Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

Chương 45: Chương 45: Lại thêm một cực phẩm




Editor : Ôp

Đối với loại người cậy già lên mặt, tự cho ý mình là đúng này, Hàn Hàn luôn luôn lười đi biện giải, dù sao người nghe thấy tin tức không chỉ một mình hắn, nên người tìm đến mình cũng sẽ không chỉ một mình hắn, bản thân mình chỉ cần Lã Vọng buông cần, xem bọn hắn chó cắn chó tranh đấu là được rồi.

(1)Lã Vọng buông cần : Ý nói những người cố gắng học tập chờ đợi thời cơ.

Nghĩ kỹ lại việc đặt chậu than để sưởi ấm gian phòng, nàng lập tức hành động ngay, sáng ngày hôm sau ăn cơm xong, Hàn Hàn đánh xe bò đến trấn trên đem một xe than trở về.

Vừa mới chạy xe đến viện, đã nghe thấy một trận tiếng cười sảng khoái trong phòng truyền tới. Đan xen trong tiếng nói tục tằn của một nữ nhân là tiếng cười trầm thấp của Ngô Mạc thị.

Hàn Hàn cau mày, trong trí nhớ của nàng, nãi nãi vẫn luôn là người hay lo lắng, rất ít khi được nghe thấy tiếng cười thống khoái như vậy, rốt cuộc là ai đến đây mà có thể khiến bà vui vẻ như thế?

Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển xong, liền nghe giọng nữ thô lỗ ở trong phòng cách lớp cửa sổ vang lên: "Ta nghe thấy tiếng xe bò, chắc là nha đầu Hàn Hàn đã trở về rồi?"

"Còn không là nàng đã trở về sao, cái nhà này cũng chỉ có mình nàng như vậy." Trong giọng nói của Ngô Mạc thị lại đề cao thêm mấy phần âm lượng, "Nha đầu mau vào đây, nhìn xem ai tới này?"

Hàn Hàn liếc mắt, nghe giọng nói tràn trề tinh lực cao hứng này, chẳng lẽ là khuê mật trước đây có quan hệ tốt với nãi nãi sao? Mà cho dù có là khuê mật tốt thì lúc này qua đây chỉ sợ cũng là cáo chúc tết gà —— không có lòng tốt! Bằng không như thế nào trong trí nhớ mười năm của nguyên thân này, trừ cả nhà Lâm thẩm ra, tại sao lại không thấy có người nào khác đến thăm?

Đáp một tiếng, dỡ bỏ đồ từ trên xe bò xuống, lúc này mới không chút hoang mang vỗ vỗ y phục vào phòng.

Mặc dù trong lòng rất xem thường, nhưng trên mặt một chút cũng không lộ ra, cười híp mắt vén mành vào phòng, liền thấy một lão thái thái mặc một bộ áo kép màu lam đậm vải lanh mỏng ngồi đối diện với chiếc giường cùng Ngô Mạc thị, khoảng hơn năm mươi tuổi, trên khuôn mặt béo trắng không có nhiều nếp nhăn lắm, tóc chải rất chỉnh tề, trên tai mang theo một đôi hoa tai bằng bạc, thoạt nhìn tinh thần rất lão luyện.

Hàn Hàn nhìn bà ta, bà ta cũng nhìn Hàn Hàn, quan sát trên dưới mấy lần, trong miệng cười nói: "Chính là nữ nhi Mạc gia chúng ta xinh đẹp, nhìn bộ dáng này sau khi lớn lên, chắc chắn sẽ giống như nương của nàng thôi. Lúc vừa sinh ra ta còn bế nàng, không ngờ chỉ chớp mắt một cái như thế đã lớn như vậy." Nghiêng đầu qua nhìn Ngô Mạc thị, "Bọn nhỏ lớn dần, chúng ta cũng đã già cả hết rồi. Ôi, thực sự là năm tháng không buông tha người mà."

"Ai nói không phải đâu, ban đầu còn nghĩ nương của Hàn Hàn là dòng độc đinh trong nhà, Hàn Hàn theo họ mẹ xem như là có hương hỏa cho nhà nương nàng, định bụng năm sau sẽ thêm một tiểu tử họ Ngô, ai nghĩ ... Aiiii, coi như, chính là do Mạc gia chúng ta thua thiệt Ngô gia." Ngô Mạc thị nghĩ đến chuyện con trai con dâu lần lượt qua đời, trên mặt một mảnh bi thương, khóe mắt ẩm ướt, giống như nước mắt sẵn sàng chuẩn bị lăn xuống.

Đến bây giờ Hàn Hàn mới hiểu được vì sao mình lại theo họ mẹ, vừa định mở miệng khuyên giải an ủi nãi nãi hai câu, đã nghe thấy lão phụ nhân kia lại mở miệng: "Chuyện quá khứ cũng trải qua nhiều năm như vậy rồi, còn suy nghĩ lại làm cái gì? Mắt nhìn Hàn Hàn càng lúc càng có tiền đồ, đại muội tử ngươi sau này cứ hưởng phúc là được ."

"Cũng không phải thế sao. Lại nói tiếp, trong nhà có thể trở thành như vậy, toàn bộ mệt nhọc đều do Hàn Hàn đây." Nói xong rồi vẫy tay về phía Hàn Hàn, "Chớ đứng ngốc ở đó nữa, đây là đại cữu nãi nãi ngươi, mau tới đây gọi người."

"Đại cữu nãi nãi?" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, trước đây nguyên thân rất ít đi về phía trong thôn, mấy người ‘thân thích’ này lại gần như là chặt đứt việc kui tới, cho nên đối với mấy người gọi là họ hàng thân thích, Hàn Hàn nửa phần ký ức cũng không có.

"Chính là đại tẩu ta." Ngô Mạc thị vội vàng giải thích, có chút lúng túng, không ngờ thân thích đã chặt đứt đường lui tới lại có một ngày có thể qua lại, vì vậy bà chưa từng đề cập đến mấy người họ hàng này cho Hàn Hàn, Hàn Hàn không biết cũng đúng. Cũng không biết đại tẩu có suy nghĩ gì nhiều hay không, nghĩ như vậy, nghiêng đầu nhìn qua, thấy vẻ mặt đại tẩu nhà mình vẫn tràn đầy ý cười, lúc này mới thở ra một hơi.

Bây giờ Hàn Hàn mới phản ứng được, con bà nó đại ca là Mạc lão đại, người này con là bà nó đại tẩu, không phải là nhà Mạc lão đại à?

Có nhận thức này, đối với phu nhân cười tục tằn kia nàng càng không có nửa phần thiện cảm, thế nhưng nàng nhất thanh nhị sở nhớ tới lúc trước ở nhà thôn trưởng, người gọi là Mạc lão đại kia theo mọi người cùng nhau định lừa gạt mình, nào có nửa phần bộ dáng cữu gia gia.

Sau đó nàng vẫn lưu ý đến, lúc ra ngoài tìm hiểu một chút, mới biết thì ra Mạc lão đại lại có thể chính là cữu gia gia của mình, lúc đó sau khi nghe thấy tin tức này, thiếu chút nữa nôn đến chết, tại sao mình có cả một đống thân thích máu lạnh cực phẩm thế chứ!

Mạc lão đại gia không biết Hàn Hàn nghĩ cái gì, chỉ nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng ngại ngùng của Hàn Hàn, một bộ dáng chần chừ xấu hổ, trong lòng bắt đầu tính toán, cho dù nàng có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một đứa bé gái mồ côi không có cha mẹ, trong nhà không nam nhân nâng đỡ, sau này không phải cần dựa vào nhà mình là thân thích mới được sao?

Nghĩ như vậy, cơ thể lập tức ngồi thẳng dậy, chỉ còn chờ Hàn Hàn qua đây nói chuyện.

"Đại cữu nãi nãi ạ?" Hàn Hàn chớp mắt, có chút ngạc nhiên cười nói, "Nhiều năm qua, trong nhà cũng không có thân thích nào lui tới, không ngờ đại cữu nãi nãi lại đột nhiên qua đây, nhất thời ta không kịp phản ứng, cữu nãi nãi người cũng đừng trách."

Có chuyện tới đây muốn cầu xin mình, còn bày ra dáng vẻ trưởng bối, hừ, ngươi là Bồ Tát thì người khác đều được cúng bái!

Mạc lão đại gia sửng sốt, không ngờ Hàn Hàn lại đột nhiên nói như vậy, trên mặt hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười: "Xem cái miệng nhỏ nhắn của nha đầu ngươi gì cũng nói được, lại nói tiếp, ta và cữu gia gia ngươi thế nhưng mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi đấy, ai biết ngày lễ ngày tết lại không thấy ngươi thăm viếng, ta và cữu gia gia ngươi cũng không phải là người không có đầu óc, cữu gia gia ngươi lại nhớ tới thân thể của nãi nãi của ngươi, cho nên gấp gáp kêu ta qua đây nhìn xem thế nào." Lại quay đầu nhìn Ngô Mạc thị, "Đại ca của ngươi chỉ có một người muội muội là ngươi, không nghĩ cho ngươi thì nghĩ cho ai đây?"

Ngô Mạc thị thẳng gật đầu: "Nếu như vẫn ở nhà chắc chắn đại ca sẽ chiếu cố ta, chỉ là từ khi gia gia cùng phụ thân của Hàn Hàn mất đi, suốt ngày đi giặt quần áo cho nhà người khác, cũng không dư ra thời gian rảnh rỗi qua thăm đại ca, năm nay thân thể của đại ca vẫn khỏe chứ."

"Khỏe gì chứ, bản thân đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng chỉ là chống đơ lại chút hơi thở mà thôi." Mạc lão đại gia nói xong ánh mắt lại chuyển lên người Hàn Hàn, "Nghe nói nha đầu Hàn Hàn có tiền đồ, đại ca ngươi cả ngày giống như đều vui mừng, nói là ngươi có chỗ dựa vào, hắn cũng yên lòng."

Ngô Mạc thị nghe mà vành mắt đỏ lên, "Vẫn là đại ca lo lắng ta."

Hàn Hàn bĩu môi, cũng chỉ có nãi nãi tâm địa thiện lương tin một đống chuyện ma quỷ này! Thực sự lo lắng thì sao mấy năm nay đều không thấy tới cửa nhìn một lát?

Lười nghe tiếp, "Nãi nãi, người và cữu nãi nãi trò chuyện trước đi, con còn có chút việc đi ra ngoài trước." Nói xong chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ôi, nha đầu Hàn Hàn." Vừa thấy Hàn Hàn muốn rời đi, Mạc lão đại gia lập tức nóng nảy, chuyện chính sự mình còn chưa nói đâu, sao lại có thể đi rồi?

Hàn Hàn dừng chân xoay người lại, nháy mắt mấy cái: "Làm sao vậy đại cữu nãi nãi?"

"Không, khó có được lúc gặp ngươi một lần, cho nên ta muốn cùng ngươi lảm nhảm vài chuyện." Thấy Hàn Hàn dừng chân, Mạc lão đại gia thở hắt ra, "Nghe nói ngươi đang làm chỗ hai mươi mẫu đất kia, đã quen thuộc chưa vậy?"

"Vâng, tạm được, cũng không cần ta làm việc, đã mướn thêm người, ta chỉ cần quan sát xung quanh một lát là được." Hàn Hàn xoay người ngồi ở trên giường, híp mắt cười nói.

"Ngươi một tiểu cô nương trong nhà, bình thường cũng đủ bận rộn rồi, đâu có lòng mà trông nom đến chứ, lỡ may có một nơi không làm chu đáo, khiến Tào chưởng quỹ sinh khí không cho ngươi quản sự nữa, thì cuộc sống của ngươi và nãi nãi ngươi sau này phải làm sao bây giờ? Theo ta, phải tìm một người đáng tin cậy và có kinh nghiệm giúp ngươi cùng nhau quản mới được, ngươi nói thế này có đúng không, đại muội tử?" Mạc lão đại gia vừa nói vừa nhìn về phía Ngô Mạc thị.

Ngô Mạc thị đâu hiểu cái này, chỉ cảm thấy Mạc lão đại gia một lòng vì Hàn Hàn, trong lòng vui mừng, dù sao cũng là người trong nhà, mặc dù chặt đứt qua lại nhiều năm rồi, nhưng huyết thống thân tình là không đứt được, cười cười gật đầu: "Tẩu và đại ca thấy nhiều, giúp nha đầu Hàn Hàn tính kế, cũng không thể khiến cho Tào chưởng quầy sinh khí được."

"Hắn là đại cữu gia gia cũng chính là muốn như vậy, nếu không phải là người trong nhà thì làm sao có thể mặc kệ nhìn người thân chịu thiệt chứ." Mạc lão đại gia nói xong thẳng thắt lưng lên, "Ta và đại ca ngươi đã thương lượng, thì ra là con trai lão nhị đã làm hai năm quản sự ở trong nhà đại quan kinh thành, nếu không phải là ép buộc nhà lão nhị trở về gấp sinh con, hiện tại không chừng cũng đã là người làm trong chốn quan trường rồi. Tuy nói ở nhà nhàn rỗi hai năm, thế nhưng toàn thân khí thế kia lại không kém, đến lúc đó giúp Hàn Hàn quản lý những chuyện cá nhân ấy, bảo đảm không có ai dám có tâm tư bất chính. Hắn lại là cậu của Hàn Hàn, luận về quan hệ chính là họ hàng, tuy nói quản lý hai mươi mẫu đất không phải là việc lớn gì, nhưng sau này không phải còn có cái mà nông trường đó sao? Đến lúc đó nói hắn cùng nhau trông coi, vừa tiện nghi lại bớt lo, thật tốt!"

Mặc dù Ngô Mạc thị thiện tâm, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, lời này nói thật dễ nghe, muốn cho hắn quản lý, sau này Hàn Hàn còn làm chuyện gì? Nghe đại tẩu nhà mình nói xong nhìn mình, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cúi đầu: "Những chuyện này thật sự ta cũng không hiểu, các ngươi thương lượng xem đi." Nói xong đứng lên lấy giày đến khâu.

Ngô Mạc phản ứng thị như thế trái lại lại ngoài dự liệu của Hàn Hàn, vốn tưởng rằng nãi nãi là một người tâm thiện lỗ tai mềm, không ngờ cũng hoàn toàn không đúng, nhưng mà ngược lại như vậy rất tốt, bằng không nếu như nãi nãi giúp Mạc lão đại gia đứng về một bên, mình thật đúng là phải suy nghĩ nhiều về cách ứng phó như thế nào.

Mạc lão đại gia cũng không ngờ là Ngô Mạc thị đột nhiên vung tay bỏ mặc.

Trước đây lúc ở nhà làm cô nương, cô em chồng nhà mình là người mềm lòng nhất, chính mình nói cái gì liền làm cái nấy, tại sao khoảng mười năm không gặp, tính tình đã thay đổi rồi? Sớm biết như vậy, mình đã trực tiếp đi tìm Mạc Hàn Hàn, còn phải tới bồi nàng nói chuyện nửa ngày, còn liên lụy đến một rổ trứng gà nhà mình nữa chứ?

Nhất thời cảm thấy có chút thua thiệt, tức thì cũng không biết nói cái gì cho tốt, lại đưa ánh mắt nhắm ngay vào trên người Hàn Hàn, trên khuôn mặt béo trắng ngây ngốc nặn ra một chút nụ cười ôn hòa: "Hàn Hàn à, cữu nãi nãi ta thế nhưng một lòng suy nghĩ vì ngươi, nhị cữu cữu ngươi lại biết quản lý người khác, còn có thể biết ký sổ sách, có hắn giúp đỡ ngươi, sau này ngươi tiết kiệm được bao nhiêu công sức đấy?"

Hàn Hàn đang muốn trả lời, đã thấy Mộ Dung Ý vén màn cửa tiến vào, con ngươi đen nhánh hẹp dài nhìn chằm chằm vào Mạc Hàn Hàn: "Cái gì nhị cữu cữu? Thân thích của ngươi không phải đã chết hết rồi sao? Sao lại đột nhiên nhảy ra người thân thích này nữa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.