Edit: 1900
Trương Tam vừa nói, vừa tự tát một cái lên chính mặt của mình, nghe thật vang dội!
Lương Chinh rũ mắt, tư thái nhìn từ cao mà xuống, qua một lúc lâu, khóe miệng hắn gợi lên một tia cười lạnh, “Lá gan ngươi thật không nhỏ, lại dám để Vương phi của ta làm thiếp?”
Trương Tam nghe vậy, sợ mất mật, “Vương gia, Vương gia tha mạng cho tiểu nhân! Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân thật đáng chết!”
Đầu không ngừng dập xuống mặt đất, ‘phanh, phanh, phanh’ tiếng vang vọng cả con đường. Lại sợ thành ý không đủ, hung ác đập thật mạnh đầu xuống đất, chỉ chốc lát liền xuất hiện máu đầy trán, cả người cũng đã run rẩy, bộ dáng hung ác lúc trước không còn sót chút nào!
Mấy kẻ hạ nhân theo sau thấy chủ nhân như vậy, cũng nhao nhao một đám dập đầu thình thịch, một đám sợ run, bọn chúng biết, chỉ một tiếng của Vương gia thôi, mấy cái mạng nhỏ của bọn chúng khó mà giữ được!
Ai cũng không nghĩ tới, một tên tiểu tử ăn mặc rách nát cũng có thể là em vợ của Vương gia a!
Mà đúng, ai có thể nghĩ tới, đường đường em vợ Vương gia cũng có thể nghèo như vậy?
Ánh mắt Lương Chinh lạnh lẽo quét qua đám người, không lên tiếng, sau cùng quay lại nhìn Tống Lăng.
Tống Lăng nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, muốn nói cái gì đó, yết hầu lại như bị chặn lại, không thể nói thành lời.
Lương Chinh liếc qua thị vệ bên người, liền có một thị vệ tiến lại đỡ Tống Khê.
Tống Lăng đứng nơi đó, “Vương gia…”
Lương Chinh liếc nàng, không nói gì, mặt không cảm xúc liền xoay người, cũng coi như tha mạng cho đám người kia.
Tống Lăng kinh hồn tang đảm, vội vàng chạy theo.
Bước chân hắn thật mau, Tống Lăng chạy theo phía sau, cũng không dám kêu hắn chờ nàng, y phục cả người đều thấm ướt mồ hôi lạnh.
Lương Chinh phía trước đột nhiên dừng lại, tức khắc, theo quán tính, cả đầu nàng liền đâm vào lưng hắn.
Cái mũi bị va chạm trực tiếp, đau xót khó nhịn, nước mắt cũng hoen mi, theo bản năng liền lui lại một bước.
Lương Chinh quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén không cho nàng trốn, “Ngươi muốn giải thích thế nào với Bổn vương??”
Tống Lăng bị hắn nhìn cả người sợ run, dù trong đêm tối, vẫn có thể cảm nhận sắc mặt nàng trắng bệch, môi gắt gao mím chặt, một câu cũng không dám nói!
Tống Khê không biết chuyện gì đang xảy ra, chạy cà lăm lại gần, nhếch nhác hỏi, “Tỷ, có chuyện gì vậy?”
Bả vai nàng run run, tay nắm chặt góc áo, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn, chỉ mong thấy được một chút không đành lòng hoặc hoặc nhân từ trong đó?
Nhưng không thấy, nàng chỉ thấy ánh mắt băng lãnh, không chút độ ấm!
Cuối cùng, kết quả đáng sợ mà nàng không muốn cũng đã xảy ra, “thật xin lỗi ngươi, Vương gia….”
Vừa mở miệng, nước mắt không kìm nén được nữa…
Cả người run rẩy trong gió tuyết, khóc tới lợi hại!
Lương Chinh thấy nàng sợ hãi phát run, ấn đường nhăn lại gắt gao.
Trong nháy mắt, hắn chỉ muốn kéo nàng vào ngực trấn an!
Lại nghĩ tới nàng nói dối hắn nhiều lần như vậy, đã vậy, mỗi lần đều là bộ dáng thiên chân ngây thơ. Vẫn biết, từ sớm nàng vẫn nói dối, nhưng tới lúc này, ít nhiều hắn vẫn rất tức giận!
Lương Chinh ghét nhất bị người khác lừa dối, nhìn nàng một cái sắc bén, không nói một lời liền quay đầu đi.
Tống Lăng cắn môi, lệ hai hàng, muốn chạy đuổi theo hắn.
Lại bị Tống Khê giữ chặt tay, “Tỷ, sao lại thế này? Ngươi thế nào lại nhận thức Vương gia?”
Tống Lăng dùng tay lau nước mắt lung tung, vừa khóc vừa lắc đầu, “Có cơ hội ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu.”
nói xong, liền tránh tay đệ đệ đuổi theo Lương Chinh.
Tới cửa Vương phủ, Tài thúc và Tử Diên đang chờ, bộ dáng đều nôn nóng sốt ruột.
Vừa nãy, Tống Lăng thẹn thùng chạy ra ngoài Vương phủ do bị Lương Chinh thấy nàng ‘xem’ xuân cung đồ, Lương Chinh sợ nàng xảy ra chuyện, liền mang theo thị vệ ra ngoài tìm nàng.
Vừa đi nửa canh giờ, người còn chưa thấy, Tài thúc chuẩn bị phái thêm một nhóm nữa đi tìm a.
Còn chưa kịp sai sử, Tử Diên đã kéo hắn lại, “đã trở lại! đã trở lại!”
Tử Diên cao hứng mà chạy lại gần, “Nương nương, ngươi….”
Lời nàng chưa nói xong, liền phát giác không khí không thích hợp.
Lương Chinh đi đằng trước, sắc mặt thật sự rất khó xem.
Tống Lăng đang chạy theo sau, cả mặt toàn nước mắt.
Đáng sợ nhất là, cách đó không xa, còn có một thiếu niên đang được thị vệ dẫn theo về.
Mà thiếu niên kia, chính là đệ đệ Tống Lăng, Tống Khê!
Tử Diên thấy Tống Khê, trong nháy mắt liền biết không tốt, lại thấy biểu tình của hai người bây giờ, đã hoàn toàn minh bạch, nàng sợ tới mức thân mình lảo đảo một bước, mặt trắng bệch trong nháy mắt!
Lương Chinh lạnh lẽo mà liếc nàng một cái, hừ mạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tống Lăng, “Đến thư phòng!”
Tống Lăng cúi gầm mặt theo sau hắn, Lương Chinh cho mọi người lui, trong nháy mắt cửa phòng được đóng lại, đã nghe thấy ‘phanh’ một tiếng, Tống Lăng đã quỳ xuống.
Lương Chinh thấy nàng quỳ, ấn đường nhíu lại khó chịu, lại không bảo nàng đứng lên, đi tới bên thư án liền ngồi xuống. Thân thể lười biếng tựa lưng vào ghế, rũ mắt, ngữ khí buốt lạnh, “nói đi, đến tột cùng là ai phái ngươi tới? Giả mạo Vương phi? Lại có mục đích gì?”
Tống Lăng quỳ trên mặt đất, vội lắc đầu, “không có! Ta không có mục đích gì cả!”
“Miệng đầy lời nói dối, ngươi cảm thấy bổn vương sẽ tin tưởng ngươi sao?”
Tống Lăng sợ hãi, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn hắn, âm thanh cũng run run, “Ta thật sự không phải cố ý, ta không phải muốn gạt ngươi, chỉ là ta không có cách nào khác, ta không dám nói với ngươi ta là Vương phi giả mạo….Ta biết, giả mạo Vương phi chính là tội lớn liên lụy cửu tốc, ta chết đi không quan trọng, chính là ta không thể làm liên lụy tới một nhà Tạ đại nhân, không thể liên lụy phụ thân cùng đệ đệ ta….”
Vừa khóc, vừa quỳ bò tới trước mặt Lương Chinh, kinh hoảng kéo áo choàng của hắn, “Đoạn thời gian trước, phụ thân ta bệnh năng, chúng ta không có tiền chữa bệnh cho người, ta vào thành bán đồ thêu, vô tình cứu Tạ tiểu thư đang muốn thắt cổ. Ta đưa nàng hồi phủ, liền biết được nàng bị tứ hôn, muốn gả nàng làm vợ ngươi. Chỉ là Tạ tiểu thư đã có người thích, nàng thà chết cũng không muốn gả cho người khác. Ta liền có một cái ý niệm, liền xin Tạ đại nhân hoán đổi, điều kiện là để bọn họ chữa bệnh cho phụ thân ta…”
Tống Lăng khóc tới cổ họng đều đau rát, thanh âm nghèn nghẹn, cả người vẫn như cũ phát run.
Lương Chinh nghe vậy nhíu mày, liếc nàng, “nói vậy, ngươi là chủ mưu?”
“Đúng! Ta là chủ mưu!” Tống Lăng nắm chặt ống quần hắn, khóc lóc cầu xin, “Vương gia, ta chính là chủ mưu, ngươi muốn giết cứ giết ta đi, không nên trách bọn họ…”
“Ngươi nghĩ bổn vương không dám giết ngươi sao? Giả mạo Vương phi, ngươi thật to gan!”
Tống Lăng sớm đã biết, một khi sự việc bị vạch trần, chính là tử lộ. Giờ khắc này, như đã xảy ra vô số lần trong đầu của nàng. Nếu thật sự có người phải chịu trách nhiệm, nàng liền cầu tình với hắn, chỉ cần giết một người là nàng thôi!
Nàng còn cho rằng mình không sợ chết, chỉ là khi tử vong tới gần, nàng mới phát hiện, sự thật là nàng rất sợ rất sợ a!
Nàng không muốn chết, nàng còn không có cùng phụ thân, đệ đệ sống những ngày tốt đẹp, A Khê còn chưa đỗ Trạng Nguyên, nàng còn chưa có nhân sinh hảo hảo của mình…. Nàng không muốn chết như vậy a!
Lại quỳ hắn gần hơn, gần như van nài, “Vương gia… có thể hay không….có thể hay không, xét ở một đoạn tình phu thê phân lượng, đừng giết ta?”
Nàng dù biết hy vọng xa vời, lại vẫn không nhịn được tranh thủ sự đồng tình của hắn. Nàng cùng hắn, không phải đã từng là phu thê sao? Có thể hay không, đùng giết nàng….
Lương Chinh nhíu mày, nhìn nàng.
Tống Lăng bả vai phát run, nước mắt càng chảy lợi hại, khuôn mặt đều ướt nhẹp, “Vương gia, ta cầu ngươi, tha ta, tha cho ta được không? Chỉ cần ngài tha cho ta, ta lập tức rời đi nơi này, đảm bảo đời này sẽ không bước vào kinh thành một bước, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài, ngài buông tha cho ta, được không?”
Lương Chinh nghe tới đây, trong lòng có chút khó chịu, gắt gao nhăn mày, “Ngươi muốn chạy sao?”
Tống Lăng nghe hắn nói, còn nghĩ hắn muốn buông tha nàng, nháy mắt lộ kinh hỉ, “Vương gia! Ngươi nguyện ý thả ta đi sao?”
Lương Chinh thấy biểu tình vui mừng trên mặt nàng, tâm tình khó chịu, đây là biểu tình gì??? Nàng muốn rời hắn đi như vậy? không có chút nào vấn vương hắn sao???
Sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Ngươi thật sự muốn rời đi như vậy?”
Tống Lăng vội vàng gật đầu, chỉ cần không bị chém đầu, bảo nàng đi nơi nào cũng được!
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới cười, “Được, ngươi muốn rời đi như vậy? Vậy ngươi đi đi! Lập tức đi ngay, để ta còn nhìn thấy ngươi một lần, cũng đừng trách bổn vương không khách khí với ngươi!”
Tống Lăng nghe thấy lời này, hai mắt mở to, dường như nhặt lại được cái đầu trên cổ vậy, nàng vừa mừng lại sợ, nháy mắt lộ ra tươi cười, lại nghĩ tới cái gì đó, khẩn trương hỏi, “Vậy, Tạ đại nhân, nhà họ không có việc gì chứ?”
Lương Chinh thấy gương mặt tươi cười của nàng, tức giận tới mức phổi cũng muốn nổ tung, không muốn nghe nàng nói chuyện nữa, “đi ra ngoài, lập tức ra!”
Tống Lăng nghe vậy, ý tứ có vẻ không muốn truy cứu, tức khắc cảm thấy may mắn, một loại sung sướng, được sống sót sau tai nạn! không ngừng dập đầu, “Cảm ơn Vương gia, cảm ơn Vương gia!”
Dập đầu hai cái thật mạnh, lại sợ hắn đổi ý, liền bò dậy từ mặt đất, chạy so với thỏ còn mau hơn.
Thư phòng còn lại mình Lương Chinh, hắn thấy nàng cao hứng chạy mất, sắc mặt lại càng đen như đáy nồi.
Nữ nhân này, hắn vừa nói vậy, nàng đã cao hứng không còn bóng dáng, thật chả lẽ, lại không có chút tình cảm nào với hắn sao?
…………
Tống Lăng chạy ra khỏi thư phòng, Tử Diên vội vàng chạy lại, giữ chặt nàng, run rẩy hỏi, “Thế nào? Vương gia nói thế nào? Chúng ta không bị giết chứ?”
Tống Lăng thấy biểu tình khẩn trương của nàng, liền đáp ngay, “đi mau, đi mau, chúng ta lập tức rời đi!”
nói xong, liền túm tay Tống Khê, “A Khê, chúng ta đi, mau lên!”
Tống Lăng lôi kéo hai người, một đường chạy thẳng ra ngoài Vương phủ, Tử Diên theo sau, sốt ruột hỏi, “Nương nương, thế này là sao?”
Tống Lăng vừa chạy, vừa giải thích, “Vương gia nói, chỉ cần ta không xuất hiện trước mặt hắn nữa, liền buông tha chúng ta, bây giờ, chúng ta lập tức rời khỏi kinh thành!”
“thật vậy ư? hắn thật sự không truy cứu?” Tử Diên vừa mừng vừa sợ hỏi lại.
“Ân! Cho nên chúng ta mau chóng rời khỏi đây!”
một hàng ba người chạy như bay ra khỏi vương phủ!
Chạy tới cửa, lại gặp Lương Tẫn, hắn thấy ba người như vậy, nhảy dựng tránh sang một bên, “Tẩu tử, ngươi muốn đi đâu a?”
Đáp lại hắn, là một trận gió, ba người nhanh như chớp đã ở phía xa.
Lương Tẫn: “……..”
Lương Tẫn tìm được Lương Chinh ở thư phòng, chính là ngồi cô đơn, dự giận dỗi a! thật muốn nhìn thấy nha đầu không có lương tâm kia mà!
Lương Tẫn vào cửa liền hỏi, “Ca! Ta vừa thấy tẩu tử cùng nha hoàn của nàng, hai người chạy đi như vậy, không có việc gì chứ?”
Lương Chinh nghe vậy, ấn đường căng thẳng, “Nàng đi thật rồi?”
“thật?” Lương Tẫn nghe được âm nghiến răng của ca ca mình, kỳ quái hỏi, “Ca, xảy ra chuyện gì? Các ngươi cãi nhau sao?”
Lương Chinh sắc mặt âm trầm, hừ một tiếng.
Lại rõ ràng nói lại sự tình với Lương Tẫn, Lương Tẫn mở tròn mắt, kinh ngạc, “Ta nói, chỉ có vậy mà ca ngươi đem người đuổi đi sao? không phải ngươi thích nàng cơ mà?”
Trong ngày sinh thần của Hoàng Thượng, Lương Tẫn thấy Tống Lăng thích ăn món nào là ca ca hắn lại gắp món đó cho nàng ngay, thậm chí, biểu cảm trên khuôn mặt ca ca hắn, còn thực sự rất gây chú ý, khóe miệng mỉm cười như thế, hắn còn chưa thấy qua bao giờ, khẳng định là đã động tâm a!
Lúc này lại nghe Lương Chinh đã đuổi người đi, quả thực chấn kinh hắn rồi.
Lương Chinh tức giận đến mức đau cả dạ dày, “Ta có đuổi nàng đi sao? Ngươi không nghe ta nói, nàng một câu lại một câu muốn đi, một câu cũng không muốn lại xuất hiện trước mặt ta nữa sao?”
Lương Chinh nghĩ tới đây, liền nhớ lại nụ cười cùng biểu cảm mừng rỡ như điên, một bụng tức giận không chỗ nào để phát!!!