Editor: Lãng Nhược Y
“Chuyện gì?” Thấy nét mặt Hàn Hàn nghiêm túc, Mộ Dung Ý dừng chân lại hỏi, nhưng vẫn không buông tay ra.
Hàn Hàn cố gắng rút tay hai lần, nhưng vẫn không tránh được, nhịn không được trừng mắt nhìn Mộ Dung Ý: “Liêm Thân Vương phủ sai người đưa thiếp mời đến cho ta, ngài nghĩ ta có nên đi hay không?” Vốn dĩ không muốn nói cho hắn nghe, nhưng hắn đã tự dâng mình đến cửa, nàng cũng không khách khí làm gì.
Mộ Dung Ý nhíu mày: “Liêm Thân Vương phủ đưa thiếp mời đến cho ngươi làm gì?”
Hàn Hàn trợn mắt trừng một cái: “Làm sao ta biết. Nghe nói Chân quận chúa sai người đưa thiếp mời đến cho Mộ Dung Tiên, Mộ Dung Tiên lại sai người đưa đến cho ta.”
Mộ Dung Ý trầm tư một lúc: “Ngày mai bổn vương sẽ đi với ngươi. Ngày thọ yến của lão Liêm Thân Vương, các nhân vật hiển quý trong kinh thành đều sẽ đến, ngươi tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn nhăn lại: “Các nhân vật hiển quý đều sẽ đến? Vậy Tiếu Nguyên Bồi cũng sẽ đến đúng không?” Theo hiểu biết của nàng, Tiếu Nguyên Bồi là thiếu gia dòng chính của gia tộc Tiếu thị, gia tộc Tiếu thị lại là một trong tứ đại gia tộc ở kinh thành, đương nhiên cũng được xem là một danh môn vọng tộc.
“Đương nhiên.” Mộ Dung Ý gật gật đầu, vừa thấy biểu cảm của Hàn Hàn, khóe mắt khẽ lướt qua ý cười nhàn nhạt, “Ngươi không muốn gặp hắn à?” Nếu là như vậy, thì thật tốt quá!
“Đương nhiên không phải!” Hàn Hàn lắc đầu, “Ta còn đang nghĩ cách để gặp hắn đây! Rõ ràng đã đồng ý sẽ đến nấu cơm cho hắn, kết quả lại nuốt lời.” Vừa nói vừa trừng mắt nhìn Mộ Dung Ý, “Nếu không phải ngài ngăn cản không cho ta ra ngoài, thì ta có nuốt lời sao!”
“Nuốt lời thì nuốt lời, sợ cái gì?” Mộ Dung Ý hoàn toàn không để tâm, tiểu nha đầu chỉ cần tuân thủ hứa hẹn với hắn là được rồi, đối với những đóa hoa đào thối kia, cần tuân thủ hứa hẹn để làm gì?
Hàn Hàn nghiến răng: “Cái gọi là ‘Quân tử dụ vu nghĩa, tiểu nhân dụ vu lợi.’*, ta đã hứa với người khác thì sao có thể đổi ý chứ? Ngài đang buộc ta phải làm kẻ tiểu nhân đó có biết không?”
Mộ Dung Ý nhíu mày, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Hàn: “Ngươi tìm ở đâu ra nhiều đạo lý như vậy, ngươi là nữ nhân, làm quân tử cái gì chứ?”
“Nữ nhân thì không thể làm quân tử sao? Ngài đang kỳ thị ta đó à.” Hàn Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, vung tay đẩy bàn tay to của hắn ra, quả nhiên là người nói mãi không thông.
Chân mày của Mộ Dung Ý lại càng nhíu chặt, hắn kỳ thị nàng ở đâu chứ? Nhìn bộ dạng sắp tức giận của nàng, vội vàng nhẹ giọng dỗ ngọt: “Được được, không phải ngươi muốn làm quân tử tuân thủ ước định sao? Bổn vương đồng ý với ngươi, về sau cách mỗi hai ngày, sẽ cho phép tên tham ăn kia đến phủ một lần, ngươi ở đây nấu cơm cho hắn, được rồi chứ?”
Không ngờ Nhiếp Chính Vương luôn bá đạo lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, Hàn Hàn sửng sốt, nghi ngờ nhìn khắp người hắn một lượt: “Thật sao?”
“Dĩ nhiên là thật, bổn vương sẽ lừa ngươi sao!” Đối với sự nghi ngờ của Hàn Hàn, Mộ Dung Ý cảm thấy rất không vui.
“Cũng đúng!” Hàn Hàn gật gật đầu, đối với điểm này, nàng vô cùng tin tưởng. Không phải do nàng tin tưởng Mộ Dung Ý bao nhiêu, mà là Mộ Dung Ý hoàn toàn không có lí do để lừa nàng, nhưng mà, “Sao ngài lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?” Có lẽ nàng đa tâm, nhưng nàng vẫn cảm thấy có điểm kì quái.
“Bổn vương luôn luôn dễ nói chuyện!” Mộ Dung Ý xoay người kéo Hàn Hàn đi về phía trước, che dấu vẻ mất tự nhiên nơi đáy mắt.
“Mới là lạ!” Hàn Hàn nói thầm một câu, bước chân theo sau, “Nếu Vương gia đại nhân đã dễ nói chuyện như vậy, không bằng sau khi xong tiệc mừng thọ ngày mai, hãy cho ta trở về nhà đi.”
“Ngươi muốn trở về?” Hô hấp của Mộ Dung Ý bỗng nhiên đông cứng lại, đột ngột dừng chân, quay đầu nhìn Hàn Hàn. Tiểu nha đầu này, không muốn ở lại bên cạnh hắn nữa sao?
Hàn Hàn không chú ý tới sự khác thường của Mộ Dung Ý, vẫn phối hợp mở miệng: “Ta đã ra ngoài nửa tháng, để nãi nãi ở nhà một mình ta không yên tâm, đương nhiên phải trở về thăm người một chút.”
“Ngươi chỉ muốn trở về thăm thôi sao? Thăm xong sẽ trở lại?” Gánh nặng trong lòng Mộ Dung Ý được gỡ bỏ, hô hấp cũng trở thông thuận hơn rất nhiều.
“Đương nhiên, chẳng lẽ ngài có thể cho ta về nhà mà không cần trở lại Vương phủ?”
“Nằm mơ! Ngươi là nữ đầu bếp riêng của bổn vương, không được bổn vương cho phép, nơi nào cũng không được đi!” Căng thẳng bắt lấy tay Hàn Hàn, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý lóe lên sự khát máu. Tiểu nha đầu là của hắn, không ai được quyền cướp đi!
Hàn Hàn trợn mắt trừng một cái, đã sớm biết hắn sẽ không cho phép mà! Nói hai câu có lệ: “Đúng, đúng, ta là nữ đầu bếp riêng của ngài, không được ngài cho phép, ta không được đi, được rồi chứ?” Vẫy vẫy tay, “Mau buông tay, ngài nắm tay ta đau chết được!”
Lúc này Mộ Dung Ý mới chợt phát hiện mình dùng sức quá lớn, vội buông tay, nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của Hàn Hàn hiện rõ một vệt đỏ, đáy mắt hắn đều là thương tiếc và ảo não: “Bổn vương không cố ý.” Một câu xin lỗi kèm giải thích, lại nói vô cùng cứng nhắc.
Hàn Hàn đang xoa cổ tay, nghe vậy thì kinh ngạc, quay đầu sang nhìn hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Mộ Dung Ý xoay mặt của nàng về hướng khác, bất mãn không cho nàng tiếp tục nhìn.
“Ta cảm thấy hôm nay nhất định có chuyện không tốt……” Hàn Hàn ngoảnh đầu chớp chớp mắt nhìn Mộ Dung Ý, “Sao lại luôn có cảm giác ngài có chút kì lạ vậy?” Một nam nhân luôn bá đạo, lạnh lùng vô tình lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa còn mở miệng xin lỗi. Tuy đây cũng không phải việc gì lớn, nhưng đối một người luôn ngồi ở vị trí cao cao tại thượng mà nói, thì câu xin lỗi quả thực không dễ thốt ra tí nào.
Nhìn sang bên cạnh, chẳng những nàng không tin, mà đến tỷ muội Tình Không cũng mang biểu cảm không tin được, có thể thấy lần này không phải là ảo giác của riêng nàng.
Thân thể Mộ Dung Ý cứng đờ, xoay người đi về phía trước: “Nói bậy, bổn vương kì lạ ở đâu chứ!” Từ sau ngày hôm qua, đột nhiên hắn không biết nên đối mặt với tiểu nha đầu như thế nào. Điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến chính là tận lực đối tốt với nàng mà thôi.
Hàn Hàn không nói gì, biểu hiện của hắn quả nhiên kì lạ. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ cười nhạo một tiếng, sau đó sẽ không quan tâm tới nàng nữa.
Tình Không và Bích Tiêu cúi đầu trao đổi ánh mắt: Hôm nay chủ tử làm sao vậy? Thật sự rất kì quái.
**
Ngày thứ hai, Hàn Hàn chờ Mộ Dung Ý hạ triều trở về, rồi cùng nhau dùng đồ ăn sáng, sau đó ra cửa ngồi lên xe ngựa gỗ mun xa hoa của hắn đến Liêm Thân Vương phủ.
Liêm Thân Vương phủ nằm ở phía đông nam Dĩnh thành, vị trí cũng không phải nơi đông đúc, cho nên trên đường đi có rất ít người qua lại, chỉ đến khi nghe thấy tiếng xe ngựa khác, không gian mới dần trở nên náo nhiệt.
“Tới rồi sao?” Hàn Hàn vén Yy. mành cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy cảnh tượng chen chúc vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường có rất nhiều xe ngựa hoa mỹ dừng lại, mỗi xe đều có gã sai vặt áo xanh cung kính đứng bên cạnh.
“Ừ.” Mộ Dung Ý tựa người vào vách xe, đôi mắt hờ hững liếc qua khe hở mà Hàn Hàn vén lên nhìn ra bên ngoài, “Năm nay náo nhiệt hơn năm trước rất nhiều.”
Hàn Hàn buông mành nhìn hắn: “Bên ngoài rất đông, phỏng chừng chúng ta phải dừng lại một lúc mới có thể đi qua.”
Mộ Dung Ý vươn tay ra, ôm Hàn Hàn vào lòng: “Xe của chúng ta trực tiếp vào phủ, không cần dừng ở bên ngoài.” Hắn đến dự tiệc mừng thọ của lão Liêm Thân Vương chính là cho bọn họ một thể diện lớn. Để hắn chờ ở bên ngoài, cho Liêm Thân Vương mười lá gan, ông ta cũng không dám chậm trễ như thế.
Hàn Hàn để tâm hắn nói điều gì, uốn éo người, cực lực giãy giụa: “Đã nói với ngài bao nhiêu lần, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài không được tùy tiện động tay động chân. Nếu còn như vậy nữa, ta sẽ không thể gả đi đó!” Quan trọng là hắn không hề thích nàng, thì dựa vào cái gì mà ôm nàng chứ.
Mộ Dung Ý xiết chặt tay: “Gả không được thì bổn vương nuôi ngươi.” Cũng đã có da thịt chi hôn rồi, nàng lại dám nghĩ đến việc gả cho người khác, nằm mơ!
Hàn Hàn trừng mắt nhìn Mộ Dung Ý: “Ta không cần ngài nuôi, ta sẽ tự nuôi mình.” Là nuôi chứ không phải cưới, nàng cần người khác nuôi sao?
“Chủ tử, đến Liêm Thân Vương phủ rồi.” Ám Nhất cao giọng bẩm báo.
Tiếp theo là một giọng nói hơi khoa trương mang theo vài phần kinh hỉ: “Nhiếp Chính Vương điện hạ tự mình đến hàn xá, thật vẻ vang cho kẻ hèn này, vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Lúc này Mộ Dung Ý mới buông Hàn Hàn ra, lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, vén mành bước ra ngoài.
Vừa bước xuống xe, Hàn Hàn liền nhìn thấy một nam tử trung niên mặc cẩm bào thêu tường vân tinh xảo đứng mỉm cười ở phía trước.
Bọn họ vừa bước ra, người bên ngoài lập tức quỳ rạp xuống: “Cung nghênh Nhiếp Chính Vương điện hạ, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Đứng lên đi.” Mộ Dung Ý đáp một tiếng, đôi mắt dừng trên người nam tử trung niên kia: “Liêm Thân Vương không cần đa lễ.” Sau đó kéo tay Hàn Hàn đi về phía trước.
Liêm Thân Vương dặn dò quản gia một tiếng, rồi vội vàng bước nhanh hai bước, đi lên phía trước dẫn đường.
Tuy Liêm Thân Vương phủ không uy nghiêm khí thế bằng Nhiếp Chính Vương phủ, nhưng vì có lịch sử lâu đời, nên cách bố trí cũng toát lên một loại quý khí mà không phải phủ đệ nào cũng có thể so sánh.
Vòng qua hai ngọn giả sơn, một bụi hoa hành, một tòa sân rộng dần hiện ra trước mắt.
Liêm Thân Vương dừng chân lại, có chút khó xử nhìn về phía Mộ Dung Ý: “Vương gia, bên này là nơi dành cho khách nam nghỉ ngơi, khách nữ được sắp xếp nghỉ tại một sân khác, vị cô nương này……” Vừa nói vừa nhìn Hàn Hàn.
Mộ Dung Ý còn chưa mở miệng, một giọng nói kiều mỵ đã vang lên: “Chi bằng hãy để nữ nhi dẫn nàng ấy đến sân nghỉ ngơi dành cho khách nữ.”
Hàn Hàn dựa theo phương hướng của giọng nói mà quay đầu lại, liền thấy một nhóm nữ tử bước ra từ sau bụi hoa gần đó, người nói chuyện là nữ tử đi đầu mặc y phục hồng nhạt thêu chỉ vàng mềm mại.
Theo bên cạnh nàng ta còn có một người, Hàn Hàn sững sờ, hóa ra lại là người quen, Chân quận chúa. Vậy nữ tử áo hồng kia hẳn là đích nữ của Liêm Thân Vương, Noãn quận chúa.
Noãn quận chúa cười nói xong, thân như tơ liễu, nhẹ nhàng nhúng người, hành lễ với Mộ Dung Ý: “Noãn Nhi bái kiến Vương gia.”
Liêm Thân Vương ở một bên cười giới thiệu: “Đây là thứ nữ của tiểu vương, Hoàng Bộ Noãn.”
Ánh mắt Mộ Dung Ý đảo qua người Hoàng Bộ Noãn, cầm lấy tay nhỏ của Hàn Hàn nhẹ nhàng xoa xoa: “Ngươi đi với bọn họ, khi nào chơi mệt rồi thì bảo Tình Không Bích Tiêu đến báo với bổn vương, bổn vương sẽ dẫn ngươi hồi phủ.”
Hàn Hàn cười gật đầu: “Được.”
Mộ Dung Ý lại liếc mắt nhìn Tình Không Bích Tiêu một cái, trầm giọng nói: “Các ngươi sẽ không cần bổn vương phải nhều lời chứ?”
Tình Không Bích Tiêu vội vàng hành lễ: “Nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cô nương thật tốt, không để cô nương phải chịu nửa phần uất ức, vũ nhục cô nương giống như vũ nhục Vương gia, có thể phạt trước báo sau.”
Mộ Dung Ý gật đầu: “Nhớ thì tốt.” Sau đó quay đầu liếc nhìn Hoàng Bộ Noãn và Hoàng Bộ Chân một cái.
Hoàng Bộ Noãn cả kinh, mặt trắng bệch, vội nói: “Xin Vương gia yên tâm, Noãn Nhi nhất định sẽ chăm sóc vị cô nương này thật tốt, không để nàng phải chịu một chút thiệt thòi.” Nàng ta không hề nghĩ Nhiếp Chính Vương lại quan tâm đến tiểu trù nương này như vậy, trong lòng lóe lên một chút ghen ghét, nhưng cũng biết hôm nay không thể động vào tiểu trù nương này, nên chỉ đành cắn môi, nuốt tất cả ghen ghét xuống đáy lòng.
Hoàng Bộ Chân lại không nghĩ nhiều như Hoàng Bộ Noãn. Nàng ta muốn ra tay giáo huấn Hàn Hàn, chẳng qua chỉ vì Hàn Hàn là một thường dân, mà lại dám thất lễ với một quận chúa như nàng ta. Hoàng Bộ Chân từ khi sinh ra thì đã là quận chúa, sống trong thân phận tôn quý, nên tính tình vẫn luôn cao ngạo. Trước giờ nàng ta đi đến đâu cũng đều trở thành tâm điểm để những hiển quý nịnh hót, không ngờ khi đến Nhiếp Chính Vương phủ, lại bị một tiện dân mà mình không để vào mắt làm mất hết mặt mũi. Cơn tức này, bất kể thế nào cũng không thể nuốt trôi.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Nhiếp Chính Vương điện hạ mà nàng ta sùng bái kính sợ che chở cho tiểu trù nương này như thế, những bất mãn trong lòng bấy lâu nay cũng lập tức tiêu tán. Vương gia xem nàng và mình cùng cấp bậc, như vậy, tiểu trù nương này quả thật có tư cách để kiêu ngạo.
Bởi vậy lúc này, Hoàng Bộ Chân cười chân thành hơn rất nhiều: “Xin Vương gia yên tâm, Chân Nhi nhất định sẽ thay ngài chắm sóc Mạc cô nương thật tốt.”
“Thế thì tốt.” Mộ Dung Ý gật gật đầu, buông bàn tay nhỏ của Hàn Hàn ra, xoay người theo Liêm Thân Vương vào sân.
Hắn đi rồi, trong bụi hoa lại xuất hiện thêm hai nữ tử: “Tiên nhi, ta nghĩ hôm nay chúng ta không nên ra tay, Noãn quận chúa và Chân quận chúa sẽ không đồng ý đâu.”
“Chân quận chúa có thể sẽ không đồng ý, nhưng Noãn quận chúa thì nhất định sẽ đồng ý. Nàng ta ái mộ đại ca nhiều năm, cho rằng ta không biết tâm tư nhỏ này của nàng ta hay sao…… Mẫu thân từng nói, sự đố kị của nữ nhân mới là thứ đáng sợ nhất…. Có điều cách kia đã không dùng được nữa, ta phải suy nghĩ lại thật kĩ, nghĩ xem nên làm thế nào để khiến tiện tì kia thân bại danh liệt!” Hung hăng bẻ một cành hoa ném xuống đất, Mộ Dung Tiên nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hàn Hàn ở phía xa, đáy mắt hiện lóe lên sự oán độc sâu đậm, Mạc hàn Hàn hại nàng ta liên tiếp xấu mặt, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua!
--- ------ ------ ------ ------ ---------
*Quân tử dụ vu nghĩa, tiểu nhân dụ vu lợi. (Khổng Tử)
(Người quân tử nói rõ cho họ biết về điều nghĩa, kẻ tiểu nhân phải nói rõ cho họ biết về quyền lợi) (Nguồn: dodinhtuan.blogspot.com)