Editor: Lãng Nhược Y
Đôi mắt lạnh lùng tà mị liếc sang, âm thanh trầm thấp mang hương vị nghiến răng nghiến lợi nhàn nhạt: “Ngươi nói bổn vương thích sư muội bổn vương?” Mộ Dung Ý quả thực muốn bóp chết tiểu nha đầu làm người ta giận sôi này, mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nàng lại còn cho rằng mình thích nữ nhân khác?
Hàn Hàn rụt cổ lại, đúng lý hợp tình phản bác: “Nếu không thì tại sao ngài nhìn thấy nàng ta lại trở nên…kỳ quái như vậy? Nhất định là trước đây ngài thích nàng ta, nhưng nàng ta không thích ngài. Bây giờ nàng ta thích ngài, nhưng ngài lại không thể buông bỏ được chủ nghĩa đại nam nhi trong lòng, rối rắm không biết có nên tiếp nhận tình cảm đó hay không, cho nên mới trở nên kỳ quái như vậy.” Hàn Hàn càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình có lý, vặn vặn thân thể nhỏ, “Ngài cũng đã có người mình thích rồi, còn ôm ta làm gì, mau buông tay, thả ta xuống! Ta muốn sau này cho tướng công ta ôm!”
“Ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Ý gần như bị Hàn Hàn làm tức chết, đưa tay kéo khăn gấm trên mặt Hàn Hàn xuống, cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng. Tiểu nha đầu này đến ngủ cũng đã ngủ cùng hắn rồi, lại còn cho rằng hắn thích người khác, thật muốn mở đầu nàng ra nhìn xem bên trong nghĩ thế nào! Ngày thường không phải rất thông minh sao, sao hiện tại lại ngốc như vậy! Lại còn dám nghĩ đến việc gả cho người khác, thật là đáng chết!
Mắng thầm một tiếng, bàn tay to không chút khách khí khống chế cằm Hàn Hàn không để nàng lộn xộn, đầu lưỡi linh hoạt một đường phá tan trạm kiểm soát, đảo quanh hấp thu ngọt ngào bên trong.
Hàn Hàn ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn ma mị phóng đại trước tầm mắt, một trận tê dại từ đầu lưỡi truyền đến, nửa người dần trở nên mềm nhũn, đầu óc trở nên mơ màng.
Sau một lúc lâu, Mộ Dung Ý buông tha mỹ vị nơi đầu lưỡi, nhìn thấy gương mặt Hàn Hàn đỏ hồng, đôi mắt to tròn mông lung hơi nước, miệng nhỏ hơi sưng đỏ, tâm thần vừa động, quyến luyến xoa xoa khóe môi Hàn Hàn, đôi mắt hẹp dài chứa đầy ý cười: “Lúc này đã biết bổn vương thích ai chưa?”
“Cái gì cơ?” Đại não Hàn Hàn vẫn còn trong trạng thái chết máy, tim đập liên hồi, khẽ mở miệng hút mạnh mấy hơi, lúc này mới cảm giác đại não hôn mê bắt đầu chuyển động bình thường trở lại, “Ngài không thích sư muội ngài, chẳng lẽ thích người khác?”
“……” Mộ Dung Ý nghẹn lời, hai tai hơi phiếm hồng, bàn tay to nâng khuôn mặt nhỏ của Hàn Hàn để nàng đối diện mình, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ nói: “Nàng nghe rõ cho ta, người bổn vương thích là nàng, nếu nàng còn dám gán ghép bổn vương cùng nữ nhân khác, để xem bổn vương chỉnh đốn nàng thế nào!” Không nói rõ ràng với tiểu nha đầu này, sợ rằng vĩnh viễn nàng cũng không thông suốt!
Hàn Hàn sửng sốt, lập tức phản bác: “Không thể nào, trước đó vài ngày ngài đã nói sẽ không bụng đói ăn quàng mà thích ta!”
Sắc mặt Mộ Dung Ý tối sầm, hắn có thể nói bởi vì lúc ấy có thuộc hạ đang nhìn, cho nên hắn ngại ngùng không dám thừa nhận sao? Trời mới biết sau khi nói xong hắn đã hối hận thế nào!
“Lần đó không tính, lần này mới tính!” Sợ tiểu nha đầu không tin, vội vàng cường điệu thêm một lần.
“Hừ hừ, ai biết lời ngài nói lần này có thể giữ được mấy ngày, có khi không quá mấy ngày lại không tính đấy!” Hàn Hàn giả vờ hừ hừ hai tiếng, đáy lòng lại cảm thấy ngọt ngào, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên, sợ Mộ Dung Ý nhìn thấy, vội vàng dùng khăn bịt kín, nhắm mắt nói, “Bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngài.” Thân mình nhỏ nhắn trong lòng ngực hắn xoay xoay, tự điều chỉnh một tư thế thoải mái cho mình.
Mộ Dung Ý vốn bị câu nói của Hàn Hàn làm cuống quýt, vừa định mở miệng giải thích, lại nhìn thấy động tác của nàng, chút gấp gáp kia lập tức biến mất, nhớ đến lời Mộc Phong từng nói, nữ nhân đều khẩu thị tâm phi*, rốt cuộc cũng cảm thấy dường như hắn nói cũng có chút đạo lý.
*miệng nói một đàng, tâm nghĩ một nẻo
Ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hàn, nhìn lông mi không ngừng rung động của nàng, đáy lòng hơi ngứa, tiếp tục đề ra yêu cầu: “Cũng không cho nàng dây dưa không rõ cùng nam nhân khác, càng không được phép quyến rũ nam nhân khác, nghe thấy không?”
Quyến rũ? Sắc mặt Hàn Hàn tối sầm, không thể dùng từ dễ nghe hơn sao? A phi! Từ dễ nghe cũng không được, cái gì gọi là quyến rũ, mình đã bao lâu không để ý nam nhân rồi có biết không! Kéo khăn che mặt xuống, mở to mắt trừng Mộ Dung Ý: “Ngài mới quyến rũ người khác đấy! Ta quyến rũ nam nhân khi nào chứ?”
Mộ Dung Ý bị biểu cảm mèo nhỏ xù lông của Hàn Hàn chọc cười, biết nàng nghe vào, mắt thoáng qua vẻ vui sướng: “Không có ý quyến rũ nam nhân khác, vậy nàng vừa nghe mấy tên hoàng tử vô dụng kia tham gia yến hội liền trang điểm làm gì?” Bàn tay to đỡ lấy đầu nhỏ Hàn Hàn, lấy khăn gấm tiếp tục đeo lên mặt nàng.
Hàn Hàn liếc mắt xem thường: “Ai nói ta trang điểm là vì mấy hoàng tử kia chứ? Đến bọn họ trông như thế nào ta còn chưa thấy rõ có được không? Ta trang điểm là để tuyên truyền giúp Mi Nương và Hàn Phong Các có được không?” Trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, khó trách hắn bắt mình che mặt, thì ra là cho rằng mình muốn quyến rũ mấy hoàng tử kia, trong đầu hắn, không biết nghĩ thế nào!
Mộ Dung Ý sửng sốt, không ngờ lại vì nguyên nhân này. Ngẫm lại khi ở Lưu thôn, Hàn Hàn và Mi Nương quả thật đã thương lượng muốn mở một cửa hàng son phấn, mà yến hội hôm nay, xác thật là thời cơ tuyên truyền tuyệt hảo cho cửa hàng của nàng, không ngờ mình lại hiểu lầm, trên mặt lộ vẻ quẫn bách, lại có chút không biết nên nói gì tiếp theo.
Hàn Hàn nhìn thần sắc quẫn bách trên mặt Mộ Dung Ý, tròng mắt đảo quanh, đáy mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, cố ý hỏi: “Ngài dùng khăn gấm che mặt ta không cho người khác xem, là bởi vì điều này sao?” Chẳng lẽ Mộ Dung Ý đang ghen? Ha ha, như vậy cũng quá đáng yêu nha.
Mộ Dung Ý lại càng quẫn bách, gương mặt có xu hướng nóng rực lên, quay đầu không nhìn Hàn Hàn, giọng nói luôn lạnh nhạt có chút khác thường: “Tóm lại, nàng là nữ đầu bếp riêng chuyên dụng của bổn vương, sau này không được có ý nghĩ quyến rũ nam nhân khác!”
Hàn Hàn cố gắng nhịn cười: “Ta có thể tháo khăn gấm xuống rồi đúng không?”
Mộ Dung Ý do dự một chút: “Không được, việc tuyên truyền bổn vương sẽ thay nàng sắp xếp, dáng vẻ của nàng bây giờ, chỉ có thể cho bổn vương xem!” Tiểu nha dầu trang điểm hấp dẫn như yêu tinh, một mình hắn xem còn không đủ, nào có thể cho nam nhân khác nhìn, quả thật nằm mơ.
Hàn Hàn không còn lời để nói, thật là một nam nhân bá đạo! Nhắm mắt lại không để ý tới hắn, dứt khoát giả bộ ngủ.
Xe ngựa một đường không hề gặp trở ngại đi vào nội cung, Hàn Hàn nhấc mành nhìn xem, chỉ thấy khắp nơi đều là đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo, Ngự lâm quân canh gác nghiêm ngặt có trình tự, thỉnh thoảng có vài cung nữ thái giám vội vàng đi qua, nhìn thấy là xe ngựa của Nhiếp Chính Vương liền quỳ xuống hành lễ.
Xe ngựa dừng lại, Mộ Dung Ý dắt tay Hàn Hàn bước ra: “Bổn vương có việc phải đi trước một bước, nàng ở đây chờ một lát, ma ma hướng dẫn ở phía sau, một lát sẽ đến.” Nói xong liếc mắt nhìn Tình Không đi theo phía sau nàng, “Chăm sóc tốt cho nàng, nếu lại xảy ra chuyện giống như lần trước, ngươi không cần đến gặp bổn vương nữa.”
Tình Không và Bích Tiêu đã xuống xe ngựa ở ngoài cung, Bích Tiêu đứng lại chờ ma ma hướng dẫn, sau đó mới theo đi theo xe ngựa tiến vào, Tình Không nghe chủ tử phân phó như vậy, trong lòng rung lên, vội vàng cúi đầu đáp: “Chúng nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cô nương thật tốt, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm gì.”
Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly trong lòng, kéo kéo tay áo Mộ Dung Ý cười nói: “Ngài có việc gấp thì mau đi đi, không cần phải lo lắng cho ta, ta nào dễ bị người khác tính kế như vậy.”
Mộ Dung Ý nhếch nhếch môi: “Nếu có kẻ nào không có mắt động vào nàng, nàng cứ tùy ý xử trí, bổn vương sẽ tự thay nàng giải quyết tốt hậu quả, không cần cố kỵ.”
“Ừ ừ, đã biết.”
Thấy bộ dạng nhu thuận của Hàn Hàn, lúc này Mộ Dung Ý mới xoay người rời đi, đi được hai bước lại không yên tâm dặn dò: “Khăn cũng không được tháo xuống tới.” Đây là chuyện quan trọng nhất.
Hàn Hàn nín lặng, rõ ràng trước kia là người lạnh nhạt như vậy, sao đột nhiên lại có cảm giác hóa thân thành bác gái thế này? Thấy đôi mắt ma mị nhìn mình chằm chằm, rất có cảm giác mình không gật đầu, hắn sẽ không đi, vì thế vội vàng gật gật đầu: “Ta đã biết, tuyệt đối không tháo xuống.”
Nghe được câu trả lời, Mộ Dung Ý lúc này mới thật sự rời đi.
Chỉ chốc lát, Bích Tiêu đã cùng ma ma hướng dẫn chạy tới. Ma ma hướng dẫn họ Bạch, nguyên là một lão nhân hầu hạ trong cung, sau này không biết thế nào lại được Nhiếp Chính Vương nhìn trúng, được đón ra hiệp trợ Vu quản sự cùng nhau xử lý sự vụ vương phủ.
Từ sau quyết định muốn Hàn Hàn tham gia cung yến, Mộ Dung Ý liền chỉ định Bạch ma ma cho Hàn Hàn, phụ trách dạy dỗ Hàn Hàn một ít lễ nghi cung đình, đương nhiên, những lễ nghi đó cũng giới hạn trong mức Hàn Hàn biết mà thôi, cũng không cần Hàn Hàn phải học được, trong mắt Nhiếp Chính Vương, Hàn Hàn nhìn thấy hắn không cần hành lễ, đương nhiên càng không cần hành lễ với người khác, nhưng thật ra Hàn Hàn rất có tâm, thực sự bỏ công học một phen, thầm nghĩ không chừng ngày nào đó có thể dùng.
“Cô nương.” Bạch ma ma quy quy củ củ hành lễ với Hàn Hàn, biểu cảm nghiêm túc, động tác không chút cẩu thả.
Hàn Hàn gật gật đầu, đối với việc Bạch ma ma cổ hủ một mực tuân thủ quy củ như vậy có chút đau đầu, nàng đã nói rất nhiều lần, rằng thấy nàng không cần hành lễ, nhưng Bạch ma ma lại một lòng một dạ nhận định rằng Nhiếp Chính Vương chỉ định bà cho Hàn Hàn thì Hàn Hàn chính là chủ tử, mỗi lần đều cường điệu lễ chủ tớ không thể bỏ, cho nên làm việc nói chuyện trước nay đều có nề nếp. Hàn Hàn nhấn mạnh mấy lần vẫn vô dụng, dứt khoát không quản bà nữa, thích hành lễ thì hành lễ vậy.
“Ma ma ở trong cung nhiều năm, có biết đây là nơi nào hay không?” Mộ Dung Ý đi rồi nàng mới nhớ đến, nàng còn không biết vị trí mình đang đứng là ở đâu.
“Hồi bẩm cô nương, nơi này là Ngự Hoa Viên, đi theo con đường bên này sẽ đến Thông Chính Điện, cũng là nơi tổ chức yến hội hoàng gia hoặc chiêu đãi sứ thần các quốc gia.” Bạch ma ma chấp tay, câu từ rõ ràng trả lời.
“Thì ra là Ngự Hoa Viên.” Hàn Hàn tản bộ một chút, vòng qua một bụi cây, tầm nhìn được mở rộng thông suốt, cả vườn hoa tươi từng bụi, từng cụm, muôn hồng nghìn tía, hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, mà vườn lại cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều hoa bên trong nhưng lại không có cảm giác chen chúc, liếc mắt nhìn lại, không biết nước từ nơi nào tụ thành một cái hồ nhỏ, mặt trên là tầng tầng lá sen, sóng xanh xao động, ngẫu nhiên có vài đóa sen xuyên qua kẽ lá mà nhô lên. Một hành lang gấp khúc bắt đầu uốn quanh từ bên bờ hồ, nối dài đến tận đình bát giác nằm ở phía xa giữa hồ.
“Nơi này cũng không tệ.” Mặt Hàn Hàn thoáng ý cười, chỉ sợ Mộ Dung Ý lo nàng ở trong cung buồn chán, mới cố ý thả nàng xuống ở Ngự Hoa Viên. Quay đầu lại nhìn Bạch ma ma, “Cung yến còn bao lâu thì bắt đầu?”
Bạch ma ma ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Hồi bẩm cô nương, còn nửa canh giờ.”
Hàn Hàn gật đầu, nửa canh giờ chính là một giờ, đủ cho mình đi dạo một chút. Dẫn theo Tình Không, Bích Tiêu và Bạch ma ma, ba người một đường đi đến đình giữa hồ.
“Cô mẫu, người nói biểu ca sẽ xuất hiện trong cung yến lần này thật chứ?” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, Hàn Hàn sửng sốt, liền thấy cách đó không xa có bốn người đã đi tới, hai người phía trước đúng là mẫu thân Mộ Dung Lân - Công Tôn Thiến và biểu muội Công Tôn Văn, phía sau là hai nha hoàn.
“Yên tâm, nhất định sẽ đến. Hoàng thượng hạ chỉ, quan viên tam phẩm trở lên đều phải tham gia, hiện tại Lân nhi là quan nhị phẩm, nó không đến, Ý nhi cũng sẽ phái người tóm nó đến.” Công Tôn Thiến vỗ vỗ vai an ủi Công Tôn Văn, dung nhan quyến rũ có vài phần tương tự Mộ Dung Lân tỏ vẻ đắc ý, “Một lát con chỉ cần ở cung yến chờ nó, nó còn dám chạy, cô mẫu sẽ thay con chỉnh đốn nó.”
“Không cần đâu, con muốn đích thân bắt lấy huynh ấy!” Công Tôn Văn vẫn một thân áo đỏ như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhíu nhíu, vẻ mặt quật cường.
“Được, một lát con tự bắt nó đi.” Công Tôn Thiến cười cười cưng chiều, dường như nghĩ đến điều gì, hung hăng nghiến răng, “Đều tại tổ phụ và tổ mẫu của con, khiến Lân nhi biến thành bộ dạng thế này!”
Mỗi khi nghĩ đến đây, Công Tôn Thiến đều hối hận muốn chết, năm đó vì thân thể Lân nhi, bà và Trình Khiêm mới nén đau đưa hài tử về sơn trang giao cho phụ mẫu của mình nuôi nấng, ai ngờ hai lão nhân gia lại nuôi dưỡng Lân nhi thành dáng vẻ của một nữ hài tử, đến khi bọn họ phát hiện thì Lân nhi đã sáu bảy tuổi, thế nên sau này Lân nhi mới căm hận nữ tử đến tận xương tuỷ, cũng dưới sự tức giận mà trốn đi tòng quân, vừa đi là đi tận mười năm, tính tình cũng trở nên thô lỗ ngang bướng, cũng nhờ Văn Văn kiên trì, mặc kệ dáng vẻ Lân nhi như thế nào cũng chưa từng từ bỏ, bà và Trình Khiêm mới thoáng cảm thấy có chút an ủi. Nếu không, bà thật sự lo lắng cả đời này Lân nhi sẽ sống cô độc hết quãng thời gian còn lại.
Nhưng Văn Văn cũng không còn nhỏ, hơn một tháng nữa sẽ tròn mười tám tuổi, thường vào tuổi này nữ hài đã kết hôn sinh con từ lâu, thanh xuân nữ tử không phải là mãi mãi, nếu Lân nhi cứ trốn tránh như vậy, sợ là ca ca và tẩu tẩu yêu nữ nhi như mạng của mình cũng sẽ không đồng ý, nói không chừng sẽ gọi Văn Văn về rồi gả cho người khác, như vậy Lân nhi nhà bọn họ mới thật sự là không còn hy vọng, không được, mình nhất định phải nghĩ cách tác hợp hai người chúng nó, nếu thật sự không thể, liền đánh ngất Lân nhi để nó bái đường trước, gạo nấu thành cơm rồi, xem nó còn chạy thế nào!
Công Tôn Văn không biết suy nghĩ của Công Tôn Thiến, nghe cô mẫu nhắc tới tổ phụ tổ mẫu, lại nhớ tới Mộ Dung Lân mặc một thân váy hoa khi còn bé, mỗi lần đến đều ôm mình, giúp mình thay quần áo, rửa mặt, cho ăn cơm, thậm chí thường thường chu cái miệng nhỏ hôn hôn mặt mình, khóe môi không nhịn được cong lên: “Biểu ca lúc còn nhỏ, kỳ thật vẫn rất tốt.” Chỉ là sau này lại đột nhiên thay đổi thành một thân nam trang, cũng không bao giờ ôm mình nữa, thậm chí nhìn thấy mình thì liền chạy trốn.
“Kỳ thật biểu ca con hiện tại cũng khá tốt, chỉ là nhìn thấy con thì ngượng ngùng, cho nên mới chạy, ‘Chân thành đến sắt đá cũng mòn’, con không nên dễ dàng từ bỏ.” Sợ Công Tôn Văn không kiên trì nổi, Công Tôn Thiến vội vàng nói.
“Đó là đương nhiên, khi còn nhỏ ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, còn từng ngủ trên một chiếc giường, biểu ca đừng mong quỵt nợ!” Gương mặt nhỏ xinh đẹp tỏ vẻ kiên quyết.
“Phụt ——” Hàn Hàn không nhịn được phụt cười, đột nhiên phát hiện tính cách dám nói dám làm này của Công Tôn Văn thật hợp khẩu vị của nàng.
Công Tôn Văn nghe thấy tiếng động mới chú ý tới mấy người Hàn Hàn, trên dưới đánh giá một chút: “Ngươi là ai? Ngươi cười cái gì?”
“Trước đó vài ngày chúng ta còn nói chuyện với nhau, Công Tôn cô nương sẽ không quên ta nhanh như vậy chứ?” Hàn Hàn cong cong mi mắt cười.
“Ngươi là tiểu trù nương kia?” Công Tôn Văn nhìn Hàn Hàn vài lần, chỉ cảm thấy quen mắt, hơn nửa ngày mới nhớ ra.
“Ta là Mạc Hàn Hàn.” Vì sao mỗi người nhìn thấy nàng đều thích gọi nàng là tiểu trù nương vậy? Rõ ràng nàng có tên có họ!
“À, Mạc Hàn Hàn, ngươi đến hoàng cung lại đeo khăn che mặt làm gì?” Công Tôn Văn tò mò đánh giá nàng vài lần, đôi mắt dừng trên khăn che mặt thêu hoa văn thanh tùng, “Sao khăn che mặt này của ngươi lại giống khăn của nam tử thế?”
Hàn Hàn 囧, nhãn lực của Công Tôn Văn đúng là rất tốt, nhưng mình có thể nói khăn gấm này vốn là của Mộ Dung Ý sao? Phỏng chừng hôm nay mình vừa nói ra, ngày mai tin này sẽ truyền khắp kinh thành, sau đó liền trở thành đầu đề tai tiếng bị mọi người bàn tán, hơn nữa mình còn là nữ chính.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi,