Editor: Ôp
Mộ Dung Ý cầm lấy sổ con trong tay, nghe vậy hai mắt run lên, cũng không lên tiếng, mở sổ con ra nhanh chóng liếc mắt nhìn, ném vào trong ngực Ám Cửu: "Lấy tĩnh chế động!" Xoay người rời đi.
Ám Cửu sững sờ, cho dù là hắn cũng hiểu, đây rõ ràng là sau sự kiện buộc tội lần trước, hoàng thượng và Mộ Dung gia chủ một lòng trực tiếp dò xét, thế nào chủ tử cứ thờ ơ vậy chứ?
Hơn nữa đối tượng tứ hôn này chính là cháu gái ruột Trần Thu Thủy của đương triều Thái phó Trần Thương.
Thái phó Trần Thương lại là sư phó của hoàng thượng, người dẫn đầu phái duy trì hoàng quyền, ban cháu gái hắn cho chủ tử, vậy chẳng khác nào đồng nghĩa với việc trắng trợn nhét một tên gian tế vào phủ.
Nhưng bây giờ chủ tử đang "hôn mê", ý chỉ này lại còn là ý tứ của phụ thân chủ tử và hoàng thượng, bọn họ làm thuộc hạ cũng không thể ngăn trở được, phương pháp phòng ngừa duy nhất tránh khỏi gian tế tiến vào, chính là hiện tại chủ tử lập tức hồi phục, nhưng nếu như vậy lại trúng bẫy của đối phương.
Thật sự là nghĩ thế nào, thế đó là một tử cục!
Ám Cửu vó đầu, quyết định vẫn là nên đưa vấn đề cần chỉ số thông minh cao như vậy giao cho Liên Cẩm đại nhân và Ám Nhị giải quyết đi, coi như mình là một tên chạy việc, đàng hoàng nhắn nhủ lại ý tứ của chủ tử khi trở về là được rồi.
Chẳng qua "lấy tĩnh chế động" này, rốt cuộc là có ý gì?
Bên này hắn vò đầu, bên kia Mộ Dung Ý cũng không nhàn nhã.
Cái gọi ban thưởng vị hôn thê chẳng qua chỉ là thử thăm dò mà thôi, nếu không tại sao không trực tiếp ban hôn!
Trần Thu Thủy cái tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng là nữ nhi Trần Thương một tay dạy nên, gửi gắm hi vọng cao, còn thân với nàng hơn so với mấy cháu ruột khác, hắn cũng không tin Trần Thương chịu đựng ném ra một bảo bối làm thành con cờ như vậy.
Coi như thật sự có ném ra, thì hắn cũng không sợ! Đường đường là Nhiếp Chính vương phủ còn sợ một nữ nhân sao? Quả thực là chuyện cười!
Bước từng bước nhỏ đung đưa vừa tới cửa nhà, liền nhìn Mạc Hàn Hàn đổi một thân y phục sạch sẽ chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn, lại nhìn nhìn Nhị Tráng ngồi ở một bên trên xe bò, chân mày hơi nhíu lại.
"Tỷ cùng Nhị Tráng ca đi một chuyến lên trấn trên, thuận đường học một chút làm sao để đánh xe bò. Đệ muốn ăn cái gì, lúc quay vể tỷ mua cho." Hàn Hàn nói xong một phen bóp lấy khuôn mặt nhỏ bé của Mộ Dung Ý.
Mộ Dung Ý lách qua, né tránh ma trảo của Hàn Hàn: "Ta cũng muốn đi!" Ngữ khí kiên định.
"Không được, tỷ phải đi làm chính sự, không có thời gian trông coi đệ." Hàn Hàn một tiếng cự tuyệt. Lỡ may tên tiểu tử này lại chạy loạn giống như lần trước thì làm sao bây giờ?
Con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Ý liếc về nàng một cái, chân ngắn đi về phía xe bò leo lên. (Ca đáng yêu quá >.<)
Hàn Hàn vội vàng ôm hắn: "Thật sự không thể dẫn đệ đi được, đệ ở nhà ngoan ngoãn chờ tỷ."
Mộ Dung Ý giãy giụa tránh khỏi Hàn Hàn, hai tay nhỏ bé dứt khoát vòng qua trên cổ Hàn Hàn, sống chết không buông tay. (.>,<.)
Hàn Hàn bất đắc dĩ, đứa bé hung dữ này không phải là không thích người khác đụng vào hắn sao? Thế nào bây giờ trở nên dính người như vậy!
Nhị Tráng ở một bên nhìn hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, nhức đầu: "Nếu không, ngươi để hắn cùng đi đi, Tiểu Phong nhỏ như vậy, thích náo nhiệt cũng là chuyện bình thường. Đến trấn trên ngươi làm việc của ngươi, ta giúp ngươi trông chừng hắn."
Nghe Nhị Tráng nói như vậy, lúc này Hàn Hàn mới yên tâm, vừa ôm Mộ Dung Ý lên xe bò, vừa nói: "Vậy thì phiền toái Nhị Tráng ca." Lại cúi đầu xem đứa bé trong ngực một chút, "Này, tỷ nói cho đệ biết, nếu như lần này đệ còn chạy loạn nữa, sau này tỷ sẽ không dẫn đệ đi trấn trên! Ai giúp nói chuyện thay đệ cũng không được! Lần này là nhờ Nhị Tráng ca nói, tỷ mới dẫn đệ đi, còn không mau cám ơn Nhị Tráng ca."
Mộ Dung Ý kiêu ngạo xoay mặt đi, cám ơn kẻ đại ngốc này? Nằm mơ!
Ừmm, hình như con nhóc này gần đây có thêm chút thịt, dựa vào mềm nhũn, thật thoải mái!
Hàn Hàn thấy Mộ Dung Ý ngoan ngoãn đàng hoàng ở trong ngực, điều chỉnh một tư thế thoải mái ngồi xuống, nhìn Nhị Tráng: "Nhị Tráng ca, chờ phòng này của ta xây xong, ta sẽ nói thôn trưởng, để cho người trong thôn nhàn rỗi muốn làm công kiếm tiền, tới đây làm việc trên hai mươi mẫu đất kia trồng cây, ta không hiểu trồng trọt, đến lúc đó huynh giúp ta nhìn chút, sau này này hai mươi mẫu địa huynh giúp ta quản lý, coi như là quản đốc đi."
Nhị Tráng gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Ta giúp ngươi xem thì được, nhưng làm quản đốc cũng không nên. Miệng lưỡi ta không khéo, trông coi bọn họ không được." Đối với điểm này, Nhị Tráng vẫn tự biết rõ.
Hàn Hàn cau mày, nàng cũng biết Nhị Tráng nói thật, nhưng trước mắt hiện nay mà nói, mình ở bên ngoài trừ có thể tín nhiệm Nhị Tráng, người khác thật đúng là không tin nổi.
Nhưng mà dù sao tự mình một người tinh lực có hạn, không thể cái gì cũng đều phải dựa vào bản thân được?
Hàn Hàn ôm Mộ Dung Ý không nói lời nào, trong lòng suy nghĩ mình có phải nên cần thêm mấy người trợ thủ hay không? Không phải người cổ đại đều có khế ước bán thân sao? Nếu thế, mình mua hai người làm khôn khéo, rồi dạy bảo sơ sơ một phen, chắc là có thể sử dụng được?
Thấy Hàn Hàn không nói lời nào, Nhị Tráng cũng không biết nàng nghĩ gì, trầm mặc một hồi, thử nói thăm dò: "Nếu không, để cho Ngô Phong giúp ngươi quản lý? Ông ta nói chuyện rất nhiều người nghe theo."
Hàn Hàn liếc mắt, Nhị Tráng này ánh mắt nhìn người thật sự không dám nhắc đến mà!
Chỉ bằng Ngô Phong có một phụ thân yêu thích tham lam tiện nghi người khác như vậy, người này có cho mình cũng chẳng dám dùng, như thế còn không bằng mang nông trường của mình cho nhà hắn đi!
Huống chi hắn còn có gia thế ở trong thôn, có uy vọng, chờ đến lúc đó mình bị thua thiệt, khóc lóc kêu than cũng chẳng làm được gì.
Thấy Nhị Tráng mặt mày ân cần nhìn mình, Hàn Hàn cười cười: "Được rồi Nhị Tráng ca, cái này không cần huynh lo lắng, dù sao nông trường này ta cũng chỉ là trông coi giúp Tào chưởng quỹ, chuyện này để cho Tào chưởng quỹ phí tâm là được! Huynh chỉ cần nhớ đến lúc đó giúp ta là được, chuyện khác đừng quan tâm."
Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Nhị Tráng ha hả cười một tiếng: "Tốt, đến lúc đó có chuyện thì ngươi cứ kêu ta."
Mộ Dung Ý vùi ở trong ngực Hàn Hàn, dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên nghe cũng hiểu đôi phần, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, nhìn bộ dáng kia chắc chắn tiểu nha đầu này đang thiếu nhân thủ rồi.
Xe bò một đường đến trước cửa tửu lâu Như Ý mới dừng lại, có người giúp việc dẫn Mộ Dung Ý và Nhị Tráng đến sương phòng trên lầu ngồi dùng nước trà điểm tâm, Hàn Hàn nhìn bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, lúc này mới theo ước hẹn đi cùng người giúp việc đến phía sau phòng bếp để dạy Dương đầu bếp chính làm một món ăn mới: Cá chần nước sôi.
Mộ Dung Ý uống ừng ực một ly trà xuống bụng, từ trên ghế đứng lên: "Ta đi vệ sinh." Bước chân nhỏ đi ra ngoài.
Nhị Tráng đang ăn điểm tâm mỹ vị trên bàn, thấy Mộ Dung Ý muốn đi ra ngoài, vội vàng một ngụm nuốt vào điểm tâm trong miệng: "Ta cũng đi." Nói rồi đứng lên đuổi theo.
Mộ Dung Ý nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhị Tráng nhức đầu: "Ta đã đáp ứng Hàn Hàn muội tử, muốn trông nom ngươi thật kỹ, không thể lạc mất ngươi."
Hàn Hàn muội tử? Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi nheo lại, chỉ cảm thấy cách xưng hô này vô cùng chói tai, lạnh nhạt liếc Nhị Tráng một cái: "Không cho đi!" Một cỗ hơi thở âm trầm lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập.
Nhị Tráng co rụt cổ lại, một cỗ khí lạnh từ sống lưng chạy lên trên, rùng mình, chờ lúc phản ứng kịp, bóng dáng Mộ Dung Ý trong phòng đã sớm biến mất.
Nhị Tráng nhức đầu, do dự một chút, vẫn nên chờ ở trong phòng thì hơn.