Tiểu Kiều Thê

Chương 35: Chương 35: Đoàn tụ




Trước đó Lương Tẫn đã phân phó Triệu Kỳ phải chú ý cổng thành, ngay lập tức hắn cũng dặn dò các huynh đệ làm cùng, phải đánh bóng đôi mắt nhìn chằm chằm cho vương gia.

Lưu Phong là lính mới, tự nhiên không biết cái chỉ thị này, mới có thể thả người.

Lúc này, mới thấy sợ hãi run sợ, “Đại nhân...làm sao bây giờ? Có muốn điều binh đi tìm về?”

Triệu Kỳ cảm thấy hỏng mất, “Tìm!Tìm a! Mang thêm mấy huynh đệ nữa, nhất định phải mang người về!”

một bên sốt ruột phân phó, một bên xoay người lên ngựa, giơ roi thúc ngựa hướng quân doanh chạy tới.

Giờ phút này, Lương Chinh đang ở giáo trường luyện binh.

đã luyện cả sáng, cả lũ cơ hồ bị bóc một tầng da, kẻ nào cũng đã lên đài vài lượt.

“Đều là thùng cơm hay sao?? Huấn luyện lâu như vậy, một chiêu của bổn vương cũng không đón được? Ta xem các ngươi, dứt khoát trở về nhà trồng trọt đi, tham gia quân ngũ làm gì!”

Vương gia tính tình không tốt đã hai ngày rồi, một đám rũ đầu không dám hé răng. Thà bị mắng mấy câu cũng không dám làm chim đầu đàn.

Lương Chinh một thân hắc y, đứng giữa võ đài, toàn thân lộ ra một cỗ khí chất vương giả.

Mắt hắn quét qua đám lính rũ đầu, tâm tình bị nghẹn hốt hoảng tức khắc bốc hỏa, vứt thương xuống mặt đất, xoay người bước đi.

Lương Tẫn nhìn nửa ngày, lúc này mới bước lên, “Nhị ca, ngươi không sao chứ?”

Lương Chinh không phản ứng, lập tức đi vào trong trại.

Lương Tẫn theo sau, không sợ chết hỏi tiếp, “Ca, ta nghe Tài thúc nói, tối qua ngươi đi tìm nhị tẩu? Thế nào lại không mang người về?”

Lương Tẫn lúc này mới đá phải đá tảng, Lương Chinh dừng bước, nghiêng đầu, sắc mặt càng khó nhìn, “Ngươi nhàn như vậy? đi luyện binh cho ta, đừng suốt ngày rảnh rỗi ở trước mặt ta!”

Dứt lời, vén mành, bước vào trong trướng.

Lương Tẫn bị mắng đầy đầu, sửng sốt nửa ngày.

đang muốn mặt dày vào trong khuyên nhủ, liền nghe thấy tiếng gọi sốt ruột, “Tứ gia! Tứ gia!”

Lương Tẫn quay đầu, thấy Triệu Kỳ hoảng hốt chạy lại.

“Làm sao? Có người ra khỏi thành?”

Triệu Kỳ chạy như bay, liền thở cũng gấp gáp, “Ra...đi ra ngoài! Binh lính hôm nay vừa tới, không biết tình huống, đã thả người ra khỏi thành!”

Triệu Kỳ nói xong, vô cùng khẩn trương, “Vương gia, ba người bọn họ không phải tội phạm quan trọng chứ?”

Nếu thả trọng phạm của triều đình, cái đầu này của hắn sợ là khó giữ!

Lương Tẫn nghe vậy, trán nhăn lại, “Ngươi chắc chắn chứ? Hai nữ nhân, một thiếu niên, đi Ích Châu?”

“Đúng! đi Ích Châu!”

Trướng mành bị vén lên đột ngột, Lương Chinh bước đi rất nhanh, túm cánh tay Triệu Kỳ, “Ngươi vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

.....

Xe ngựa đã ra khỏi thành hơn một canh giờ, rời kinh thành rất xa rồi, Tống Lăng không nhịn được, lại xốc màn che lên.

Tử Diên kéo tay nàng an ủi, “A Lăng đừng nghĩ quá nhiều, để nó qua đi. Ngẫm lại sau này, phụ thân ngươi khỏe mạnh hơn, A Khê cũng chậm rãi trưởng thành, mỗi ngày sau này sẽ trôi qua tốt hơn, nói không chừng, rất nhanh ngươi lại gặp được người thích hợp.”

Tống Lăng buông màn xe, cười miễn cưỡng.

đã từng gặp một người nam nhân như Lương Chinh, sợ là rất khó có người vào mắt.

Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn đệ đệ đang cầm sách, nàng tò mò, lại gần, “đang xem gì vậy?”

“Luận ngữ.” Tống Khê đáp.

Tống Lăng nghiêng đầu, nhìn từng chữ trong quyển sách. Từng hàng từng hàng rậm rạp toàn chữ, chúng nó nhận thức nàng, nàng lại không quen chúng, nhìn còn thấy đau đầu.

Lại nghĩ tới Lương Chinh, hắn rất thích đọc sách. Mỗi ngày thấy hắn, không phải luyện võ thì là đọc sách, có đôi khi, vừa xem đã là hai canh giờ.

Chỉ là, bộ dáng nghiêm túc đọc sách của hắn rất mê người.

Tống Lăng nghĩ tới Lương Chinh, có chút nhập thần, đúng lúc này, xe ngựa xóc nảy kịch liệt.

không chú ý, cả người theo quán tính bị bắn về phía trước, đầu “phanh” một tiếng, đập vào vách ngựa.

“Tỷ!” Tống Khê vội vàng ngồi gần, vội vàng nâng nàng dậy.

Tống Lăng che đầu, cái trán bị đập vào thật đau, “Đại thúc, sao vậy?”

Vừa dứt lời, liền thấy âm thanh hoảng sợ của đại thúc bên ngoài, “Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn gì? Đừng tới đây, ngươi ngươi ngươi, ngươi không được xằng bậy...”

âm thanh phát run truyền vào trong xe, Tống Lăng đệ đệ gắt gao, giống như mái mẹ che chở gà con, đôi môi cắn chặt, gắt gao nhìn bên ngoài.

Nàng gỡ cây trâm trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, nói nhỏ, “A Khê đừng sợ, tỷ sẽ bảo hộ ngươi.”

Tử Diên sợ phát run, cũng lại gần Tống Lăng, “Làm sao bây giờ, chúng ta gặp cướp sao?”

âm thanh nức nở, quả thật đã khóc.

Xa phu còn kêu, “Ngươi muốn làm gì, chúng ta không có tiền, thật sự! Cầu ngài giơ cao đánh khẽ...

Lời chưa dứt, liền thấy màn xe bị xốc lên.

Phản xạ có điều kiện, Tống Lăng cầm cây trâm đâm xuống.

Tay Lương Chinh hơi nghiêng, liền dễ dàng tránh được, ngược lại cầm tay đẹp, “Hai ngày không thấy, như thế nào? Muốn mưu sát phu quân?”

Cây trâm trong tay rớt xuống đất, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, khiếp sợ ngây người.

Lương Chinh nhìn nàng, nháy mắt ôm người ra khỏi xe ngựa.

không cho nàng có cơ hội phản ứng, liền bế người lên ngựa, sau đó xoay người lên ngồi sau, ôm lấy nàng, liền cầm dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, tuấn mã nháy mắt đã chạy xa vài bước.

Cả người Tống Lăng choáng váng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đột nhiên quay đầu, “Ngươi muốn mang ta đi đâu, ngô ——”

Lời chưa nói hết, Lương Chinh đã cúi đầu, môi nặng nề ngăn lời của nàng.

Trong nháy mắt chạm vào, đầu Tống Lăng “oanh” một tiếng, trống rỗng, không còn nghĩ được gì.

Đôi mắt nàng mở to, không hề chớp mắt nhìn hắn.

Tim đập thật mau, phanh phanh phanh..phảng phất muốn nhảy ra ngoài.

không còn bất kì âm thanh nào, đại não không còn dùng được, cứ như vậy, khiếp sợ nhìn Lương Chinh.

Độ ấm trên đôi môi, giống như đoàn hỏa, làm hồng khuôn mặt Tống Lăng, một đường từ mặt xuống cổ.

Thân thể nàng cứng đờ, không dám cử động một chút nào, trong đầu chỉ có một ý niệm ——

hắn...hắn đang làm gì?

Môi dính sát môi, hắn cảm thấy nữ nhân trong ngực cứng đờ, một lát sau, đành thả người.

Rũ đôi mắt đen nhánh, sâu xa nhìn nàng.

Cả người Tống Lăng ngốc nghếch, khóe môi khẽ nhếch, cứ ngơ ngác nhìn hắn.

Hai người đối diện nhìn nhau, đều không nói chuyện, không khí phảng phất đọng lại vào lúc này.

Cũng không biết bao lâu, não rốt cuộc được máu tiếp tế, lấy lại tinh thần, mà hoàn hồn, đầu càng loạn.

Miệng giương lên, muốn hỏi ý tứ của hắn, lời tới họng, lại tự giác nuốt vào.

Nàng ngượng ngùng.

Đúng lúc này, Tống Khê chạy lại, giữ chặt dây cương, như một con báo nhỏ, ánh mắt hung ác trừng người trước mặt đang ôm lấy tỷ của mình, “Ngươi đang làm gì? Mau buông tỷ tỷ của ta ra!”

Gầm lên giận dữ, đánh vỡ không khí trầm mặc của hai người.

Lương Chinh rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng có ý cười, “Vương phi của bổn vương, ngươi nói buông liền buông?”

Tống Lăng khiếp sợ, nhìn thẳng Lương Chinh.

Người này cũng thu hồi tầm mắt, nhìn nàng, “không nói một tiếng liền đi, bản lĩnh thật khá?”

“không...không phải ngươi...”

không phải hắn nói không được xuất hiện nữa. Nàng không đi nhỡ không giữ được cái mạng này thì sao?

Lời này không nói còn đỡ, vừa nhắc tới, Lương Chinh lại tức giận, trừng mắt nhìn nàng, “Cái gì gọi là ta bảo ngươi đi? Là ai ngay từ đầu nói phải rời vương phủ, rời kinh thành? không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa?”

Tống Lăng cứng đờ, nhớ tới buổi tối hôm đó, nàng không khỏi chột dạ, nhỏ giọng, “Ta...ta sợ ngươi giết ta.”

Lương Chinh nghe vậy, tức giận cười, nhìn nàng, “Vương phi giả mạo, ấn luật, đích xác phải trảm.”

Tống Lăng bị dọa, trợn tròn đôi mắt.

“Ngươi muốn gì? Ngươi thả tỷ của ta ra.” Tống Khê nghe nói sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, tay bắt lấy tay tỷ tỷ, muốn cứu nàng khỏi hang cọp.

Lương Chinh không để ý hắn, kẹp chặt ngựa, nháy mắt đi ra ngoài.

“Tỷ!” Tống Khê sốt ruột, muốn đuổi theo.

Tử Diên ngăn lại, vội vàng giữ chặt hắn, “A Khê!”

“Ngươi buông ta ra! Tỷ của ta bị bắt đi rồi!” Tống Khê gấp gáp, vung tay muốn tránh khỏi.

Tử Diên không nhịn được cười, “Ngươi đừng khẩn trương, tỷ của ngươi không có việc gì.”

Tống Khê nghe vậy, rốt cuộc dùng giãy dụa, nhíu mày nhìn Tử Diên.

“Ngươi không phát hiện Vương gia vừa hôn tỷ tỷ ngươi sao?”

Tống Khê nhăn mày, mắng to một tiếng, “Đăng đồ tử!”

Tử Diên gõ đầu hắn, “Tiểu hài tử như ngươi thì biết gì? Bọn họ là phu thê.”

“Là giả!” Cương quyết trả lời.

Tử Diên lại thở dài, “Ngươi yên tâm, Vương gia nếu đã đuổi theo tận ngoài thành, khẳng định vì thích người, không phải mang người lại để chém đầu đâu.”

Tống Khê giằng ra, chạy theo phương hướng con ngựa kia.

Tử Diên lớn tiếng, sợ hắn không nghe rõ, “Ngươi đi làm gì?”

“Tìm tỷ của ta!”

.......

Lương Chinh thúc ngựa, mang người trở lại vương phủ.

- ---------------

1900: có ai thấy Tử Diên trong truyện này thật sự thông thái không??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.