai bên đầu giường cũng có một cái vỏ trai đen như vậy, nếu không sai thì bên trong cũng hẳn là dạ minh châu như vậy rồi.
Nuốt ngụm nước bọt, quả nhiên là 'kim môn ngọc hộ thần tiên phủ'*, nàng chỉ là một hạ nhân, gian phòng lại trang trí lộng lẫy quý giá như vậy, không biết trong phòng của những chủ tử nhà quý tộc này sẽ xa hoa như thế nào đây.
(*) Ý nói giàu có như phủ thần tiên.
Nhưng Hàn Hàn vẫn tin chắc chắn, đãi ngộ và trả giá có quan hệ trực tiếp, cho đãi ngộ tốt như này thì yêu cầu của nhiếp chính vương khẳng định cực cao, chẳng may chính mình không đạt yêu cầu. . . suy nghĩ như vậy nhất thời cảm thấy mông có phần đau đớn, cổ nhân động một tí là đánh bằng roi, nàng cũng sẽ bị hắn đánh như vậy phải không?
Đang suy nghĩ miên man,
Bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng quấy nhiễu ngoài cửa sổ, "Chi chi” Mau cho ta vào.
Hàn Hàn cả kinh, khép vỏ trai lại, xem xét xung quanh, lúc này mới phát hiện không thấy tiểu hồ ly nữa.
Vội vàng đi qua mở cửa sổ, chỉ thấy tiểu hồ ly toàn thân tro bụi đang cúi gằm đầu nằm úp sấp dưới cửa sổ.
Thấy cửa vừa mở ra, tiểu hồ ly lập tức tỉnh táo, nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy vào trong lòng Hàn Hàn.
Hàn Hàn đưa tay tiếp được, sau khi nhìn thấy toàn thân đối phương là tro bụi, lập tức ghét bỏ nắm lấy gáy nó xách lên: "Tiểu Phong phong, cả buổi tối ngươi không ngủ, mà chạy đi đâu? Lại lăn đến cả thân toàn bụi, bẩn chết!"
"Chi chi" Ta mới không chạy loạn, là hôm qua có một người xấu tiến vào ném ta ra ngoài!
"Nửa đêm chạy loạn còn lý sự, cẩn thận ngày nào đó bị người ta bắt đi lột da cáo của ngươi làm áo lông, xem ngươi có chạy được không!" Khinh thường liếc tiểu hồ ly một cái, đặt nó trên đất, xoay người định sắp xếp lại giường, lại nghe cửa truyền đến một hồi tiếng đập cửa.
"Cô nương, người đã thức chưa?" Là một giọng nữ.
Hàn Hàn sửng sốt, nhớ lại bây giờ nên kêu mình đi làm cơm, vội vàng đi mở cửa: "Đã dậy."
Thấy Hàn Hàn mở cửa ra, Ám Ngũ, Ám Lục đang đứng trước cửa bưng chậu đồng mang theo nước ấm bình cười nói: "Thì ra cô nương đã sớm thức dậy, nô tỳ là do Vương gia phái tới hầu hạ cô nương, về sau nếu như cô nương có chuyện gì, chỉ cần phân phó tỷ muội chúng ta là được rồi."
"Hả?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, nhìn người cao hơn mình một đầu trước mắt, tỷ muội sinh đôi mới mười năm mười sáu tuổi đang cười đẹp ngọt ngào, hơi choáng váng, nàng chỉ là một đầu bếp nữ, mà còn có hai nha hoàn hầu hạ, đãi ngộ này có quá cao hay không?
Hàn Hàn không nói lời nào, Ám Ngũ, Ám Lục cũng không thúc giục, bày ra hai khuôn mặt y hệt nhau cười đặc biệt ngọt ngào,
"Các ngươi là người vương gia phái qua để hầu hạ ta?" Hàn Hàn chưa cực kì khẳng định hỏi lần nữa.
"Vâng, về sau tỷ muội nô tỳ sẽ theo hầu ở bên cạnh cô nương, cô nương có cái gì không hiểu hoặc không rõ, cứ việc hỏi nô tỳ là được." Ám Ngũ cười hì hì trả lời.
"Vậy tên hai ngươi là gì?"
Lúc này Ám Ngũ Ám Lục ngẩn ra, tỷ muội các nàng từ nhỏ đã là cô nhi, lớn lên trong đống khất cái, mười năm trước được thủ lĩnh nhặt về đưa đến trại huấn luyện ám vệ tiếp thu các loại huấn luyện khắc nghiệt, nhưng chỉ có đánh số, không có tên, về sau qua đợt huấn luyện, đi nhận nhiệm vụ, vì năng lực xuất chúng mới được ban thưởng xưng hô Ám Ngũ, Ám Lục, nghiêm khắc mà nói, tên này chỉ là tượng trưng cho thực lực, không tính là tên chân chính.
Giật mình cũng chỉ trong nháy mắt, hai người rất nhanh đã phản ứng kịp, cùng lúc hành lễ với Hàn Hàn: "Thỉnh cô nương ban thưởng tên."
Ban thưởng tên? Hàn Hàn hơi nhức đầu, biết sau khi chủ tử cổ đại mua nô tài về thì chuyện đầu tiên là ban thưởng tên cho nô tài, để biểu thị công khai quyền sở hữu của chính mình.
Nhưng hai tiểu cô nương này căn bản không phải nô tài do chính nàng mua về có được hay không, muốn nàng ban tên là chuyện gì chứ?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hai tiểu cô nương nhìn chính mình, Hàn Hàn co rút khóe miệng, cứ coi như nàng không thể cự tuyệt đi, người mới đến, lanh lợi chút là được.
Nhíu mi ngẫm lại, nhìn một cái thấy bầu trời quang đãng bên ngoài, trời xanh không mây, đôi mắt nhất thời sáng lên: " Tình không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đến bích tiêu', tình không bích tiêu hai là một(1), các ngươi lại là tỷ muội song sinh, vậy một người tên là Tình Không, một người tên là Bích Tiêu đi."
"Tạ cô nương ban thưởng tên." Ám Ngũ Ám Lục vui vẻ, từ nay về sau, các nàng cũng có tên rồi.
"Cô nương mời vào phòng, tỷ muội nô tỳ hầu hạ cô nương rửa mặt chải đầu." Ám Lục mang theo chậu đồng cười nói.
Hàn Hàn nhìn trang phục và tiểu tóc hơi rườm rà mà hai tỷ muội mang đến, nàng học được mấy cách chải đầu ở trong thôn, thật đúng là không thích hợp với trong vương phủ này, gật gật đầu, nghiêng người để hai người đi vào.
**
"Đại ca, ngươi thực sự đưa nữ đầu bếp kia vào trong phủ?" Sáng sớm, Mộ Dung Ý mới vừa ở tây sương phòng ăn cơm trở về phòng chính ngồi xuống, một tiếng nói thô kệch từ ngoài cửa truyền vào.
Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, Mộ Dung Lân đang đi tới, xem ra là mới vừa luyện võ.
Vẻ mặt Mộ Phong bất mãn đi theo sau Mộ Dung Lân: "Vẫn chậm chạp không nói sao, ta nói cho ngươi biết, mời nữ thần bếp trở lại cũng không nói cho chúng ta một tiếng, làm chúng ta phí sức bôn ba vì thân thể ngươi. Ta dễ dàng lắm sao, ta cũng có công lao nha, chẳng lẽ ngươi không biết nên khao ta một phen thật tốt sao. . . ."
Lông mi anh tuấn của Mộ Dung Ý hơi nhăn lên, giọng nói lãnh mị không hờn giận vang lên: "Người nào cho các ngươi qua đây?" Bữa sáng của hắn và Hàn Hàn, cũng không thể bị hai tên gia hỏa này làm hỗn loạn được.
"Ách. . . ." Mộc Phong co rụt lại, nhạy cảm phát hiện người này lại mất hứng, bĩu môi, hỗn đản(2) này với nữ thần bếp kia cùng chung sống hai tháng, đồ ăn mỹ vị không biết đã ăn bao nhiêu rồi, hắn chỉ ăn nhờ một bữa mà cũng không vừa ý, thật nhỏ mọn!
Hung hăng châm chọc trong lòng vài câu, nhưng cuối cùng cũng không dám nói lại, lần trước bị Ám Nhất đánh một chưởng, hiện tại ngẫm lại vẫn còn đau!
Quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Lân, hạ quyết tâm, Mộ Dung Lân không đi, thì hắn cũng không đi!
Trên mặt mỹ nhân quyến rũ của Mộ Dung Lân tràn đầy đắc ý: "Đương nhiên là bản thân ta tới đây, lần trước ăn vài món ở tửu lâu Như Ý không thỏa mãn, hiện tại chính chủ nghiên cứu ra những loại đồ ăn này đã đến, ta nhất định phải ăn nhiều một chút. Đại ca, ngươi nên để cho nàng làm nhiều chút, ta mới vừa luyện chuyến quyền, hiện tại đã rất đói bụng rồi, làm ít thì sẽ không đủ ăn đâu."
"Nàng là đầu bếp riêng của ta, không phải mời đến để nấu cơm cho các ngươi, muốn ăn thì tự mình trở về tìm Tam thẩm làm đi!" Giọng nói lãnh mị nhàn nhạt vang lên, Mộ Dung Ý cực kỳ không khách khí đuổi người.
Mộ Dung Lân chớp chớp mắt xếch quyến rũ, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, từ khi nào thì đại ca nhỏ mọn như vậy, một bữa cơm cũng không nỡ cho hắn ăn.
Tuy nhiên tính khí hắn hơi táo bạo nhưng tâm tư lại vẫn rất tỉ mỉ, đại ca nhà mình càng khác thường, hắn lại càng muốn xem thôn cô Mạc Hàn Hàn này tới cùng có hình dáng gì, nghe nói hôm qua thật sự là nàng ngồi kiệu đi thẳng vào từ cửa chính.
Đây chính là đãi ngộ mà hoàng đế cũng không có.
Chính vì tò mò, nên mới sáng sớm hắn đã chạy tới muốn gặp Mạc Hàn Hàn, đương nhiên, ăn cơm cũng là một nguyên nhân, mấy món ăn mới ra của tửu lâu Như Ý kia quả thật rất ngon.
Thấy đại ca nhà mình đuổi người, hắn chẳng những không đi, mà còn đặt mông ngồi ở trên ghế bên cạnh: "Mẫu thân làm không thể ăn. Ta mặc kệ, ta là đệ đệ ngươi, ngươi không thể để ta bị đói chứ!"
Thấy Mộ Dung Lân ngồi xuống, Mộc Phong cũng ngồi ở ghế tựa bên cạnh theo, cười cười: "Ta và Lân công tử cùng tới đây, tất nhiên là phải cùng trở về."
Mộ Dung Lân quay đầu trừng mắt: "Ai muốn ngươi bồi, lão tử mới không cần ngươi ở cùng, nhanh đi về đi!" Nói không chừng là do hắn đi theo nên đại ca nhà mình mới đuổi người.
Mộc Phong tốn hơi thừa lời, chẳng lẽ hỗn đản này không biết cái gì kêu là nhiều người phải phân lực lượng sao, cứ phải phá đám trước mặt như vậy sao!
Thấy Mộ Dung Ý nhìn qua, vội vàng cười nói: "Ta vì an toàn của ngươi mà suy nghĩ, muoón xem đồ ăn của ngươi có phù hợp không, dù sao nữ đầu bếp kia cũng là người mới tới, chẳng may không biết đồ ăn ngươi chú trọng thì làm sao."
"Nàng gọi là Mạc Hàn Hàn." Mộ Dung Ý vặn mi, cực kì không thích đối phương mở miệng gọi một tiếng nữ đầu bếp như vậy, tuy nhiên chính hắn lại dùng thân phận đầu bếp này đưa nàng vào phủ.
"A?" Mộc Phong sửng sốt, hắn đương nhiên biết nàng tên là Mạc Hàn Hàn, cứ nhấn mạnh như thế để làm gì?
"Về sau gọi nàng là Mạc cô nương." Mộ Dung Ý liếc nhìn hắn một cái, "Ta ăn cơm không thích người khác quấy rầy, người tới. . ."
"Này, đại ca ngươi đuổi ta đi sao, ta là đệ đệ của ngươi đó!" Mộ Dung Lân lập tức nhảy dựng lên từ trên ghế, bất mãn nhìn Mộ Dung Ú, nhìn thấy Ám Nhất xuất hiện ở trong nhà, vẫy vẫy tay, "Được, được rồi, ta đi là được!" Thở phì phì ra ngoài.
Mộc Phong nhìn hai bên một chút: "Đột nhiên ta nhớ ra vẫn còn chút việc, ta đi trước làm việc đây." Hu hu, tên hỗn đản này, bụng dạ càng ngày càng nhỏ!
Mới vừa tới cửa, chỉ thấy một nhóm nữ tử trẻ tuổi, bà tử bưng một mâm bàn ăn thức ăn đi tới.
Khi ở thôn đó, vì tò mò nên Mộc Phong vụng trộm nhìn qua Hàn Hàn một lần.
Tuy nhiên hiện tại vóc dáng Hàn Hàn đã cao hơn chút, ngũ quan nẩy nở hơn, làn da cũng tốt lên rất nhiều, nhưng Mộc Phong vừa nhìn thấy đã nhận ra nàng.
Chú ý đến Hàn Hàn không chỉ có mình hắn, Mộ Dung Lân cũng dừng chân lại: "Ngươi là Mạc Hàn Hàn?" Hạ nhân của đại ca hắn đều thấy mấy lần, chỉ có khuôn mặt này mới, chắc chắn là nữ đầu bếp kia rồi.
Hàn Hàn quan sát cảnh trí xung quanh, nghe được câu hỏi, theo giọng nói nhìn qua, chỉ thấy một nam tử quyến rũ phong lưu, dung nhan tuấn mỹ đang nhìn mình.
Lúc trước khi nàng nghiên cứu sinh vật, vì tò mò những cuộc sống của những người biến đổi giới tính nên cố ý đến Thái Lan tiếp xúc với những người này, thậm chí cuộc thi dành cho những người chuyển giới cũng đi xem vài lần.
Cho nên, đối nam tử mà có dung mạo tương tự như nữ tử này nàng đã miễn dịch, tuy nhiên lần đầu tiên thấy Mộ Dung Lân cũng có chút kinh diễm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Ám Ngũ, hay là Tình Không biết vị chủ tử trước mắt này rất chán ghét người khác nhìn dung mạo của hắn, sợ Hàn Hàn không biết chọc giận đối phương bị chịu thiệt, vội vàng tiến lên một bước nhỏ giọng giới thiệu bên tai Hàn Hàn nói: "Vị này chính là Hiển Võ tướng quân, đường đệ của Vương gia Lân công tử."
Hàn Hàn gật đầu, cười tít mắt nói: "Mạc Hàn Hàn gặp qua Lân công tử." Lễ tiết cổ đại nàng chưa từng học qua, ở hiện đại lần đầu tiên gặp mặt đều bắt tay, nhưng ở cổ đại trọng nam khinh nữ này, hay là thôi đi.
Tôi tớ đằng sao đã quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Lân công tử."
Hàn Hàn quay đầu nhìn một cái, do dự có nên học các nàng nửa quỳ hành lễ hay không?
"Đến đây còn không tiến vào, lề mề ở bên ngoài lề mề làm cái gì?" Giọng nói trầm thấp lãnh mị truyền ra từ bàn ăn trong phong, lộ ra chủ nhân đang không vui.
Tươi cười trên mặt Hàn cứng đờ, không dám chậm trễ, gật đầu với Mộ Dung Lân, thần tốc mang theo người đi vào.
Lần đầu tiên có người thấy dung mạo của hắn còn có thể đối đãi lạnh nhạt như vậy, ấn tượng của Mộ Dung Lân với Hàn Hàn lập tức tăng lên.
Thấy Hàn Hàn đi vào, xoay thân thể cũng đi vào, chẳng qua lại bị đại ca xua đuổi thôi.
Thấy Mộ Dung Lân đi vào, Mộc Phong do dự một phen, cũng đi theo vào, muốn đi cùng đi, muốn bị xua đuổi thì cùng bị xua đuổi!
Thấy tiểu nha đầu này mặc y phục chính mình chuẩn bị vì nàng đang đi đến, trong mắt Mộ Dung Ý xẹt qua vui vẻ, khóe môi hơi hơi gợi lên, vừa định nói chuyện, lại thấy thấy.... ...
Hai tên không thức thời kia lại lăn trở về, nhất thời khuôn mặt vui vẻ lập tức phủ đầy mây đên: "Các ngươi sao còn không đi?"
Mộ Dung Lân ngồi xuống ghế tựa, mắt xếch quyến rũ nhìn qua: "Đã đói bụng đến không còn khí lực để đi rồi."
Mộc Phong hì hì cười: "Ta ở lại chăm sóc Lân công tử."
Mộ Dung Lân trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng biết hiện tại hắn với chính mình là một người, không có phá đám nữa hả.
Hàn Hàn kỳ quái nhìn bọn hắn, chỉ cảm thấy không khí là lạ, cũng không dám hỏi nhiều, mang đồ ăn bày ra trên bàn.
"Ba món này để chỗ bổn vương, các món kia cho bọn hắn." Mộ Dung Ý chỉ tay, không chút khách khí. Tuy nhiên không thể trước mặt nha đầu này đá văng nhóm người kia ra, nhưng bọn hắn muốn ăn đồ ăn tiểu nha đầu làm, nằm mơ!
Hàn hàn sửng sốt, vội vàng coi nàng như kia ba đạo đồ ăn đoan qua đi.
"Này này, đại ca, vì sao ngươi ăn những món ăn kia, muốn chúng ta ăn cái này, ta cũng muốn ăn những món kia." Mộ Dung Lân bất mãn kháng nghị. Vừa nhìn màu sắc những món ăn kia đã biết đẹp hơn những món này, hương vị khẳng định cũng ngon hơn, vì sao không cho hắn ăn chứ!
"Không ăn thì cút!" Mặt Mộ Dung Ý trầm xuống nhìn hắn, để hắn ở lại ăn cơm đã cực kỳ miễn cưỡng rồi, vậy mà còn dám nghĩ muốn ăn cơm tiểu nha đầu làm!
Mộ Dung Lân rụt cổ lại, biết đại ca mình thật sự mất hứng, không dám cãi lại, ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn cơm.
Mộc Phong lại càng không dám nhiều lời, yên lặng ăn cơm với Mộ Dung Lân, nhưng đôi mắt quyến rũ quét về phía Hàn Hàn và Mộ Dung Ý, trong lòng cũng không biết lại tính toán cái gì.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Hàn Hàn nhớ lại lúc Tình Không và Bích Tiêu nói với nàng, lúc vương gia dùng cơm, các nàng chỉ như hạ nhân đứng hầu ở một bên, để ngừa vương gia có gì cần sẽ làm.
Vì vậy, Hàn Hàn ngoan ngoãn xoay người muốn đứng với các nàng, chờ Mộ Dung Ý dùng cơm.
"Ngươi đi đâu?" Lông mi Mộ Dung Ý nhíu một cái, nhìn Hàn Hàn, nhiều ngày không gặp như vậy, chẳng lẽ nàng không nhơ hắn sao? Không những vậy còn tránh hắn đi, trong lòng không thoải mái, giọng nói cũng trở nên không tốt.
Cước bộ Hàn Hàn ngừng lại, đầu cúi thấp nói: "Nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ Vương gia dùng cơm." Trả lời như vậy chắc là không có vấn đề gì đi.
Nô tỳ? Lông mi Mộ Dung Ý vặn càng chặt: "Ngươi là đầu bếp riêng bổn vương mời đến, không phải nô tỳ!"
Không phải nô tỳ, vậy nàng nên xưng hô như thế nào? Hàn Hàn hoang mang, chẳng lẽ dùng ngôi thứ nhất sao? Chẳng may hắn nói nàng không có tôn ti thì làm sao bây giờ?
"Bổn vương cho phép ngươi xưng hô ngang hàng." Hiển nhiên Mộ Dung Ý cũng nghĩ tới điều này, ngừng một chút, nói.
"Khụ khụ. . . ." Mộ Dung Lân vẫn chú ý đến bọn họ nhất thời bị sặc, khi nào thì đại ca biết săn sóc người khác như vậy? Mộ Dung Lân thấy ánh mắt nhìn qua mình, vội cúi đầu ăn cơm, "Luyện quyền hồi lâu, đói chết lão tử, cho ta thêm một chén!"
Mộc Phong co rút khóe miệng, nhìn qua hắn, Lân công tử này che dấu cũng quá rõ ràng rồi?
Ánh mát Hàn Hàn nhìn một cái, chỉ thấy một chén cơm đã thấy đáy, trong lòng yên lặng, thật sự có thể ăn tiếp! Tiếp tục cúi đầu: "Không cho tự xưng là nô tỳ, chính là vừa ý sao!"
"Vẫn còn không ngồi xuống ăn cơm." Thấy Mộ Dung Lân không gây gổ, Mộ Dung Ý không vui liếc Hàn Hàn một cái, "Chẳng lẽ muốn bổn vương mời ngươi sao?"
"A?" Hàn Hàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn dung nhan hoàn mĩ như khắc gọt của Mộ Dung Ý, chỉ thấy khuôn mặt của chủ nhân đã cúi đầu ăn cơm.
Không chỉ Hàn Hàn, hai người còn lại cũng sửng sốt, khó tin nhìn về phía Mộ Dung Ý.
Tai Mộ Dung Ý đỏ lên, có hai cái tên chướng mắt kia ở đây, thực sự phiền toái! Biểu tình trên mặt không thay đổi: "Chẳng may ngươi hạ độc ở trong thức ăn thì làm sao?" Xem như một lời giải thích.
Mặt Hàn Hàn tối sầm, nàng đã nói bên ngoài truyền tin Nhiếp Chính vương thị huyết vậy sao có thể đột nhiên có nhân tình như vậy, thì ra đúng là sợ nàng hạ độc! Nếu như nàng thực sự hạ độc, hắn có thể ngăn được sao?
Khóe miệng Mộc Phong giật giật, lý do này cũng quá thối nát rồi, hạ độc trước mắt thần y này, xem thần y hắn là đồ bài trí hả?
(1) Một câu trong bài Thu từ của Lưu Vũ Tích:
Nguyên gốc:
自古逢秋悲寂寥,
我言秋日胜春潮。
晴空一鹤排云上,
便引诗情到碧霄。
Phiên âm:
Tự cổ phùng thu bi tịch liêu,
Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu.
Tình không nhất hạc bài vân thượng,
Tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu.
Dịch nghĩa:
Xưa nay hễ thu về là người ta buồn rầu, quạnh vắng,
Riêng tôi thấy ngày thu còn hơn cả buổi sớm mai mùa xuân.
Trên không trung tạnh ráo, một cánh hạc đang lướt gió đè mây,
Đưa thi hứng lên tới chín từng mây xanh.
(2) hỗn đản: khốn khiếp.